“Nếu như nói một cách nghiêm túc thì ta cũng không phá vỡ hợp đồng.” Vân Xu nói: “Nhiệm vụ duy nhất mà mi giao cho ta vẫn còn chưa tới thời điểm hoàn thành đúng không?”
Vân Xu tạm thời không biết hệ thống có năng lực gì, có thể lại đổi một linh hồn khác tới đây nữa không, thế nên cô tạm thời không có ý định vạch trần bộ mặt thật của hệ thống, lựa chọn ổn định nó trước.
“Đến thời điểm kết thúc, ta sẽ làm theo yêu cầu của mi, cùng Cố Diễm… chia tay.” Vân Xu nói: “Mi muốn làm tăng hiệu quả kích thích nam chính, hiện giờ ta có thể làm tốt hơn.”
Vốn dĩ Cố Diễm cũng không để ý tới “Vân Xu”, việc bị nhà họ Vân từ hôn đã làm cậu phải chịu chút đả kích tôn nghiêm của mình, mà hiện tại, Cố Diễm yêu cô, nếu cô đưa ra lời chia tay với Cố Diễm, giải trừ hôn ước, đòn đả kích này với Cố Diễm e là lớn hơn rất nhiều.
Lần này đổi thành hệ thống im lặng.
Hệ thống có vẻ đang suy nghĩ tính khả thi của việc này, một lát sau, giọng nói lạnh lùng máy móc của nó vang lên: “Tôi không lừa cô, cô không nhất định phải chết, tôi có cách để cứu cô, tiền đề là cô cần phải hoàn thành nhiệm vụ.”
“Nếu không, cô chắc chắn sẽ chết.”
Sau khi nghe xong những lời này, Vân Xu hoảng hốt một chút, mà trong đầu cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Bạch Vi sắp sinh, Vân Thừa đã tạm dừng nhiều công việc để ở nhà chăm sóc Bạch Vi.
Ông ta rất thích trẻ con, cũng rất chờ mong với đứa trẻ còn chưa ra đời này.
Đương nhiên, mẹ của đứa bé cũng quyết định, Vân Xu mới là người ông ta coi trọng nhất. Mẹ của Vân Xu là người phụ nữ đầu tiên mà ông ta yêu và cũng là người phụ nữ ông ta yêu sâu đậm nhất.
Vân Xu thi đại học, Vân Thừa vốn cũng định đi cùng, nhưng mà bị Vân Xu từ chối, cô nói một câu ngăn lại mọi ý định của Vân Thừa: “Nếu ba đi cùng con thì con sẽ bị phân tâm dẫn tới việc khẩn trương mất.”
Đương nhiên, nguyên nhân thật sự là do cô không muốn Bạch Vi bởi vì cô mà lại xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Hệ thống lại xuất hiện lần thứ hai, ai biết trong cốt truyện sẽ đột nhiên xuất hiện loại phiền toái gì chứ, lại để Bạch Vi sinh non lần nữa thì sao?
Vân Xu chôn giấu điều này trong lòng, nhưng cô đã bình tĩnh lại, lúc làm bài thi không gặp vấn đề gì hết.
Sau khi thi môn cuối cùng xong, Vân Xu vừa ra khỏi phòng thi liền nghe thấy tiếng hệ thống sau hai ngày im lặng.
“Cốt truyện đã xảy ra thay đổi, thời gian hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn một tháng.” Hệ thống nói: “Mong cô hoàn thành nhiệm vụ giải trừ hôn ước trong vòng hai giờ.”
Nhanh như vậy sao?
Vân Xu có chút ngạc nhiên, cô miễn cưỡng áp xuống sự hoảng loạn trong lòng, đang tính mặc cả thương lượng với hệ thống thì đột nhiên hai mắt tối sầm lại.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện tầm nhìn của mình trở nên thật kỳ lạ.
Cô trông thấy Cố Diễm, cũng thấy được bản thân mình, chính xác mà nói thì đó là cơ thể của Vân Xu, bọn họ chậm rãi đi về phía nhau.
Điều này thật kì quái, Vân Xu khiếp sợ mà nhìn cảnh tượng này, muốn quay trở về cơ thể của mình nhưng lại phát hiện mình không thể động đậy được, cô không thể quay về, cũng không ngăn được những chuyện xảy ra tiếp theo.
Cố Diễm nộp bài thi trước thời hạn, đặc biệt ra đây chờ Vân Xu.
Tuy rằng có rất nhiều người, nhưng mà ngay khi Vân Xu vừa ra thì cậu đã nhận ra bóng hình cô.
Nhưng mà cậu cảm thấy lúc này thoạt nhìn Vân Xu có chút kỳ quái, cậu lo lắng hỏi: “Em làm bài không tốt lắm sao? Hay là cảm thấy không thoải mái ở đâu?”
Cố Diễm kéo cánh tay của “Vân Xu”, nhưng mà ngay sau đó, tay của cậu đã bị Vân Xu hung dữ hất ra.
Tiếp theo, trên mặt “Vân Xu” lộ ra nụ cười mà Cố Diễm thấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Cái này cười, hắn ở trước kia thường xuyên nhìn đến, nhưng là sau lại Vân Xu làm hắn quên mất, mà hiện tại……
“Vân Xu” khoanh tay trước ngực, ánh mắt mang theo vẻ ác ý, nói: “Cố Diễm, tôi có một chuyện muốn nói với cậu.”
Bàn tay của Cố Diễm bị hất ra có chút đau, nhưng mà cậu không để ý, điều khiến cậu để ý chính là thái độ kì lạ bây giờ của Vân Xu: “Có chuyện gì vậy?”
“Vân Xu” nói: “Về hôn ước giữa cậu và tôi.”
Cố Diễm im lặng một chút, nói: “Anh còn tưởng rằng em không biết.”
“Tôi đương nhiên là biết rồi, biết từ lâu rồi.” “Vân Xu” cười nói: “Chuyện trên sân thượng cậu còn nhớ rõ không? Lúc ấy tôi cũng biết rồi.”
Vẻ mặt của Cố Diễm vẫn bình tĩnh như cũ, cậu nhìn chăm chú vào “Vân Xu”, Vân Xu có thể trông thấy bàn tay đang nắm chặt của cậu.
“Vân Xu” tiếp tục nói: “Lăng Văn Huyên đối xử với tôi như vậy khiến tôi hận chết cậu ta, thế nên tôi liền nghĩ ra cách để trả thù cậu ta.”
“Mà cậu, cậu chính là công cụ để tôi trả thù cậu ta.”
“Vân Xu” cười trông thật ngọt ngào vô hại, nhưng những lời nói ra lại như một thanh kiếm sắc bén mà đâm thẳng vào trái tim Cố Diễm.
“Tôi không thích cậu, từ đầu đến cuối đều không thích cậu, trước kia không thích, hiện tại cũng không thích.” “Vân Xu” tiếp tục nói: “Mọi chuyện đều kết thúc ở đây, chia tay đi, hôn ước của chúng ta cũng sẽ bị hủy bỏ, hôm nào đó tôi sẽ để người trả lại tín vật cho cậu, về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa.”
“Cậu sẽ không dây dưa với tôi nữa chứ?” “Vân Xu” nhìn cậu với vẻ trịch thượng: “Nếu như cậu thật sự làm cái loại chuyện đáng xấu hổ này, tới lúc đó không có gì tốt đẹp đâu. Dù sao cũng đã làm bạn một thời gian rồi, không bằng chia tay hòa bình, có đúng không?”
Giọng điệu mang theo vẻ uy hiếp ấy khiến người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái, mà đối với Cố Diễm thì những lời “Vân Xu” nói càng khiến cậu đau đớn.
Cố Diễm gian nan mở miệng hỏi: “Vì sao?”
“Vì sao lại lừa cậu á? Hay là vì sao lại chia tay?” “Vân Xu” trông thật hờ hững, tùy ý nói: “Dụ dỗ cậu cũng chỉ là bởi vì muốn giữ thể diện thôi, mà cậu còn khá dễ lừa đó ha ha, còn về phần tại sao lại chia tay á hả…”
“Vân Xu” nâng cằm, khí thế kiêu ngạo bức hiếp người khác: “Thân phận của tôi là gì, thân phận của cậu là gì? Giá trị con người của ba tôi cũng phải hơn trăm triệu, mà cậu chỉ là một cô nhi, cậu xứng sao?”
“Cậu làm ơn tự mình hiểu chút đi, có thấy khoảng cách của chúng ta xa lắm không hả, tôi không thể kết hôn với cậu được đâu.” Sau khi “Vân Xu” tuôn một tràng dài thì cũng không đợi bất cứ phản ứng nào của Cố Diễm.
Cô ta chỉ thông báo cho Cố Diễm biết về chuyện này, chứ không phải là tới để thương lượng với Cố Diễm.
“Về sau đừng tới gần tôi, nói thật, trên người của cậu có mùi của kẻ nghèo kiết kiết xác.”
“Vân Xu” nói xong, cười cái rồi xoay người rời đi.
Cố Diễm muốn từ trên mặt đối phương nhìn ra dấu vết nói dối và nói đùa trong mắt người ấy, nhưng mà không có, trên mặt cô ta không có chút miễn cưỡng nào, chắc chắn không phải đang giả vờ diễn kịch.
“Vân Xu” đi rồi, Cố Diễm ngoại trừ nói một câu “Vì sao” ra thì cũng không nói thêm bất cứ gì khác.
Cố Diễm ngây ngốc đứng ở đó hơn một tiếng, ngay lúc cậu muốn rời đi thì phát hiện hai chân tê cứng vô cùng, cậu ngồi xổm xuống, vùi mặt vào trong cánh tay, cả người toát lên hơi thở tuyệt vọng và yếu ớt.
Vân Xu phát hiện cô cũng không có rời đi theo “Vân Xu”, cô vẫn đứng dưới góc nhìn này như cũ, cũng thấy được phản ứng của Cố Diễm.
Vân Xu không có cách nào cử động được, cũng không có cách nào bật khóc, chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn. Nhìn “Vân Xu” tùy ý thương tổn Cố Diễm, nhìn Cố Diễm thống khổ tuyệt vọng, trong lòng cô tràn ngập cảm giác bi phẫn mà xưa nay chưa từng có.
Cô hối hận.
Một người tới cuộc sống của mình còn không thể khống chế như cô vì sao lại đi trêu chọc Cố Diễm cơ chứ?
Nếu như không phải cô ích kỷ thích Cố Diễm, cùng Cố Diễm ở bên nhau, Cố Diễm cũng sẽ không gặp loại chuyện này.
Một vị hôn thê tầm thường có thể giáng một đòn mạnh vào lòng tự tôn của Cố Diễm, vậy nếu đó là một người bạn gái cậu yêu tha thiết phản bội và lừa gạt cậu thì sao?
Vân Xu khó chấp nhận được.
Cô không thể hiểu được vì sao nhà của cô có tiếng là nhà từ thiện, cha mẹ cô cũng rất khỏe mạnh mà cô vừa sinh lại mắc căn bệnh bẩm sinh không thể chữa khỏi hoàn toàn, chỉ có thể một bên gian nan duy trì sinh mệnh, một bên trơ mắt nhìn cơ thể mình suy tàn rồi dần đi về phía cái chết.
Vì sao cuộc sống của Cố Diễm lại gian nan như vậy, mất đi cha mẹ, trải qua cuộc sống vất vả với ông nội, lại còn mất đi ông nội và cũng là người thân cuối cùng vào năm cuối học cấp ba, còn bị một đám người luôn không ngừng bắt nạt mình với những lý do không thể hiểu được. Rõ ràng Cố Diễm là người luôn nỗ lực lại tích cực hướng về phía trước, thiện lương lại thông minh, nhưng thế giới này lại bủn xỉn không muốn dành ra cho cậu những điều tốt đẹp.
Tuy rằng sau này sự nghiệp của Cố Diễm sẽ được khai mở, cậu sẽ ngày càng đứng trên vị trí cao hơn, nhưng cậu sẽ thật sự sẽ cảm thấy hạnh phúc sao?
Vân Xu cố gắng đến gần Cố Diễm hơn một chút, nhưng mà hao hết sức của chín trâu hai hổ, cũng chỉ có thể tiến gần thêm hai bước ngắn.
Chỉ cách có nửa mét, gần trong gang tấc nhưng lại xa tựa chân trời.
Cô rướn người về phía trước, muốn dùng tay vỗ vỗ lấy vai Cố Diễm, giống như cách bình thường cô luôn an ủi khi cậu mệt, nhưng mà cô cũng không rõ hiện giờ mình đang tồn tại trong hình thái gì, cũng rất khó khống chế được thân thể của mình, thế nên tới một động tác đơn giản như này cũng khó làm được.
Khi cô vất vả lắm mới đưa tay ra được, chỉ chút nữa là chạm được tới Cố Diễm thì Cố Diễm vốn đang ngồi im tại chỗ, có bị người ta chỉ trỏ cũng không có bất cứ động tĩnh gì lại đột nhiên đứng lên.
Tay cô xuyên qua thân thể cậu, sự va chạm của hai người chỉ như chạm vào không khí, căn bản không có cách nào cảm nhận được sự tồn tại của nhau.