Xuyên Thành Vợ Đại Gia

Chương 30.3 - Chương 30.31

Chương 30


Buổi chiều Quý Minh Noãn quay liên tục hai tiếng, có thời gian xem di động đã gần 4 giờ.
 
Cô nhìn thấy Lục Ngôn Thâm nhắn lại, lại xem mấy lần, gì gọi là ảnh toàn thân? Cô chớp mắt, ý của Tổng giám đốc Lục……
 
Không không không, Lục Ngôn Thâm không phải người như vậy, dù là thế, Tổng giám đốc Lục cũng không có khả năng thiếu phụ nữ, nếu muốn xem, chương trình thực tế lúc nào cũng có, anh cần gì bảo cô chụp một tấm ảnh.
 
Quý Minh Noãn nhận ra bản thân suy nghĩ quá xấu xa, để xóa hết suy nghĩ bậy bạ trong đầu, bảo Tiểu Khả dùng di động mới chụp một tấm ảnh toàn thân giúp cô.
 
Cô càng thiên về suy nghĩ Tổng giám đốc Lục là đại trực nam.
 
Anh như bà mẹ già, thấy con gái vén hết tóc để lộ trán mới gọi là xinh đẹp.
 
Cô đứng thẳng như cây tùng, cười không lộ răng.
 
Đường Tử Gia ở sau nghe Quý Minh Noãn muốn để Tiểu Khả chụp ảnh giúp, lặng lẽ đứng sau Quý Minh Noãn 1 mét làm mặt quỷ.
 
Tiểu Khả thấy thế, vội vàng tách hai tiếng, chụp luôn Đường Tử Gia đứng phía sau Quý Minh Noãn làm mặt quỷ.
 
Quý Minh Noãn nói: “Tí nữa gửi ảnh cho em.”
 
Tiểu Khả kinh ngạc nói: “Ai, chị nghĩ em muốn đăng Weibo, không phải à?” Sau đó cô ấy gửi ảnh cho cô.
 
Quý Minh Noãn nhận được ảnh chụp của Tiểu Khả, còn chưa kịp xem, người phụ trách lại hô: “Toàn thế giới vào chỗ!!”
 
Quý Minh Noãn xem cũng chưa xem, gửi cho Lục Ngôn Thâm, đưa điện thoại cho Tiểu Khả.
 
*
 
Lục Ngôn Thâm nhận được tin nhắn của Quý Minh Noãn cũng là lúc xuất phát đi sân bay, chuẩn bị đi công tác.
 
Đây cũng là lần đầu tiên anh đi công tác sau khi tỉnh lại, cụ Lục không yên tâm, một hai bắt Lục Chân Chân đi theo.
 
Hai người làm một cặp đối tác rất hợp nhau: Một người liều mạng kiếm tiền, một người liều mạng tiêu tiền, cùng bắt máy bay đi Mỹ.
 
Đến buổi tối Quý Minh Noãn rảnh, tính toán nhìn xem có chỉ thị mới của anh không, bất ngờ thấy chẳng có tin nhắn nào.
 
Tâm tình lập tức vi diệu mà nói không nên lời, Quý Minh Noãn nhanh chóng đè nén cảm xúc kỳ lạ này, ngồi vào xe bảo mẫu chuẩn bị về khách sạn.
 
Đường Tử Gia tháo phụ kiện xong đi ra, nhìn thấy Quý Minh Noãn chuẩn bị trở về khách sạn, tiến lên hỏi cô: “Tìm em nãy giờ đấy, đi ăn với tụi anh đi.” Anh ấy dừng lại, giải thích: “Bốn người chúng ta, An Nghi và Bác Nghĩa nữa.”
 
Quý Minh Noãn cảm thấy ngày đầu tiên vào đoàn làm phim cũng ổn, Lương An Nghi có địa vị lớn, nhưng cũng không làm màu, thường thường híp mắt cười với cô, không tồi.
 
Tống Bác Nghĩa là nam sinh, tính cách hào phóng hoạt bát, anh ấy khá gần gũi với đoàn làm phim, bọn họ cùng ăn cơm, còn gọi cô, chứng tỏ xem cô là bạn.
 
Quý Minh Noãn nghĩ về khách sạn cũng nhàm chán, nên đi ăn với bọn họ.
 
Dù sao cô cũng phải ở đoàn phim lâu như vậy, chắc chắn phải xây dựng mối quan hệ tốt.
 
Mấy người đóng vai quan trọng đều là thanh niên, cho nên rất nhanh gần gũi với nhau.
 
Quý Minh Noãn có khoảng cách với Lương An Nghi, không quá thân thiết.
 
Quý Minh Noãn cũng không để bụng, nữ diễn viên luôn có ngăn cách so với nam diễn viên, thậm chí bị xem là đối thủ cạnh tranh.
 
Cô là một diễn viên, vẫn nên chuẩn bị tâm lý, địch bất động ta bất động, nếu đối phương không làm màu, cô cũng sẽ không đi trêu chọc cô ta.
 
Hôm sau, Quý Minh Noãn kiểm tra tin nhắn, vẫn không nhận được tin nhắn của anh.
 
Lục Chân Chân luôn thích chia sẻ cuộc sống mua sắm hằng ngày của phú bà độc thân cũng không liên lạc với cô.  
 
Quý Minh Noãn dậy sớm, buồn chán nằm trên giường bấm hai tấm ảnh của Lục Ngôn Thâm.
 
Trên đời này lại có người không lịch sự như vậy!
 
Anh bảo cô chụp ảnh, lại ngậm chặt miệng vàng, chẳng có nửa câu khen ngợi.
 
Ảnh cô thế nào, anh cũng không biết bình luận à? Chẳng biết khen ngợi gì cả.
 
Sau đó cô xem tấm ảnh toàn thân Tiểu Khả gửi cô, lập tức ngơ ngác.
 
A, Đường Tử Gia vào hình lúc nào vậy? Sao lúc ấy Tiểu Khả không nói?
 
A a a!
 

Cô do dự trong chốc lát, liên tưởng Tổng giám đốc Lục lâu không nhắn cho cô.
 
Quý Minh Noãn tự hỏi mãi, vì thế chột dạ, tùy tiện nhắn một câu cho Tổng giám đốc Lục: “Đại ca phía sau là cộng sự của tôi trong bộ phim này.”
 
Quan hệ của bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác rất thuần khiết.
 
Quý Minh Noãn nhắn xong cảm thấy…… Cô cần gì phải giải thích?
 
Nói không chừng Lục Ngôn Thâm chỉ bận rộn, không có thời gian xem tin nhắn của cô, cũng có thể không muốn nhắn lại cô.
 
Cho nên cô cần gì vội vàng giải thích?
 
Ngay khi cô đang rối rắm, Lục Chân Chân đột nhiên gửi cho cô một tấm ảnh cửa hàng Prada, tấm ảnh chứa đầy quan niệm công chúa Chân Chân thường dạy bảo cô: cuộc sống không chỉ có công việc, còn có mua sắm nơi xa.
 
Lục Chân Chân hỏi cô với khí thế nhà giàu: “Trong số này, không thích túi nào?”
 
Quý Minh Noãn phóng to ảnh, Chân Chân đi đâu nhỉ? Hình như không phải cửa hàng trong nước.
 
Quý Minh Noãn biết Lục Chân Chân muốn phá của, xem câu hỏi cao cấp của người ta đi: Không thích túi nào!
 
Ý là trừ không thích, còn lại đều mua.
 
Quý Minh Noãn nhàn nhạt nhắn lại Lục Chân Chân tiêu tiền không nháy mắt một câu: “Không thích hết.”
 
Lục Chân Chân vốn dĩ cầm túi xách, lại đặt xuống, lễ phép nói với nhân viên cửa hàng: “Phiền gói hết cho tôi, đưa đến khách sạn này.”
 
Hiểu rồi, phụ nữ mà, nói không thích là thích!
 
Lục Chân Chân không dám báo cáo với chị dâu chân trước vào đoàn làm phim, anh trai cuồng công việc đã lén ngồi máy bay đi công tác.
 
Nếu chị dâu biết, phỏng chừng sẽ đau lòng khóc lóc nhỉ?
 
Cô ấy không muốn bị kéo vào chuyện này, chờ vợ chồng người ta tự giải quyết.
 
Cô ấy làm người trung gian, chỉ có thể mua vài chiếc túi xách lấy lòng chị dâu.
 
*
 
Lục Ngôn Thâm xuống máy bay, vọt đi đàm phán, chờ nhìn thấy tấm ảnh số 2 của Quý Minh Noãn đã qua mười mấy tiếng.
 
Cách lâu như vậy, Quý Minh Noãn lại gửi dòng chữ cho anh, nói chàng trai phía sau là cộng sự của cô.
 
Cô đang chột dạ?
 
Lục Ngôn Thâm cười, sau phóng to hình ảnh xem Đường Tử Gia đứng phía sau nhe răng nhăn mặt, vừa nhìn đã biết lén lút lọt vào ống kính lúc cô chuẩn bị chụp ảnh.
 
Xem ra nhân duyên của cô ở đoàn phim cũng không tệ.
 
Anh thừa dịp ngồi xe về khách sạn, nhắn lại Quý Minh Noãn: “Nữ chính không tồi, nam chính tạm được.”
 
Anh gửi xong tin nhắn, xoa giữa mày, bay liên tục 10 mấy tiếng, không thể tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi.
 
Anh lại hỏi Chu Mặc: “Tiền đầu tư Bích Vân Truyện đến chỗ họ chưa?”
 
Chu Mặc gật đầu, chưa được nửa phút, anh ấy lấy tài liệu ra, nói: “Hôm qua nhà sản xuất bên đó đã nói tiền đến rồi, có cần nhắc nhở anh ta đặc biệt chăm sóc Quý tiểu thư không ạ?”
 
Lục Ngôn Thâm không suy nghĩ, từ chối: “Không cần, cậu bảo anh ta cải thiện chỗ nghỉ và thức ăn của đoàn phim là được.”
 
Chu Mặc gật đầu, “Hiểu rồi ạ.”
 
Quý Minh Noãn đang trang điểm, hôm nay có khá nhiều cảnh đánh nhau, cho nên sáng sớm đi đoàn phim, chờ khởi động máy.
 
Cô nhìn thấy Lục Ngôn Thâm nhắn lại, nhẹ nhàng cười, tự động xem câu nói kia là lời khen.
 
Lúc Quý Minh Noãn đánh chữ, Lục Ngôn Thâm lại nói: “Tôi đến Mỹ công tác, bây giờ mới nhắn lại em.”
 
Quý Minh Noãn xem tin nhắn mà tức giận.
 
Rõ ràng bác sĩ đã nói anh cố gắng tránh ngồi máy bay đường dài trong vòng 3 tháng, sao tên này không nói gì đã đi Mỹ? Còn cần mạng không? Nếu anh ngồi máy bay, đột nhiên không khoẻ thì sao?
 
Quý Minh Noãn: “Mỉm cười.JPG, công việc rất quan trọng?” Quan trọng hơn mạng?
 
Lục Ngôn Thâm có vợ kéo dài mạng, không sợ hãi, xem ảnh mỉm cười của Quý Minh Noãn, nhắn lại đối phương một mặt cười, nói: “Ừm, rất quan trọng.”

 
Quý Minh Noãn xem tin nhắn: Ha ha ha.
 
Cô không có cách nào giao tiếp với trực nam, tạm biệt.
 
*
 
Hôm nay cô cần diễn hai cảnh đánh nhau, một cảnh là nữ chính đánh đơn, một cảnh là nam nữ chính sóng vai trừ bạo an dân.
 
Quách Chấn Xuyên cũng là dáng vẻ cao cao tại thượng, đơn giản giải thích cảnh phim với diễn viên, bảo đạo diễn võ thuật làm mẫu cho họ.
 
Đạo diễn võ thuật làm mẫu xong, họ phải treo dây cáp.
 
Tiểu Khả cổ vũ: “Hôm nay em phải diễn hai cảnh đánh nhau, vất vả rồi, cố gắng tranh thủ xong một lần, không thì chịu khổ đấy.”
 
Dù Quý Minh Noãn huấn luyện kỹ năng 1 tháng, chân chính đóng phim treo dây cáp vẫn là một trải nghiệm khác, tuy không tính là quá khó chịu, nhưng khó hơn diễn trên đất nhiều.
 
Đến khi cô bị treo trên dây cáp, đạo diễn Quách mới lo lắng, Quý Minh Noãn diễn tốt cỡ nào cũng là một người mới, diễn trên dây cáp không giống với dưới đất.
 
Ông ấy cổ vũ Quý Minh Noãn: “Minh Noãn, lát nữa sẽ có 23 động tác, cô cố gắng diễn lại động tác đạo diễn đã chỉ đạo, diễn tốt hay không xem lại rồi nói, những chỗ không tốt sẽ quay lần nữa.”
 
Lương An Nghi nghe vậy ôn nhu nói: “Minh Noãn, nếu lát nữa quá vất vả, có thể dùng thế thân.”
 
Cô ta không muốn Quý Minh Noãn tự ra trận, cũng có cảnh diễn đánh nhau chiều nay, từ trước đến nay không am hiểu cảnh đánh nhau, có vẻ không đủ sức lực, không đủ hiên ngang.
 
Cô ta bị treo trên dây cáp sẽ tệ hơn, tuy có thể khống chế cân bằng, nhưng thường quên cách diễn, cũng sẽ quên thoại.
 
Cô ta nhắc nhở Quý Minh Noãn dùng thế thân, đến lúc đó, cô ta cũng dùng thế thân, cũng ai trách được.
 
Lương An Nghi bị đạo diễn Quách trừng mắt, nói: “Không thể dùng thế thân.”
 
Đạo diễn Quách cố gắng theo đuổi hoàn mỹ, quay toàn cảnh diễn đơn của Quý Minh Noãn, 8 máy quay sẽ quay lại, không thể dùng thế thân.
 
Quý Minh Noãn nói: “Không thành vấn đề, tôi OK.”
 
Sắc mặt Lương An Nghi trắng xanh, cô ta bấm móng tay vào lòng bàn tay thật sâu.
 
Dùng thế thân thì sao? Biết bao nữ diễn viên diễn cảnh đánh một mình không dùng thế thân?
 
Quý Minh Noãn diễn tốt thế nào đi chăng nữa, lúc bị treo trên dây cáp, quay không tốt, không phải liên lụy mọi người tăng ca, chờ cô dưới ánh nắng chói chang?
 
Rõ ràng bọn họ có thể nhanh chóng quay một cảnh, một hai lãng phí nhiều thời gian như vậy làm gì?
 
*
 
Quý Minh Noãn bị treo trên dây cáp, giang đôi tay, gập một chân, tận lực duy trì cân bằng, Cô tới độ cao nhất định, diễn lại động tác đạo diễn chỉ dẫn từ đầu chí cuối.
 
Quý Minh Noãn không bỏ sót chữ nào trong lời thoại, cho dù là thu âm hiện trườn, cũng có thể nói rõ ràng từng chữ.
 
Chờ đến Quý Minh Noãn xuống đất, đám người lập tức tiến lên tháo dây trên người cô.
 
Đường Tử Gia vỗ tay: “Chị Noãn, không ngờ chị còn toàn năng đấy, lát phải bảo vệ tiểu đệ!”
 
Quý Minh Noãn vỗ nhẹ bả vai đối phương, “Thần đương nhiên sẽ phù hộ cậu, ngoan đi.”
 
Trong phim, nhân vật Bích Vân của Quý Minh Noãn là thần tiên, Đường Tử Gia hiện tại là người phàm.
 
Thật ra cảnh đánh nhau cũng không khó, Quý Minh Noãn đã có nền tảng vũ đạo, cũng hiểu một chút kiếm thuật, chỉ cần nắm giữ cân bằng, có thể nhẹ nhàng đối phó.
 
Dù giữa đường cô có xảy ra sai lầm cũng không ngừng, tiếp tục diễn, thế thì diễn lần 2 sẽ không cần diễn từ đầu đến đuôi.
 
Đường Tử Gia: “Anh cảm thấy một người phàm khá tốt, không dùng dây cáp, ha ha ha……”
 
Đường Tử Gia nhìn Quý Minh Noãn đáp đất, mặt cũng không đổi sắc, anh ấy thật sự bội phục! Anh ấy từng hợp tác với nhiều nghệ sĩ nữ, nhưng chưa từng gặp ai yếu ớt có thể chống chọi hơn 5 phút trên dây cáp giống Quý Minh Noãn.
 
Đạo diễn võ thuật cười: “Minh Noãn diễn được đấy, nhưng có ba chỗ cần diễn lại, hậu sinh khả uý mà, nữ nghệ sĩ chỉ có thể đánh như cô rất ít đấy, có hứng thú gia nhập nhà họ Lưu bọn anh không?”
 
Quách Chấn Xuyên nghe vậy, “Này này lão Lưu, đây là địa bàn của ai, anh biết không? Dám công khai giành người trong phim trường tôi, có phải muốn chết không?”
 

Đạo diễn võ thuật bày tư thế Vịnh Xuân Quyền, ngoắc ngón trỏ: “Tới đi.”
 
Quách Chấn Xuyên khinh thường: “Cổ đại đã chia văn võ, anh làm thế, chẳng phải đang ức hiếp tôi?”
 
Hai người mắng nhau vài câu, cuối cùng Quách Chấn Xuyên thống nhất ý kiến với đạo diễn võ thuật, có ba cảnh cần quay lại.
 
Quý Minh Noãn bị treo trên dây cáp quay, OK, một lần là xong.
 
*
 
Có tiền lệ là Quý Minh Noãn, đám người diễn cảnh đánh nhau buổi chiều không dám chủ động nói dùng thế thân, nhưng Lương An Nghi thật sự không chịu được, NG năm lần, cuối cùng không thể không dùng thế thân.
 
Lương An Nghi nhìn gương mặt thất vọng của Quách Chấn Xuyên, tích tụ oán khí.
 
Cô ta đã bị treo trên dây cáp vài lần, sắc mặt trắng bệch, cô ta nhìn Quý Minh Noãn đang tập luyện với đạo diễn võ thuật cách đó không xa.
 
Dựa vào cái gì Quý Minh Noãn được đạo diễn thưởng thức?
 
*
 
Ngày tháng Quý Minh Noãn đóng phim vừa bận rộn và mệt nhọc, tuy có một gương mặt bình hoa, nhưng không thể ngăn cô biết văn biết võ, cho nên nghỉ ngơi ở đoàn phim hai tuần, cơ bản quen thuộc với nhân viên trong đoàn làm phim.
 
Đặc biệt là nam chính Đường Tử Gia, anh ấy thích tính cách dứt khoát cũng như kỹ thuật diễn xuất của Quý Minh Noãn, cũng thích tính cách hoạt bát hài hước của đối phương.
 
Quý Minh Noãn cũng có ấn tượng khá tốt về Đường Tử Gia, đầu tiên đối phương điển trai, diễn cũng tốt, không kiêu căng, còn trò chuyện với nhân viên và nghệ sĩ nhỏ như cô.
 
Thoạt nhìn Đường Tử Gia là chàng trai lạnh lùng, thật ra là chàng trai Noãn Noãn, rất chu đáo chăm sóc cô, ngày thường trợ lý có món gì ngon, anh ấy sẽ mang đi chia sẻ với mọi người.
 
Ngày thường mọi người quay phim xong sẽ chơi bài giết thời gian.
 
“Sảnh.”
 
“Ăn.”
 
Quý Minh Noãn cười hì hì: “Tứ quý!”
 
Đường Tử Gia: “Ê, Quý Minh Noãn, không phải em mới ăn hả? Sao còn nữa?”
 
Quý Minh Noãn có bảy quân, cố ý ra: “8”
 
Tống Bác Nghĩa cười, “Tôi còn tưởng cô thắng chứ. 10.”
 
Đường Tử Gia: “Sao tôi có dự cảm không tốt nhỉ, 2.”
 
“Tứ quý!”
 
Đường Tử Gia:!!!
 
Quý Minh Noãn quơ bài, hì hì cười: “Còn một đôi…… Thắng!”
 
“Không chơi nữa.” Tống Bác Nghĩa và Đường Tử Gia đồng thời lên tiếng.
 
“Quý Minh Noãn, đừng nói cô nhớ bài nhé? Chơi 10 bàn, sao có thể thắng 8 bàn được chứ?” Tống Bác Nghĩa hỏi.
 
Đường Tử Gia tán thành: “Không nhớ bài thì là gian lận, nói đi! Thắng nhiều bữa khuya của tụi anh như vậy, rốt cuộc em muốn tăng bao nhiêu cân? Không sợ ngày mai em bị treo trên dây cáp, dây cáp sẽ đứt?”
 
“Hai người sao thế? Chơi thua lại không chịu nhận, nói một câu Quý Tiểu Noãn giỏi quá khó vậy à?”
 
Trợ lý Lương An Nghi nghe thì cười, nói với Lương An Nghi: “Chị An Nghi, xem Quý Minh Noãn kìa, cả ngày chỉ biết lấy lòng Đường Tử Gia Tống Bác Nghĩa, còn đăng hình kỳ lạ của cô ta và Đường Tử Gia, chẳng phải lợi dụng anh ấy hút người hâm mộ sao? Quá tâm cơ!”
 
Lương An Nghi nghe trợ lý nói, cũng nhìn bọn họ, rõ ràng trước kia cô ta mới là người được nâng niu, sao hiện tại ai nấy đều thích chơi với Quý Minh Noãn?
 
Lương An Nghi tự giễu: “Đây cũng là thủ đoạn nổi tiếng đấy, chẳng phải sao?”
 
Trợ lý: “Không nhìn quen loại sen trắng!”
 
Lương An Nghi không nói nữa, chỉ đi đến bên cạnh Quý Minh Noãn, cười nói: “Minh Noãn thật lợi hại! Nhưng lần sau có thể đừng lấy bữa khuya ra cược không? Chị đang giảm béo đấy, ha ha.”
 
Quý Minh Noãn nháy mắt ra hiệu với Lương An Nghi: “Chúng ta đang tranh thủ phúc lợi cho nhân viên trong đoàn làm phim đấy, phải cảm ơn thầy Tống và thầy Đường!”
 
Mấy ngày nay nhân viên đoàn phim muốn nhận được lợi ích từ hai người này, sẽ bảo Quý Minh Noãn rủ bọn họ chơi game, đấu địa chủ, dù sao nhất định thắng họ!
 
Lương An Nghi nhàn nhạt cười: “Đáng tiếc chị không biết chơi, lần sau mấy người chỉ chị nhé.”
 
Đường Tử Gia lặng lẽ nhướng mày, Lương An Nghi thoạt nhìn ôn nhu, nhưng chẳng biết chơi trò chơi, một khi thua tìm đủ cớ không muốn chơi, anh ấy không thích kiểu người như thế này nhất.
 
Anh ấy nói: “Gì mà phúc lợi của nhân viên đoàn phim chứ, em không biết thức ăn đã được cải thiện rất nhiều sao? Ngày nào cũng ăn ngon như vậy mà không biến thành heo? Đến lúc đó em bị treo trên dây cáp, cẩn thận thành heo bay lên trời đấy.”
 
Quý Minh Noãn khoanh tay nhìn anh ấy: “Chậc chậc chậc, xem ra có người muốn quỵt.”
 
Quách Chấn Xuyên vác bụng bia đi ngang, cười tủm tỉm nói: “Ba bữa vẫn là ba bữa, ăn khuya vẫn phải ăn, mọi người đóng phim mệt như vậy, cần mà.”
 
Đạo diễn Quách đã nói như vậy, Đường Tử Gia và Tống Bác Nghĩa chỉ có thể nhận thua.
 
Đoàn phim quay ở Thành phố Hằng khoảng 20 ngày , chuẩn bị quay ngoại cảnh, lúc này đúng lúc quay ở một bãi cỏ ở phía Bắc.

 
Ai nấy tranh thủ hai ngày nghỉ về nhà.
 
Đường Tử Gia và Quý Minh Noãn đều về Thành phố Yến, Tống Bác Nghĩa và Lương An Nghi có hoạt động khác nên không về nhà.
 
Hai người cùng ngồi xe bảo mẫu đến sân bay, vừa nói vừa cười lúc xe chạy.
 
Trở lại Thành phố Yến, Đường Tử Gia đi tham gia hoạt động, có rất nhiều người hâm mộ đón máy bay, sớm đường ai nấy đi với Quý Minh Noãn.
 
Quý Minh Noãn cả ngày ở đoàn phim đóng phim, tuy ngẫu nhiên chia sẻ mấy chuyện hằng ngày, tóm lại, năng lực hút người hâm mộ không mạnh, cho nên còn chưa có người hâm mộ đón máy bay.
 
Cụ Lục sớm biết Quý Minh Noãn về Thành phố Yến, đã phái người chờ cô trước cửa sân bay.
 
Quý Minh Noãn thấy xe nhà họ Lục, vội vàng thúc giục Tiểu Khả nhanh lên xe, tuy không có fans, nhưng khẳng định có paparazzi, hiện tại cô không phải đại minh tinh, nhưng bị chụp sau này cũng sẽ bị lộ.
 
Tài xế nhìn thấy Quý Minh Noãn, lập tức xuống xe mở cửa.
 
Tiểu Khả nhìn thấy chữ B trên bánh xe, khiếp sợ không nói chuyện. 
 
Quý Minh Noãn nói: “Đưa Tiểu Khả về chung cư Tinh Hối trước.”
 
Tiểu Khả không dám thở mạnh, nghe Quý Minh Noãn dặn dò tài xế, nhỏ giọng hỏi: “Noãn Noãn, đây là xe của em?”
 
Quý Minh Noãn biết có một số việc không thể gạt Tiểu Khả, hai người nhìn mặt nhau mỗi ngày, ai gọi điện thoại cho Quý Minh Noãn, cô ấy đều nhìn thấy, nghe thấy.
 
Cụ Lục và Chân Chân thường xuyên gọi điện thoại cho cô, Tiểu Khả cũng biết chuyện đó.
 
Cô ấy chỉ không biết đó là ông nội và em gái của tổng tài Hằng Thịnh thôi.
 
Những điều nên để cho cô ấy biết, cô sẽ không cố tình giấu giếm.
 
“Không phải xe của em…… Là xe nhà em.”
 
Tài xế ở phía trước cười, phu nhân còn chưa biết chiếc xe này đã ở trên danh nghĩa của cô ấy?
 
Tiểu Khả kinh ngạc, đúng là…… Hoa phú quý?
 
Quý Minh Noãn nói: “Đừng hỏi nữa, chị đừng nói trước mặt người khác là được.”
 
Tiểu Khả cười hì hì nói: “Biết, biết, sao chị dám nói với người khác chứ, em dùng một cái bánh xe có thể mua được mạng của chị rồi.”
 
Tài xế đưa Tiểu Khả về nhà, quay đầu về nhà họ Lục, cô không biết tên cuồng công việc Lục Ngôn Thâm có tăng ca không?
 
Lần đó cô biết Lục Ngôn Thâm đi công tác, Lục Chân Chân đi với anh, tâm sự rất nhiều với Chân Chân.
 
Tuy Lục Ngôn Thâm đã khỏe lại, nhưng cô vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ diệu, luôn lo lắng Lục Ngôn Thâm chết bất đắc kỳ tử.
 
Anh mới hồi phục, mỗi ngày đi làm mười mấy tiếng, còn đi công tác xa như vậy, người bình thường đều mệt mỏi, huống chi người nằm hai tháng trên giường như Lục Ngôn Thâm.
 
Nhà họ Lục.
 
Quý Minh Noãn vào nhà đã được cụ Lục cẩn thận thăm hỏi, còn ngó trái ngó phải, nhìn cô có gầy không.
 
Mọi người ngồi xuống ăn cơm, Quý Minh Noãn còn tưởng rằng đêm nay Lục Ngôn Thâm ở công ty tăng ca, không về nhà sớm.
 
Người nhà họ Lục ăn cơm rất có quy tắc, rất ít khi nói chuyện, nhưng cũng không quá mức trống vắng, cụ Lục trò chuyện về mấy món Quý Minh Noãn thích ăn.
 
Ông nội Lục hỏi: “Có phải con không được ăn ngon ở đoàn phim không?”
 
Quý Minh Noãn nhớ lại chuyện ăn uống, “Không đâu, con thấy thức ăn của đoàn phim không tệ, đoàn phim chúng con rất có tiền.”
 
Quý Minh Noãn không nói bậy, cảm thấy đoàn phim Bích Vân Truyện rất có tiền, một tuần có bốn bữa phụ, còn thường xuyên ăn hải sản gì đó, thức ăn đầy đủ dinh dưỡng như nhà trẻ, một ngày có 5 6 bữa, đây là đoàn phim tốt nhất Quý Minh Noãn từng gặp.
 
Không biết có phải hiệu ứng danh tiếng của Quách Chấn Xuyên kéo được rất nhiều tài trợ không?
 
Chú bé khăn quàng đỏ Lục Ngôn Thâm chỉ cười, không nói chuyện, thuận tay gắp món đậu hũ Văn Tứ Quý Minh Noãn thích ăn nhất.
 
Quý Minh Noãn ăn cơm xong, bị Lục Chân Chân kéo lên lầu 3, tiếp tục bị nội thương vì cơn mưa túi xách.
 
Cô rời nhà 20 ngày, căn phòng rộng 90 mét vuông bị cải tạo thành căn phòng để quần áo sáng lấp lánh, trong đó có đầy túi xách Hermes và quần áo nhãn hàng xa xỉ.
 
Ngay cả chùm đèn thủy tinh trị giá 60 vạn cũng bị đổi thành đèn thử quần áo.
 
Lục Chân Chân nhìn vẻ mặt bất ngờ của Quý Minh Noãn, hỏi: “Có phải rất hoảng sợ không?” Mặt của cô ấy rõ ràng viết dòng chữ công chúa là em đây đã đặt rồi sửa cho chị đấy, mau tạ ơn đi.
 
