Tuy rằng đã cùng anh trai “làm” tận hai lần, nhưng Bạch Vi đối với chuyện tìиɦ ɖu͙ƈ vẫn tương đối còn ngây thơ. Giữa hai chân cô nhớp nháp cả một chuyến bay, cũng không dám nói với anh trai, cứ như vậy mà đỏ hết cả mặt gắng gượng đến lúc xuống được tới thành phố bên kia.
Vừa bay đến nơi, liền có giám đốc chi nhánh công ty bên này tới tiếp đón, ông ta nguyên một đường đều là nịnh bợ mà hàn huyên, đôi mắt thỉnh thoảng lia về hướng Bạch Vi đang rảo bước đi theo phía sau Bạch Hiển, ý vị tò mò trong mắt thật rõ ràng.
Bạch Hiển này đi công tác chưa từng mang theo thư ký, mà nhìn bộ dáng Bạch Vi thanh xuân dạt dào trang điểm cũng thật nhẹ, trông không giống như là nữ doanh nhân quyền cao chức trọng gì, nhìn qua lại cũng chỉ mang tới được cảm giác như một cô bé đi du lịch chung với “phụ huynh”, thường xuyên ngó đông ngó tây, thỉnh thoảng lại mang điện thoại ra chụp vài bức ảnh.
Bộ dáng chưa từng trải qua “việc đời” này của cô, thật ra cũng có lý do cả, lúc cô còn trong thân xác em gái ruột của Bạch Hiển, vẫn luôn bị hắn bảo hộ bên trong tháp ngà sáng bóng, mỗi ngày chỉ đi qua đi lại được hai địa điểm cùng chung một con đường: nhà và trường học.
Hắn chưa bao giờ mang cô đi tham dự bất cứ sự kiện nào liên quan đến công việc của hắn, không bao giờ cho cô nhìn thấy thế nào là chốn thương trường chướng khí mịt mù, ra quy định chặt chẽ nghiêm khắc về từng mốc thời gian cô học tập và nghỉ ngơi. Bạch gia cũng chưa từng tổ chức tiệc tùng hay những cuộc tụ họp nào, thậm chí hắn cũng không mang Bạch Vi đi tham gia các thể loại triển lãm về thương nghiệp hay mang tính chất giải trí.
Nếu hắn ngẫu nhiên nhàn rỗi, sẽ đưa Bạch Vi ra nước ngoài du lịch, nhưng cơ hội hiếm có như vậy mấy năm ròng, may mắn lắm mới được một lần, Bạch Vi sau khi thành niên, tung tích liền gần như biến mất, hơn phân nửa thời gian, hai người bọn họ sẽ cùng nhau đi ra ngoài, hoặc là hai người ở thư phòng, hắn đọc sách, cô chơi game, hoặc là cô đọc sách, hắn xử lý công việc.
Cho nên Bạch Vi lần đầu tiên đặt chân tới thành phố phương Bắc này, liền có vẻ thật cao hứng, cầm di động chụp khắp nơi khắp chốn, ngẫu nhiên còn sẽ tự chụp ảnh mình.
“Anh hai, anh hai! Anh xem này”.
Bạch Vi chỉ vào tường thành hùng vĩ bên ngoài cửa sổ xe.
“Chúng ta đi chơi ở đâu vậy?”
Giám đốc công ty con ngồi trên xe khác theo sau bọn họ, trên chiếc xe này liền chỉ có hai người và một tài xế.
Bạch Hiển túm lấy cánh tay em gái mình, đem cô ôm vào trong lòng, ghé vào bên tai thấp giọng nói: