Cố Diễm nhận được một khoảng tiền chuyển khoản lớn từ Vân Xu, thế nhưng trong lòng lại không vui vẻ, ngược lại còn có chút buồn phiền.
Cậu đưa số điện thoại của mình cho Vân Xu không phải để nhắc cô đưa tiền .
[Xin lỗi, xém nữa tôi đã quên mất chuyện này.]
[Cảm ơn thầy giáo nhỏ nhiều nhé! (〃〃)]
Nhìn tin nhắn do Vân Xu gửi đến, Cố Diễm trầm ngâm nhìn nó hồi lâu lại không biết nên trả lời cô thế nào. Sau khi xuống trạm, Cố Diễm mới cất điện thoại đi.
Đợi đến khi về tới nhà, Cố Diễm bắt tay vào nấu cơm, sau khi ăn cơm tối xong thì trở về phòng, lấy bài tập ra.
Bình thường cậu có thể nhanh chóng giải quyết xong đống bài tập này, vậy mà hôm nay lại rơi vào cảm giác khó khăn, do dự cả buổi trời, cậu lại lấy điện thoại ra, nhấp vào khung tin nhắn với Vân Xu.
Cậu nhìn chằm chằm hồi lâu, cậu mới nhấn vào nút nhận tiền chuyển khoản.
【Cậu gửi nhiều quá.】
Vân Xu cũng đang luyện đề, nghe thấy điện thoại có thông báo tin nhắn mới, cô do dự một lúc rồi mới cầm điện thoại lên kiểm tra.
Người liên hệ được lưu trong điện thoại cô không nhiều, nếu đã gửi tin nhắn cho cô, vậy thì nhất định là người xa lạ nhắn tin nói chuyện phiếm.
Lúc mở ra xem, cô phát hiện là Cố Diễm gửi tin nhắn phản hồi, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, sau đó nhắn lại cho cậu: “Cậu là thầy giáo giỏi, đã giúp tôi rất nhiều rồi, số tiền này xứng đáng với cậu.”
Cố Diễm: “Cảm ơn”.
Vân Xu vừa mới bày ra tâm trạng tươi cười trả lời cậu, bên kia Cố Diễm đã ngay lập tức nhắn lại, giống như đã sớm soạn sẵn để đó.
Cố Diễm: “Vì để cảm ơn, để tôi mời cậu một bữa, cậu thấy sao?”
Vân Xu ngạc nhiên đến mức thiếu chút đánh rơi điện thoại trong tay.
Cố, Cố Diễm nói, muốn mời cô ăn cơm?
Vân Xu không dám tin, cô xem lại lần nữa, Cố Diễm không phải người sẽ dễ dàng mời người khác.
Mặc dù chỉ là mời đi ăn, nhưng mà loại chuyện như này… Đầu óc Vân Xu đột nhiên đóng băng.
Một lúc sau, Vân Xu mới bình tĩnh lại, thầm nghĩ, Cố Diễm có lẽ chỉ đơn giản là khách sáo muốn cảm ơn cô đã mời cậu làm gia sư rồi trả cho cậu phần tiền hậu hĩnh đó, vậy nên mới khách sáo mời cô đi ăn.
Tuy rằng thoạt nhìn không dễ giao tiếp nhưng Cố Diễm lại không phải là người khó hiểu.
Vân Xu không cần Cố Diễm vì khách sáo mà mời cô đi ăn cơm, nhưng mà cô nghĩ, nếu như cô nói từ chối có phải sẽ khiến Cố Diễm mất mặt không?
Vân Xu không nghĩ ra lý do để từ chối cậu, cuối cùng chỉ gửi một chữ “được” cho Cố Diễm.
Giờ hẹn là chiều hôm sau, Vân Xu đột nhiên không thể tập trung vào làm bài khi cầm di động và bắt đầu nghĩ xem nên mặc gì vào ngày mai? Cô có nên trang điểm không? Nếu như không trang điểm có phải giống như đến cho có lệ, còn nếu trang điểm quá đậm sẽ tạo ra cảm giác quá trang trọng.
Vân Xu đúng thời gian đã đến chỗ đã hẹn, lúc cô đến nhìn xung quanh cũng chẳng thấy Cố Diễm đâu nhưng rõ ràng Cố Diễm đã nói là anh đến trước rồi cơ mà?
Cố Diễm từ trong cửa hàng đi ra, vừa liếc mắt một cái đã thấy ở bên đường có một cô gái mặc áo len vàng, trên cổ buộc một chiếc khăn nâu sẫm màu.
Hôm nay cô cố ý trang điểm, so với ở trường càng thêm sắc sảo, càng thêm xinh đẹp, giống như một nàng công chúa nhỏ.
Cố Diễm bất giác đứng ngẩn ra một chỗ, cho đến khi Vân Xu chán nản đá nhẹ vào gót giày da, cậu mới phản ứng lại mà bước qua đấy.
“Cậu ăn kem không?”
Bên cạnh truyền đến một giọng nam trong trẻo, Vân Xu quay đầu lại nhìn, vừa quay qua đã thấy hộp kem đưa đến trước mặt cô, sau đó nhìn thấy Cố Diễm không mặc đồng phục học sinh.
Cố Diễm đang mặc bộ quần áo mà trước đây cô mua cho cậu, tuy rằng kiểu dáng đơn giản nhưng chất liệu cao cấp, đường may gọn gàng, mặc trên người Cố Diễm càng khiến dáng người cậu thêm cao và thon gọn, lộ ra nét tươi tắn và tao nhã. Mái tóc hơi dài bị cậu buộc hờ phía sau, lộ ra khuôn mặt, bầu không khí u ám nhanh chóng bay biến.
Tuy rằng vẫn còn mang chiếc kính không đẹp mắt nhưng nó cũng không thể che lấp được ngoại hình xuất sắc của cậu.
Cậu chỉ tùy hứng đứng ở bên mà chẳng làm gì khiến người khác phải để tâm, thế nhưng xung quanh dường như vẫn có rát nhiều ánh mắt đổ dồn về đây.
Cậu thiếu niên đẹp trai và cao ráo.
Vân Xu thử gọi một tiếng: “Cố Diễm?”
“Hửm?” Cố Diễm quơ cây kem trên tay đáp: “Cậu ăn không?”
Thời tiết bây giờ đã chuyển lạnh, thế mà người trẻ tuổi lại muốn mua kem lạnh như tuyết mà ăn, cực kì vui vẻ.
Bởi vì tiện tay nên Cố Diễm mua sẵn cho Vân Xu một hộp kem, như vậy dù ăn lâu cũng không sợ bẩn tay, càng dễ ăn hơn. Vân Xu nhận lấy hộp kem, đáp: “Ăn chứ!”
Cố Diễm đột nhiên đáp: “Bây giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta đi xem phim trước đi.”
Nói rồi cậu lại tiếp lời: “Tôi đã mua xong vé rồi.” Nói rồi anh lấy hai tấm vé xem phim ra.
Rõ ràng là đã mua sẵn từ sớm.
Vân Xu nhận lấy một tấm, trên tấm vé xem phim còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Cố Diễm.
Vân Xu cúi đầu tựa như đang nghiêm túc ăn kem, lên tiếng: “Được thôi!”
Khóe môi Cố Diễm hơi cong lên.
Ăn xong kem, Cố Diễm lại đi mua nước trái cây và bắp rang, sau đó cùng Vân Xu bước vào rạp.
Vào lúc này, người ở trong rạp phim không có quá nhiều, xung quanh toàn là những cặp đôi nam nữ ngồi cạnh nhau.
Cố Diễm chọn bộ phim mới nhất do một vị đạo diễn nổi tiếng chỉ đạo, nam nữ chính đều là những người giàu kinh nghiệm.
Bộ phim này có rất nhiều yếu tố thời thượng nhưng ý nghĩa chính của bộ phim vẫn xoay quanh tình yêu đôi lứa.
Nam chính trong phim vì hiểu lầm mà bỏ lỡ nữ chính, trọng sinh trở về thời học sinh, anh lần nữa theo đuổi nữ chính, đền bù những tiếc nuối mà họ đã trở qua.
Tiết tấu của bộ phim khá nhanh, rất nhiều lúc khiến họ bật cười, Vân Xu xem đến không rời mắt.
Nhưng trong lòng Cố Diễm lại chỉ quan tâm đến Vân Xu bên người, cậu nghiêng đầu nhìn Vân Xu, trong ánh sáng mờ ảo lẫn lộn ấy, vẻ đẹp của cô lại càng thêm cao lãnh.
Cậu có chút căng thẳng, lòng bàn tay đang nắm chặt bỗng nóng bừng lên.
Sau một khoảng thời gian đấu tranh nội tâm, cậu chậm rãi duỗi tay ra, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Vân Xu.
Cố Diễm cảm thấy bản thân như đang nắm lấy một cục bông, mềm mại đến khó tin.
Cậu nắm lấy tay Vân Xu, mắt hướng thẳng về phía trước, nhìn như đang nghiêm túc xem phim nhưng trong lòng đã vô cùng dậy sóng.
Một giây, hai giây, ba giây… hai mươi giây.
Vân Xu không hề giãy khỏi tay cậu.
Cô không hề rút khỏi tay cậu, biểu hiện này có phải là cô ấy…
Cuối cùng Cố Diễm lấy hết can đảm, chầm chậm quay đầu nhìn sang Vân Xu, mới phát hiện rằng khuôn mặt Vân Xu thật sự đang nghiêm túc.
Vân Xu thật sự đang nghiêm túc xem phim chứ không phải giả vờ để che đậy như cậu.
Cô ấy không phát hiện ra sao?
Cố Diễm: …
Tâm trạng Cố Diễm giống như ngồi trên xe trượt xuống núi, vừa rồi còn căng thẳng tột độ, giờ lại kinh ngạc như rớt xuống tận đáy sâu.
Lúc đầu thì còn hào hứng, sau đó thì đã sức cùng lực kiệt. Cố Diễm thậm chí còn không đủ can đảm để làm điều đó thêm một lần nữa.
Toang rồi, lần tới vậy.
——
Sau khi xem phim xong họ đi ăn, Cố Diễm đã đặt ở một nhà hàng Trung Hoa có khung cảnh không tồi.
Bởi vì muốn chọn món, nên hai người chỉ có thể ngồi cạnh nhau.
Vân Xu xịt một ít nước hoa, hương thơm không nồng nhưng lại lưu mùi lâu, rất thơm. Cố Diễm hít ngụm không khí có mùi hương của cô, ánh mắt chột dạ cứ đảo qua quan sát Vân Xu.
Mấy món trong thực đơn đều không rẻ, Vân Xu cố ý chọn hai món rẻ nhất. Sau khi cô chọn xong, Cố Diễm nhanh chóng bỏ mấy món đi rồi đưa cho người phục vụ.
Đợi đến khi món được dọn lên, Vân Xu phát hiện Cố Diễm đã gọi sẵn một số món, mà tất cả chúng đều hợp khẩu vị của cô.
Vân Xu kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại biết tôi thích mấy món này?”
Cố Diễm ngồi trở lại vị trí đối diện cô: “Tôi đã đưa cơm cho cậu mấy lần rồi.”
Cho nên cậu âm thầm ghi nhớ những món Vân Xu thích ăn.
Vân Xu cười đáp: “Cậu cũng cẩn thận quá rồi.”
Cố Diễm ừm một tiếng, đầu cúi thấp xuống khiến cho Vân Xu không nhìn ra nét hồng nhạt phảng phất trên mặt cậu.
Lúc dùng bữa, hai người nói về bộ phim lúc nãy họ vừa xem, còn tán gẫu về chuyện học hành, không khí yên bình hài hòa, Cố Diễm thở ra một hơi dài từ tận đáy lòng.
Cậu không phải người giỏi giao tiếp, cậu căn bản vẫn có phần ngượng ngùng khi cả hai ngồi ăn cùng nhau.
Cố Diễm gấp một viên thịt kho tàu, cắn một miếng: “Món thịt khó tàu của nhà hàng này không chính thống, hương vị không đủ.”
Vân Xu cũng gật gù đáp: “Tỷ lệ mỡ nạc của thịt cũng không tốt mấy.”
Cố Diễm nắm lấy cơ hội nói: “Bởi vì ông của tôi thích món này nên tôi cũng đã có nghiên cứu qua, cũng đã làm qua khá nhiều lần, tôi làm còn ngon hơn thế này.”
Vân Xu không biết Cố Diễm còn biết nấu cơm.
Bây giờ đừng nói là học sinh cấp ba, ngay cả người trưởng thành cũng không hẳn sẽ biết nấu cơm. Cô nhìn Cố Diễm đáp: “Tuyệt vời quá!”
Thấy ánh mắt Vân Xu đột nhiên trở nên sáng lấp lánh giống như mang theo sự mong đợi, cậu nói ra lời mời mà bản thân đã chuẩn bị sẵn từ trước: “Có cơ hội thì đến nhà tôi chơi đi, tôi làm cơm đãi cậu ăn, tôi còn biết rất nhiều món đấy.”
Vân Xu nhìn lướt qua những món ăn trên bàn, tiếp lời: “Những món này tôi đều biết làm.”
Vân Xu buộc miệng thốt lên: “Được!”
Nói xong, Vân Xu ngay lập tức cảm thấy hơi hối hận rồi.
Đến nhà Cố Diễm?
Cái này…
Dù là bạn cùng giới thì đến nhà người khác cũng có chút hồi hộp, chứ đừng nói đến nhà bạn khác giới một mình quá mập mờ rồi.
Nhưng cô nhìn Cố Diễm cười vui vẻ cũng phá lệ cho cậu, cứ thế nuốt lại chuyện muốn đổi ý.
Đến lúc đó cô mang theo bài tập qua, vậy thì sẽ trở thành học nhóm trên danh nghĩa là được rồi.
Dùng bữa xong, Cố Diễm khăng khăng muốn đưa Vân Xu về tới tận nhà.
Cố Diễm tận mắt nhìn thấy Vân Xu bước vào cửa lớn trong tiểu khu, đợi đến khi bóng hình Vân Xu khuất khỏi phạm vi tầm mắt của cậu. Cậu nhìn quanh chỗ này không giống như các tiểu khu bình thường, trong lòng càng quyết tâm thi vào một trường đại học hàng đầu sau đó nỗ lực làm việc kiếm tiền.
Gia thế Vân Xu thật sự rất tốt, nhưng Cố Diễm sẽ không vì gia thế chênh lệch mà nghĩ đến chuyện dễ dàng từ bỏ, cậu vẫn còn trẻ, cậu vẫn còn cơ hội tự mình nỗ lực trưởng thành để có thể trở thành chàng trai xứng đáng đi bên cạnh Vân Xu.
Vân Thừa vừa trở về thì bắt gặp Vân Xu, cũng tận mắt nhìn thấy bóng dáng rời đi của Cố Diễm.
Vân Thừa dõi theo bóng dáng của Cố Diễm.
Một cậu nhóc đưa con gái của mình về nhà?
Về đến nhà, ông vừa đặt áo khoác sang bên, vừa cản Vân Xu lại hỏi: “Cậu nhóc khi nãy đưa con về nhà là ai đấy?”
Vân Xu đáp: “Là gia sư con mời.”
Vân Thừa nhướng mày: “Gia sư? Cậu nhóc cũng chẳng lớn hơn con là bao.”
Mặc dù cậu nhóc kia nhìn vừa cao vừa gầy nhưng ông có thể nhìn ra cậu nhóc đó tuổi tác cũng không lớn mấy, tuổi cũng đang tầm giai đoạn cấp ba.
Vân Xu không chút hoang mang giải thích: “Là học sinh giỏi nhất của trường con, cũng là bạn cùng bàn của con, con nhờ cậu ấy đến làm gia sư.”
Vân Thừa cẩn thận nhìn Vân Xu, cười đáp: “Lên đại học mới được phép yêu đương.”
Vân Xu cũng nhàn nhạt đáp lời: “Vâng.”
Vân Xu và Vân Thừa, bình thường điểm chung của hai người rất ít, giao tiếp cũng không nhiều, không nhìn ra cảm giác lạnh nhạt mới là lạ, hoàn toàn không giống một cặp cha con.
Vân Thừa vừa nhìn đã biết Vân Xu cố tình trang điểm với diện đồ, đối với lời nói của Vân Xu cũng không hề tin tưởng nhưng ông cũng không có ý định sẽ truy cứu sự thật với cô.
Quả thật cũng đã tính đến chuyện Vân Xu yêu đương rồi, cũng không liên quan mấy. Chỉ cần đối tượng không phải Lăng Vân Huyên, cái loại nam sinh gia thế vượt xa kẻ khác, thì việc cô cùng với nam sinh khác chơi cũng không có vấn đề gì.
Vân Xu lúc này trong lòng lại thầm nghĩ, quả nhiên Vân Thừa không hề để tâm việc người lớn đã từng định hôn ước, trao đổi tín vật đính ước trong lòng sao?