Ai biết qua vài giây, Quý Minh Noãn hoàn hồn, khó khăn hỏi: “Tối nay chị ngủ ở đâu?”
 
Lục Chân Chân mở một cánh cửa phòng để quần áo, chỉ vào đó: “Ngủ với anh trai em.”
 
Chị còn hỏi chuyện này?
 
Quý Minh Noãn: “?”

 

Chương 31


Ánh trăng ngoài cửa sổ mờ ảo, Thành phố Yến vào cuối hè, gió đêm thoáng qua, xua tan oi bức ban ngày.

 

Quý Minh Noãn đứng giữa phòng để quần áo, cau mày nhìn căn phòng còn chưa bật đèn của Lục Ngôn Thâm, tỏ vẻ “Đó là vạn trượng vực sâu quỷ gì thế, chị vào đó rồi, chắc chắn chết mất”.

 

Cô đột nhiên nhớ cảnh cô đã cư xử như thế nào với Tổng giám đốc Lục yếu ớt trên chiếc giường size King, một Quý Minh Noãn nhiễm độc nặng tiểu thuyết tổng tài bá đạo, quẩn quanh vài câu thoại tổng tài bá đạo thường dùng: “Người phụ nữ, thế nào? Em có hài lòng với những gì nhìn thấy không?”

 

“Người phụ nữ à, đang chơi với lửa đấy!”

 

“Đừng lộn xộn! Em còn đụng vào tôi nữa, tôi không dám đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

 

“Người phụ nữ kia, từ giờ trở đi em là của tôi!”

 

Không không không, ước nguyện ban đầu của cô là không rời nhà họ Lục là để rời xa tên tổng tài bá đạo Mục Hàn trúng độc quá nặng kia, nếu cô không may mắn, Lục Ngôn Thâm cũng có bạch nguyệt quang, muốn lấy giác mạc của cô thì sao?

 

Không được, không được, nhanh như vậy cô đã phải chung chăn gối, vậy…… Giấc mộng độc thân phú bà của cô thì sao?

 

Quý Minh Noãn ngoài cười nhưng trong không cười, nói với Chân Chân: “Chị xem…… Nếu không đêm nay chị ngủ với em nhé?”

 

Lục Chân Chân nghe vậy, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn cô, “Vì sao? Đừng nói chị……” Ghét bỏ anh trai em nhé?

 

A…… Biểu cảm của Quý Minh Noãn đúng là đang ghét bỏ anh trai!

 

Cô ấy nhớ tới những gì Quý Minh Noãn nói hôm đó, anh trai bị chị dâu hành cả đêm không cả đêm, không có sức xuống giường, chị dâu chắc chắn ghét bỏ anh trai yếu đuối!

 

Sao được? Lục Chân Chân không khỏi nghĩ tới lần đó tim Lục Ngôn Thâm đột nhiên ngừng đập, lập tức cả kinh.

 

Cũng không đúng, Quý Minh Noãn không phải rất quan tâm anh trai sao?

 

Lần trước anh trai đi Mễ Quốc công tác, Quý Minh Noãn biết rồi còn mắng cô ấy rất lâu, nói cô ấy không quan tâm sức khỏe của anh trai, để cho anh trai mình đi xa như vậy để công tác.

 

Nếu không……

 

Lục Chân Chân hừ một tiếng, “Quý Minh Noãn, thật ra là vậy, để em kể với chị tình hình của anh trai em nhé.”

 

“Chị nhớ lần trước anh em đến Mễ Quốc công tác không? Lúc anh ấy trở về vẫn luôn có bệnh đấy!”

 

Quý Minh Noãn lo lắng, “Bệnh gì?”

 

Cô biết ngay Lục Ngôn Thâm không thể khỏi bệnh thần kỳ như vậy, chắc chắn có di chứng hậu thực vật gì đó.

 

Lục Chân Chân tránh né ánh mắt lo lắng của Quý Minh Noãn, thở dài: “Thì…… Anh thường xuyên mộng du, sau đó…… Tự tổn thương bản thân.” Trời ạ, sao nói dối lại khó thế chứ? Rốt cuộc cô ấy đang nói gì nhỉ? Anh trai đã bao giờ bị mộng du đâu!

 

Quý Minh Noãn kinh ngạc hỏi: “Tự tổn thương bản thân?”

 

Lục Chân Chân tiếp tục bịa, ánh mắt bay xa, “Thì…… Có thể anh nằm hai tháng, tinh thần có chút vấn đề, gì ấy nhỉ, sang chấn tâm lý!”

 

Quý Minh Noãn cũng cảm thấy Lục Chân Chân nói rất có lý, Lục Ngôn Thâm ưu tú, kiêu ngạo như vậy, còn trẻ đã trải qua biến cố nghiêm trọng, dù đã lành hẳn, nhưng tâm lý hẳn không hồi phục nhanh như vậy. 

 

Trong tình huống như thế, anh có hành vi không có cách nào giải thích cũng là chuyện bình thường.

 

Quý Minh Noãn hỏi: “Vậy em muốn chị trông anh ấy buổi tối?”

 

Lục Chân Chân mừng rỡ gật đầu: “Ôi, Quý Minh Noãn, chị đúng là người hiểu lý lẽ…… Vậy anh trai em nhờ cả vào chị đấy!”

 

Nhà họ Lục cho cô nhiều sự giúp đỡ và ân huệ như vậy, cô không thể không giúp chút chuyện này.

 

Có lẽ Lục Ngôn Thâm sẽ không trách cô.

 

Còn nữa…… Tổng giám đốc Lục bị tai nạn nghiêm trọng như vậy, dù có sức cũng không đủ dùng.

 

“Vậy em cần chị làm gì?”

 

Lục Chân Chân thầm nghĩ đã đạt được mục đích, anh trai không bị mộng du thật, tùy tiện bịa chuyện là được.

 

Cô ấy nói: “Chị phát hiện anh ấy bị mộng du thì gọi cho bác sĩ, bác sĩ sẽ tới xử lý chuyện đó.”

