Bạch Vi chửi thầm trong lòng, mặc qυầи ɭóŧ của mình vào, mặt lại ửng đỏ, đem qυầи ɭóŧ của anh trai giặt thật sạch, vừa rửa vừa phỉ nhổ chính mình, tối hôm qua thật là không cẩn thận, lại làm qυầи ɭóŧ của hắn dính một chút thứ cô tiết ra… Dơ muốn chết, được rồi, bỏ cái quần này đi, cô đi mua qυầи ɭóŧ mới cho anh trai.
Nghĩ xong, Bạch Vi liền thật sự vứt vật đang cầm trên tay vào thùng rác, xoay người cầm điện thoại lên, chuẩn bị ra ngoài mua qυầи ɭóŧ cho hắn, cũng thuận tiện mua cho mình vài cái.
Đứng trong thang máy một hồi, men theo sảnh chính của khách sạn đi đến ngoài cửa lớn, cô gửi tin nhắn cho anh trai, nói hắn chuyển cho cô một ít tiền vào wechat mới tạo. Sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, phát hiện được bóng người làm lòng cô run sợ tột độ, đang trông vô cùng mệt mỏi mà đứng ngoài cổng chính khách sạn.
Bác hai!
Trong nháy mắt đó, Bạch Vi cảm nhận được một loại cảm xúc hít thở không thông, nói không nên lời, tay chân cô lạnh lẽo đứng bất động giữa dòng người qua lại, trên người mặc một chiếc váy trắng vải bông dài, khoác một chiếc áo ngoài xám tro chất liệu mềm mại, tóc đen mượt mà nhu thuận sau lưng, sắc mặt trắng bệch nhìn Bạch Trường Thiên đứng bên ngoài đám người đông đúc.
Cô, cô lại phải bị bóp chết sao?
Tại sao Bạch Trường Thiên lại ở chỗ này, ông ta đến đây làm gì? Có phải lại muốn hạ độc anh hai hay không?
Bạch Vi cảm thấy hô hấp thật khó khăn, vừa lúc ánh mắt Bạch Trường Thiên vô ý nhìn đến, chỉ trong chớp mắt, sắc mặt Bạch Trường Thiên cũng từ từ trở nên trắng bệch.
Một đoàn du lịch từ phía bên kia đi qua, nhiều người cãi cọ ồn ào, chôn vùi đi thân ảnh mảnh khảnh của Bạch Vi.
Bạch Trường Thiên hốt hoảng lùi về phía sau hai bước, lại nhìn chăm chú vào phía vừa nãy, không còn thấy được thân ảnh của Bạch Vi nữa, lập tức liền bị dọa đến phải tiểu ra quần, đây là gặp quỷ giữa ban ngày ban mặt sao?
Bằng không làm sao lại xuất hiện một người phụ nữ giống y hệt Bạch Vi từ mặt mũi, quần áo, thậm chí là cả khí chất trước mặt hắn? Sau đó lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi?