Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 89

Thư Nhan gấp toàn bộ tiền trong ngăn kéo vào túi xách của mình, một cô gái như cô mang nhiều tiền như vậy trở, thật sự có chút không yên tâm, hơn nữa còn có Trương Hoa Tú đi cùng.

Trên đường hai người cũng không dám nói quá nhiều, trong túi có nhiều tiền như vậy, Trương Hoa Tú cũng sợ, đến khu chung cư, hai người mới thả lỏng một chút.

"Hàng trong kho còn thừa bao nhiêu?" Thật ra Thư Nhan chuẩn bị hàng rất đủ, nhưng không ngờ việc kinh doanh lại tốt như vậy, rất nhiều quần áo đều được bán hết.

"Áo khoác và quần jean đều bán hết rồi, áo khoác cao bồi cũng vậy, và cả một chút váy lót trong, mấy màu cũng đều hết."

Thư Nhan im lặng một lát: "Chị tới nhà em một chút, tìm chị dâu em có chút việc."

Ba mẹ Trương Hoa Tú đều đã đi ngủ, Ngô Tú Nguyệt vẫn đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy tiếng động, chuẩn bị rửa tay hâm nóng cơm cho em chồng ăn.

"Chị dâu, bà chủ của bọn em tìm chị có việc." Trương Hoa Tú kéo chị dâu cả, để lộ ra Thư Nhan đi ở phía sau cô ấy.

"Không có việc gì tôi không đến Tam Bảo Điện, hôm nay tới tìm cô giúp đỡ." Thư Nhan đi thẳng vào vấn đề: "Trong cửa hàng có không ít hàng đã bán hết, cũng là do tôi chuẩn bị ít, có lẽ đêm nay phải chạy tới Hàng Thành cả đêm để nhập hàng, cũng không có gì. Chính là muốn làm phiền chị giúp đỡ hai đứa bé nhà tôi một chút."

Cuối tuần có thể để con mình ở nhà, Thanh Thanh ngoan ngoãn nghe lời, có thể chăm sóc em trai, nhưng còn đi học? Thư Nhan thật sự không yên tâm cho hai đứa bé nhà mình đi.

Tương lai có camera đầy đường vẫn còn nhiều kẻ buôn người như vậy, niên đại này, không nên để trẻ con một mình quá nhiều, tới Nam Thành cũng vậy, Thư Nhan đã nghe được tin mấy đứa trẻ mất tích. Loại chuyện này không thể dùng may mắn, nếu không đến c.h.ế.t cũng không nhắm mắt được.

"Tôi còn tưởng chuyện lớn gì chứ, cô nhờ Tú Tí nói một câu là được, dù sao cũng là thuận đường." Ngô Tú Nguyệt mời Thư Nhan ngồi xuống: "Chị cũng đói bụng rồi chứ? Tôi đang chuẩn bị nấu cơm cho Tú Tú, chị cũng ăn cùng nhé."

"Cũng không phải nói như vậy, vốn dĩ chị đã rất bận rồi, tôi cũng còn cách nào mới tìm chị giúp. Bất kể là thế nào, cảm ơn chị trước. Tôi không ăn cơm, tôi phải về nhà nói với con một tiếng, sau đó thu dọn đồ đạc tới Hàng Thành, hai đứa nhỏ đó làm phiền chị, tôi đi trước."

 

 

"Phiền gì chứ! Chị cũng quá khách sáo rồi. Đêm nay cô đi luôn? Để hai đứa bé ngủ ở nhà không sao chứ? Nếu không để Tú Tú đi cùng cô qua đón hai đứa bé, đêm nay ngủ cùng con trai tôi trước một chút." Ngô Tú Nguyệt tiễn Thư Nhan ra cửa.

TBC

"Không cần, hai đứa nhỏ ngủ một mình cũng không sao. Ngày mai tôi nói hai đứa bé tới quầy bán quà vặt ven đường chờ chị, có lẽ giữa trưa tôi có thể trở về." Thư Nhan cực kỳ cảm kích nói.

Thật sự không thể đưa theo bọn trẻ đi, thư nhan có chút hối hận vì mình làm kinh doanh quá vội vàng, có lẽ sau khi tìm được người có thể chăm sóc cho bọn trẻ rồi mới bắt đầu làm kinh doanh.

"Không cần không cần, tôi tới thẳng nhà chị đón bọn trẻ." Ngô Tú Nguyệt tiễn Thư Nhan đến cửa cầu thang.

Hai đứa nhỏ trong nhà đều đã ngủ rồi, đều mặc áo ngủ, trên người nhẹ nhàng thoải mái, Thanh Thanh thật sự rất hiểu chuyện, chẳng những tự đi tắm, còn giúp em trai tắm rửa, đã có thể giúp cô rất nhiều việc, con gái hiểu chuyện như vậy, cả nhà chồng cũ còn ghét bỏ, đúng là có phúc không biết hưởng.

"Mẹ." Diệp Thanh Thanh bị đẩy tỉnh giấc, không khóc lóc, nhìn thấy Thư Nhan thì nở một nụ nhàn nhạt.

"Thanh Thanh, đêm nay mẹ phải tới Hàng Thành nhập hàng, chắc chắn buổi sáng ngày mai sẽ không về kịp, mẹ đã nói với mẹ của Trương Thành Hàm, buổi sáng ngày mai dì ấy sẽ đón các con đi học. Đây là mười đồng, ngày mai con đưa em trai đi mua đồ ăn sáng, còn thừa để lại cho con mua cơm trưa, mẹ nhớ bên cạnh trường học có quán mì, con tới đó ăn nhé, đừng tới chỗ cách trường học quá xa."

"Con biết rồi." Diệp Thanh Thanh ngoan ngoãn nhận tiền cất đi: "Mẹ, bây giờ mẹ đi sao?"

"Ừm, một lát nữa sẽ đi." Thư Nhan vỗ lên trán mình một cái, đúng là bận quên mất, vẫn chưa gọi điện thoại cho tài xế, không biết hôm nay anh ta có được người khác gọi đi hay không.

Cất kỹ túi tiền trước, Thư Nhan đi vào quầy bán quà vặt, ở đây đã đóng cửa, lại đi đến một khách sạn, chỗ này cũng có điện thoại công cộng, sau này nên đặt một máy điện thoại ở trong cửa hàng, nếu không thật sự không tiện lắm.

"Ở trọ?" Ông chủ nhìn thấy Thư Nhan, hỏi.

"Không phải, tôi gọi điện thoại." Gọi điện thoại tới nhà tài xế trước, người nghe điện thoại chính là vợ anh ta. Nói với Thư Nhan tài xế đã đi ra ngoài rồi, Thư Nhân chỉ có thể để lại lời nhắn thoại, đợi khoảng bảy, tám phút, Thư Nhân nhận được cuộc gọi lại.

"Ai vậy?"

Bình Luận (0)
Comment