 

Lục Chân Chân biết Quý Minh Noãn ăn mềm không ăn cứng, công chúa giỏi quá!

 

Quý Minh Noãn gật đầu: “Được rồi, vậy…… Tạm thời vậy đi.”

 

Lục Chân Chân nhíu mày, lại nói: “À, có lẽ chuyện này sẽ làm lòng tự trọng của anh em bị tổn thương, nên em cũng không nói cho anh trai biết, còn nữa, sức khỏe của ông nội cũng không tốt, em cũng không nói cho ông nội biết, chị đừng nhiều lời trước mặt họ.”

 

Quý Minh Noãn gật đầu, “Chân Chân…… Mấy ngày không gặp, em hiểu chuyện nhiều rồi đấy, biết gánh trách nhiệm rồi.”

 

Không biết có phải lần trước cô mắng cô ấy, cho nên cô ấy thay đổi tính tình.

 

Lục Chân Chân trừ tiêu tiền không nháy mắt, không có chỗ nào làm người ta khác ghét.

 

Hơn nữa cô ấy cũng khá tốt với cô.

 

Lục Chân Chân gào khóc, nửa dựa vào vai Quý Minh Noãn, giả vờ nghẹn ngào, nói: “Em đúng là gánh trách nhiệm trọng đại trên vai đấy……”

 

Anh trai chị dâu vốn không có duyên với nhau, toàn nhờ em đập tiền, hu hu hu.

 

Lục Chân Chân thành công lừa Quý Minh Noãn, chột dạ chuồn về căn hộ to ở trung tâm thành phố.

 

Quý Minh Noãn mở đèn phòng Lục Ngôn Thâm, nhìn kỹ, phát hiện ga giường và rèm cửa đã được thay mới, màu sắc không lạnh như trước đó.

 

Mấy tác phẩm nghệ thuật kim loại được bày biện trong phòng cũng được đổi thành đồ sứ, tranh thủy mặc trên tường cũng được đổi.

 

Cả căn phòng Noãn Noãn hơn, nhưng lại không đơn điện.

 

Cô nhìn trong chốc lát, quyết định tắm rửa trước, cố ý chọn bộ đồ ngủ bọc đến cổ, còn có quần dài.

 

Trong phòng tắm, đồ dùng của cô cũng được lấy lại đây, phỏng chừng Lục Chân Chân đã sắp xếp chúng.

 

Quý Minh Noãn tắm được một lúc, lại phát hiện không đúng.

 

Cô dọn đến phòng của Lục Ngôn Thâm, đã được Tổng giám đốc Lục đồng ý chưa?

 

Cô sẽ không bị Lục Ngôn Thâm xem là người phụ nữ tâm tư bất chính, bị bọc thành bánh chưng bưng ra ngoài chứ?

 

Quý Minh Noãn nhanh chóng tắm, định đi phòng cho khách ngủ một đêm, ai biết vừa ra đã gặp Lục Ngôn Thâm.

 

Đối phương nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn cô.

 

Quý Minh Noãn mặc bộ đồ tay dài, bị bọc kín mít, tóc nhỏ nước, có lẽ cô tắm nước ấm, mặt trắng nõn và môi đỏ bừng, rất đáng yêu.

 

Ánh mắt Tổng giám đốc Lục lãnh đạm, không nhìn ra anh có cảm xúc gì, chỉ thản nhiên nói với cô: “Tôi còn họp video, em trước ngủ đi.”

 

Lục Ngôn Thâm cầm tài liệu đi ra ngoài, sau đó đi ra cửa.

 

Quý Minh Noãn: ?

 

Lục Ngôn Thâm đã sớm được Lục Chân Chân sắp xếp? Lục Chân Chân lừa đối phương thế nào để anh tiếp thu?

 

Mặc kệ, cứ vậy đi.

 

Quý Minh Noãn cố ý đặt mấy đồng hồ trước khi ngủ, định nửa đêm thức dậy xem thử Lục Ngôn Thâm có bị mộng du không. 

 

Cũng không biết có phải cô quá mệt mỏi không, chưa được vài phút đã ngủ thiếp đi.

 

Gần một giờ sáng, Lục Ngôn Thâm về phòng, cho rằng Quý Minh Noãn và Lục Chân Chân giống nhau, đều là động vật sống về đêm, hoặc nằm trên giường chơi trò chơi hoặc lên mạng, không ngờ đã ngủ rồi.

 

Chỉ là……

 

Lần trước Lục Ngôn Thâm ngủ chung với Quý Minh Noãn một đêm có bóng ma, mua một chiếc giường hai mét khác, không ngờ……

 

Nó còn chưa đủ để Quý Minh Noãn lăn.

 

Anh tắm nước lạnh ra, Quý Minh Noãn như nhận ra anh về ngủ, lúc này ngoan ngoãn ngủ ở vị trí của cô.

 

Lục Ngôn Thâm lên giường.

 

Lúc này căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng điều hòa và tiếng hít thở vững vàng của Quý Minh Noãn.

 

Lục Ngôn Thâm nhìn khuôn mặt yên tĩnh của Quý Minh Noãn nương theo ánh sáng yếu ớt.

 

Đột nhiên có người ở bên cạnh, anh đúng là không thích nghi, nhưng ngửi mùi hương nhàn nhạt từ tóc của đối phương, lại cảm thấy nội tâm bình tĩnh hơn.

 

Cứ vậy đi, đây là sự sắp xếp của trời cao.

 

Lục Ngôn Thâm tắt đèn, tủ đầu giường bên Quý Minh Noãn đột nhiên reo vang, tiếng chuông rất nhỏ rất dịu dàng.

 

Lục Ngôn Thâm mở đèn, nhìn Quý Minh Noãn vẫn chẳng nhúc nhích.

 

Lục Ngôn Thâm vươn cánh tay lấy di động.

 

Đồng hồ báo thức?

 

Có phải cô đặt đồng hồ ở đoàn phim, quên tắt không?

 

Đoàn phim bận như vậy à? Nửa đêm cô còn phải thức dậy đóng phim?

 

Khó trách đêm nay cô ngủ sớm như vậy.

