Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 91


Edit: Tiểu Anh
- --------------
Khi bác sĩ tới cấp cứu cho Cừu Lệ, nhịp thở và nhịp tim của anh đã rất yếu.

Con dao găm đã được rút ra trong quá tình phẫu thuật.
Vẫn là vị bác sĩ già kia, khi ông gỡ tấm khẩu trang xuống, cuộc phẫu thuật đã kéo dài đến 8 giờ đồng hồ.
Từ tối đến rạng sáng ngày hôm sau.
Nặc Nặc và Thẩm Túy ngồi ở bên ngoài.
Cô cầm sợi dây bình an trong tay, khuôn mặt thẫn thờ.
Thẩm Túy cảm thấy như vậy cũng tốt, mặc dù anh ta không đành lòng khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp như Nặc Nặc phải buồn rầu, khổ sở như vậy, nhưng không ai hiểu rõ tình cảnh của Cừu Lệ hơn anh ta.

Nếu Cừu Lệ vẫn còn số mệnh như trước kia thì có lẽ còn có hy vọng, nhưng hiện tại...!không còn cứu vãn được nữa rồi.
Thẩm Túy nói: "Em thích anh ta?"
Nặc Nặc nắm chặt sợi dây bình an, không lên tiếng.
Thẩm Túy liếc nhìn bầu trời, nói: "Mấy tiếng nữa thôi là em có thể về nhà.

Đến lúc các bác sĩ ra ngoài, nếu em luyến tiếc thì có thể vào trong gặp anh ta để nói lời từ biệt cuối cùng."
Nặc Nặc rốt cuộc cũng có phản ứng, cô khống chế sự run rẩy trong giọng nói, làm ra vẻ trấn tĩnh: "Anh đừng nói nhảm."
Thẩm Túy nhún nhún vai bất đắc dĩ, anh ta biết Nặc Nặc hiểu anh ta có đang nói nhảm hay không, nhưng phụ nữ luôn như vậy, là những sinh vật xinh đẹp thích tự lừa mình dối người.
Dẫu vậy Thẩm Túy vẫn thở dài một hơi đầy tiếc nuối, anh ta đột nhiên hỏi: "Dù sao cũng chỉ còn mấy tiếng nữa thôi, em có muốn biết thuật dẫn hồn là như nào không?"
Nặc Nặc không muốn biết.
Cô ôm chặt lấy bả vai, cô luôn cho rằng Cừu Lệ đã khiến cô chết một lần cho nên luôn sợ hãi anh, chán ghét anh, nhưng hóa ra lại không phải, trừ bỏ lúc ban đầu anh đối xử tệ với cô, khoảng thời gian sau này anh đều đối xử với cô rất tốt.
Thẩm Túy luôn tò mò và ham học hỏi.

Thật ra anh ta phải mất vài năm nữa mới có thể học được thuật dẫn hồn thành thạo.

Nhưng mà người đàn ông đang nằm trên giường kia đã bị mất hết vận khí.

Khi không còn số mệnh may mắn nữa, Thẩm Túy có thể dễ dàng tiến vào bên trong tiềm thức của Cừu Lệ, nhờ đó mà luyện thêm được các phương pháp dẫn hồn.
Thấy Nặc Nặc ngồi bất động như vậy, anh ta suy nghĩ một hồi: "Tốt hơn hết em vẫn nên đi gặp anh ta lần cuối đi.


Chắc hẳn anh ta đã vì em mà đánh đổi rất nhiều, nếu cái gì em cũng không biết mà rời đi thì quả thực anh ta có chút đáng thương."
Khi Nặc Nặc và Thẩm Túy cùng nhau bước vào phòng của Cừu Lệ, Thẩm Túy nói, "Em hãy tới nằm bên cạnh và nắm lấy tay anh ta."
Khi đó khuôn mặt của Cừu Lệ đã tái nhợt, các chỉ số sự sống của anh đã ở mức vô cùng thấp.
Cô lặng lẽ nằm bên cạnh anh, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của anh.

Kỳ thực cô không hề muốn nhìn thấy ký ức của anh, cô chỉ muốn được im lặng ở bên anh một lát mà thôi.
Cừu Lệ đáng lẽ ra không cần phải chịu những bất hạnh như vậy, nhưng bởi vì anh thích cô cho nên bây giờ anh không còn gì cả.
Nặc Nặc nghiêng đầu nhìn anh.
Nếu là bình thường, khi cô ở gần anh như vậy, trong đôi mắt đen láy của anh sẽ xuất hiện ý cười rạng rỡ, nhưng hiện tại thân thể anh đang dần trở nên lạnh băng.
Thẩm Túy nói với Nặc Nặc: "Nếu em cảm thấy không thoải mái thì hãy vùng vẫy nhé."
Nặc Nặc im lặng, không đáp lại.
Thẩm Túy khịt mũi, anh ta nghĩ thầm, không thể trách anh ta lợi dụng người khác lúc hoạn nạn được, lúc trước Cừu Lệ còn định lấy mạng anh ta nữa mà, bây giờ để anh ta luyện tập một chút thuật dẫn hồn thì có làm sao.
Anh ta lảm nhảm vẽ bùa, bày trận pháp đến hơn một giờ đồng hồ.
Lông mi của Nặc Nặc khẽ run lên.
Lúc này tay Cừu Lệ đã không còn ấm nữa.
Cô chợt nhớ tới ngày đó, cái ngày mà cô cũng rời khỏi anh như vậy, cơ thể cô cũng dần nguội lạnh trước mắt anh.

Cừu Lệ hai mắt đỏ hoe, cho dù anh có la hét, van xin đến thế nào cũng vô ích, có lẽ anh đã vô cùng tuyệt vọng.
Cô không suy nghĩ được lâu, ngay sau đó một tia sáng lóe lên.

Cô nhìn thấy một khung cảnh hiện lên.
Nặc Nặc không thể nói rõ được tình trạng hiện tại của bản thân.

Dường như sau khi biết tới Thẩm Túy, cô mới nhận ra rằng trên đời vẫn còn rất nhiều điều thần kỳ.
Cô nhìn thấy Cừu Lệ.
Là một Cừu Lệ tiều tụy mà điên cuồng, anh đang ôm một chiếc bình đựng tro cốt, khi được người ta phát hiện ra thì anh đã uống thuốc ngủ tự sát.
Nặc Nặc đảo mắt, trên bức tường trong phòng vậy mà dán đầy ảnh.
Căn phòng có kiểu dáng phòng tân hôn, ảnh chụp chủ yếu được phỏng theo ảnh cưới.

Anh đang tự lừa dối chính bản thân mình.

Dì Trần phát hiện có điều bất thường rồi vội vàng đưa anh đến bệnh viện.
Anh đã được cứu sống, như Thẩm Túy đã từng nói, những người mang trong mình số mệnh may mắn, sống thì dễ mà chết thì lại rất khó.
Cừu Lệ dường như cũng nhận ra sự thật này, anh đã tìm đến Thẩm Túy.
Thẩm Túy biết Cừu Lệ có dã tâm muốn giết mình nên vội vàng đề xuất rằng anh ta sẽ nghiên cứu thuật kết xuất linh hồn để giúp Cừu Lệ tìm được Nặc Nặc.
Có thể dễ dàng gọi hồn người khác bằng thuật gọi hồn, nhưng rất khó để tìm thấy chúng.

Sự tiêu hao linh hồn trong quá trình đó không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Nhưng Thẩm Túy mất ba năm để học thuật gọi hồn thì Cừu Lệ cũng tìm kiếm, đợi chờ trong ba năm.
Tổng cộng sáu năm đằng đẵng đó, anh chỉ muốn được gặp lại cô một lần.
Khung cảnh đầu tiên mà Nặc Nặc thấy là lần đầu tiên gọi hồn.

Họ đến bãi biển và thắp mười hai ngọn nến.

Cái phải đánh đổi chính là máu và số mệnh may mắn của Cừu Lệ.
Mười hai ngọn nến cùng lúc được thắp sáng.
Vậy mà Cừu Lệ có thể chịu được đau đớn đến nhường đó, trên trán anh nổi đầy gân xanh, cơ thể anh cong lại vì đau.
Anh đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, chịu đựng những cơn đau như lột da rút gân.
Vậy nhưng khi tỉnh lại, đối diện với anh chỉ là bầu trời xanh và những con sóng đang vỗ vào bờ.
Khi đó anh chỉ nói một câu: "Tôi không tìm thấy cô ấy, tôi không thể tìm thấy cô ấy nữa sao?"
Thẩm Túy im lặng hồi lâu sau đó mới lên tiếng: "Vẫn còn có cách khác."
Còn những phương pháp nào khác?
Ngọn lửa thiêu đốt linh hồn.
Đó là lần gọi hồn thứ tư của Cừu Lệ.
Anh đau đớn quỳ trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt và cơ thể run rẩy từng hồi.

Thẩm Túy ngoảnh mặt đi, không nhẫn tâm mà nhìn Cừu Lệ trong tình trạng này.
"Đừng tiếp tục nữa, anh sẽ chết đấy."
"Tôi đã chết rồi."
Chết vào cái ngày mà Nặc Nặc rời đi.


Truyện Bách Hợp
Cừu Lệ cười nhẹ: "Cô ấy rất ghét tôi, ngày cô ấy rời đi, trong đôi mắt của cô ấy không có tôi.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy nở nụ cười thanh thản như vậy.

Tôi từng đối xử tệ với cô ấy, nhưng cô ấy luôn dễ mềm lòng, ngay cả khi trái tim cô ấy đang tràn ngập phẫn nộ thì cô ấy cũng chưa bao giờ có ác ý.

Nếu cô ấy nhìn thấy tôi như thế này...!Liệu cô ấy có cảm thấy vui vẻ mà tha thứ cho tôi không?"
Thẩm Túy không nói nổi nên lời.
Đã thử hết lần khác và cũng thất bại hết lần này đến lần khác.
Rốt cuộc khi đếm ngược đến lần thử thứ ba.

Anh đã nở một nụ cười trong sáng và phấn khích như một đứa trẻ: "Tôi đã nhìn thấy cô ấy! Cô ấy đang học đại học, được rất nhiều người hâm mộ, yêu quý." Ngược lại làm anh có chút cô đơn, "Nhưng tôi không thể chạm vào cô ấy, cho dù đến gần cũng không được."
Thẩm Túy có chút không đành lòng, khi đó một phần tư dạ dày của Cừu Lệ đã bị hủy hoại.
Sau đó trái tim xảy ra vấn đề, những cơn đau như kim đâm liên tục kéo đến, cứ cách hai ngày anh lại phải chịu đựng chúng một lần.

Vậy nhưng nụ cười tươi tắn trên môi anh lại càng xuất hiện nhiều hơn.
Cừu Lệ nhìn mình trong gương, năm đó anh ba mươi sáu tuổi.
Anh nhìn những sợi tóc bạc trắng của mình trong gương và cố gắng nhếch nhẹ khóe miệng: "Cô ấy chưa bao giờ đợi tôi."
Nhưng nếu tôi vẫn chưa tìm thấy em thì tôi sẽ ngày càng già đi.

Anh không sợ tuổi già cũng không sợ cái chết, anh chỉ sợ đến lúc đó anh sẽ không còn xứng với cô nữa.
Lần gọi hồn cuối cùng, Thẩm Túy nói: "Nếu lần này không thành công, thân thể này của anh sẽ suy kiệt."
Cừu Lệ không định thay đổi chủ ý.
Thẩm Túy nói, "Ngay cả khi anh thành công, chỉ sợ anh chỉ có thể sống được nhiều nhất là 2 đến 3 năm."
Phải chịu đau đớn đến như vậy.
Toàn bộ tập đoàn Cừu thị đều đã bán đi để mua những vật dụng gọi hồn đắt đỏ.
Thân xác mục nát, linh hồn tan biến.
Liệu có đáng không?
Cừu Lệ không lên tiếng, anh nhìn lướt qua bức ảnh cô trong tay mà anh đã bí mật chụp năm đó, cô gái đang vẫy lá cờ, nhìn về phía anh nở một nụ cười rạng rỡ.
Làm anh cũng cười theo.
Có gì mà không đáng, bởi vì đó là cô nên hoàn toàn xứng đáng.
Anh chỉ nghĩ rằng anh đã đối xử không tốt với cô, anh muốn gặp lại cô.


Những ký ức tốt đẹp khi ở bên cô quá ít, cho dù có giống như buổi tối hôm đó, cô vì muốn đi học đại học mà nhẹ nhàng ghé vào bên tai anh thủ thỉ gọi "Anh Cừu Lệ" cùng " Chồng ơi", khi anh nhớ về khoảnh khắc đó liền nhận ra đó là buổi tối ngọt ngào nhất kể từ khi cô và anh gặp nhau.
Lần gọi hồn cuối cùng đã thành công.
Cừu Lệ run rẩy bước vào màn mưa.
Tia chớp lóe lên trong màn đêm, cô ngước nhìn anh.

Ánh mắt xa lạ và sợ hãi.
Mưa to đến nỗi không ai biết rằng gò má anh đã đẫm nước mắt chứ không phải là nước mưa.
Nặc Nặc được Thẩm Túy cho xem những ký ức của anh sớm đã khóc không thành tiếng.
Thẩm Túy vỗ vỗ vào má cô để đánh thức cô.
Cô mở mắt.
Trời đã về trưa.
Cô khóc đến nghẹn ngào, đôi tay mà cô đang nắm chặt đã mất đi độ ấm.
Thẩm Túy khẽ thở dài, đem những mảnh ký ức đóng lại.

Chỉ một chốc nữa thôi, cô cũng sẽ không còn ký ức về Cừu Lệ nữa, như vậy là tốt nhất, mặc cho bất cứ ai đã từng được yêu như vậy thì chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm cả đời mà cũng ôm nỗi nuối tiếc cả đời.
Thẩm Túy muốn đóng cửa.
Cuối cùng, anh ta vỗ vai an ủi Nặc Nặc, ánh mắt dịu dàng: "Anh ta rất yêu em cho nên em phải sống thật hạnh phúc, bình an nhé."
Nặc Nặc dần dần không thể nhìn thấy tất cả mọi thứ xung quanh, đôi mắt cô cũng không phải bị nước mắt làm mơ hồ.

Mà đó là cảm giác giải thoát khỏi sự chia lìa của linh hồn và thể xác, giống như cảm giác lần trước mà cô rời đi.
Cô chợt nhớ đến lời nói của Cừu Lệ, khi anh chết đi thì cô có thể về nhà.
Cô áp má vào cánh tay lạnh giá rắn chắc của anh.
Anh sẽ không bao giờ dùng cánh tay này ôm lấy cô nữa.
Khi cô quay trở về, anh thậm chí sẽ không còn tồn tại trong trí nhớ của cô.
"Thẩm Túy." Nặc Nặc đột nhiên nói, "Anh từng nói Tống Nặc Nặc đã để lại cho tôi rất nhiều phúc khí, đủ để tôi sống một đời bình an."
Thẩm Túy nhìn cô với ánh mắt bàng hoàng.
Nặc Nặc cười nhẹ: "Tôi sẽ cho anh ấy, để anh ấy lấy lại may mắn, cho dù là một chút thôi cũng được, anh ấy sẽ từ từ khỏe lại, đúng không?"
Thẩm Túy nhíu mày: "Em...bây giờ em không muốn về nhà sao?"
Nặc Nặc siết chặt lấy những ngón tay của Cừu Lệ.
Ánh nắng bao phủ khắp không gian, những sợi nắng vàng tươi giăng mắc khắp nơi.

Ve sầu râm ran kêu, Thẩm Túy nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô gái vang lên: "Tôi sẽ ở bên anh ấy cả đời".
10/05/2022
2426 words.

Bình Luận (0)
Comment