 

Lục Ngôn Thâm tắt giúp cô, sau đó để điện thoại lên tủ đầu giường, nào biết người ngủ siêu không yên ổn Quý Minh Noãn đập vào cánh tay anh, sau đó đi xuống bụng Lục Ngôn Thâm.

 

Cũng không biết có phải cô nóng không, tay áo bị vén một nửa, để lộ cánh tay mai trắng nõn, lúc này đang đặt trên bụng Lục Ngôn Thâm.

 

So với lần trước cô gác chân lên bụng anh, lần này xem như tốt rồi.

 

Chỉ là lần này người nào đó không yên phận như lần trước.

 

Có lẽ cô cảm nhận được làn da mát lạnh của Lục Ngôn Thâm, bàn tay không yên phận đi dọc lên trên theo bụng của Lục Ngôn Thâm, Lục Ngôn Thâm cắn răng, bắt lấy đối phương tay, cố gắng đè nén khô nóng không ngừng lan tràn.

 

Người phụ nữ này rốt cuộc muốn anh thế nào?

 

Đối phương vẫn không tỉnh, còn nhích lại gần Lục Ngôn Thâm, rúc ở cổ của anh.

 

Lục Ngôn Thâm nhìn đỉnh đầu đen như mực, bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó tắt đèn, nhắm mắt lại.

 

Đối phương dựa gần, phả hơi thở lên cổ anh, có chút ngứa.

 

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng, nhấc chăn đắp cho hai người.

 

Chưa được hai phút, chân kim cương của Quý Minh Noãn đá văng tấm chăn.

 

Lục Ngôn Thâm mở to mắt, thở dài một hơi, kéo chăn trở về.

 

Anh vừa đắp chăn, Quý Minh Noãn lại đá văng, tuần hoàn vài lần, Lục Ngôn Thâm đột nhiên nhớ tới bộ quần áo Quý Minh Noãn mặc lúc tắm xong, hai người nằm gần nhau, có lẽ cô nóng, anh không đắp chăn cho cô nữa.

 

Cuối cùng đối phương cũng yên phận.

 

Lục Ngôn Thâm lại nhắm mắt nằm, Quý Minh Noãn trở mình, gác một chân lên đùi anh.

 

Lục Ngôn Thâm bất động, để mặc đối phương đặt chân lên mình, còn tới gần đầu của Quý Minh Noãn, ngửi mùi hương sữa tắm trên người cô, chậm rãi thả lỏng.

 

Lúc anh sắp đi vào mộng đẹp, tiếng chuông báo thức lại vang lên.

 

Lục Ngôn Thâm bỗng dưng mở mắt, Quý Minh Noãn vẫn ngủ ngon.

 

Anh xoa giữa mày, tắt đồng hồ báo thức.

 

Sao thế này? Mỗi tiếng đồng hồ reo một lần à?

 

Lục Ngôn Thâm thầm nghĩ đánh thức cô, có lẽ cô có chuyện quan trọng.

 

“Quý Minh Noãn……”

 

Anh gọi cô, Quý Minh Noãn nghiêng người, không phản ứng.

 

Lục Ngôn Thâm lại gọi cô: “Quý Minh Noãn, chuông báo thức của em reo kìa.”

 

Quý Minh Noãn mơ màng mở mắt, chưa được một giây, lại nhắm lại.

 

Giây tiếp theo, Lục Ngôn Thâm từ bỏ giãy giụa, nằm bên cạnh, tiếp tục ngủ.

 

Có vài người sinh ra để tra tấn anh!

 

Anh tắt chuông báo thức tới 4 giờ sáng, rất vất vả mới ngủ được, lúc thì tay của Quý Minh Noãn không yên phận, bây giờ chân cô cũng không yên phận.

 

Anh không biết đối phương học chương trình ngủ cao cấp này ở đâu, vừa nãy rõ ràng nằm bên cạnh anh, lúc này nằm sấp, còn đặt một chân lên ngực Lục Ngôn Thâm.

 

Lục Ngôn Thâm: “……”

 

Chiếc giường hai mét cũng không đủ to.

 

Anh nghĩ ngày mai còn có một buổi đấu giá đất đai, đi tới chiếc sofa lớn đối diện chiếc giường, nằm xuống đó.

 

Chuông báo thức lúc 5 giờ sáng cuối cùng cũng đánh thức Quý Minh Noãn, cô kinh hoảng sờ giường, lập tức cả kinh!

 

“Không xong rồi, Lục Ngôn Thâm đi đâu rồi?”

 

Cô vội vàng mở đèn tường, nhìn thấy một người nằm trên chiếc sofa đối diện……

 

Ai da, dọa chết cô!

 

Nếu Quý Minh Noãn không có ấn tượng sâu với Lục Ngôn Thâm, suýt nữa hét to.

 

Cô thấy tay dài chân dài của đối phương không có chỗ để, giờ phút này co người trên sofa, yên tĩnh nằm ngủ.

 

Quý Minh Noãn xuống giường, không biết anh bây giờ có cần kêu bác sĩ không.

 

Anh…… Hẳn mộng du xong rồi?

 

Quý Minh Noãn nghĩ dù sao anh đã hết mộng du, không cần gọi bác sĩ nữa.

 

Cô tắt đèn, nằm xuống giường ngủ tiếp.

 

Lục Ngôn Thâm mở mắt, nhẹ nhàng thở dài, duỗi tay chân đau nhức, rất lâu sau đó, anh ngồi dậy, đi đến cạnh giường, nương theo ánh nắng yếu ớt nhìn Quý Minh Noãn.

 

Giờ phút này Quý Minh Noãn yên phận hơn, kéo chăn đến vai, nằm thẳng trên giường.

 

Anh không ngủ suốt đêm, thần kinh căng chặt khó chịu.

 

Tiếp theo anh nằm xuống giường, vươn cánh tay, ôm chặt Quý Minh Noãn, không tin cô còn nhúc nhích được nữa!

 

Chuông báo thức vang lúc 7 giờ rưỡi, lần này là di động của Lục Ngôn Thâm.

 

Tiếng chuông của anh khác với tiếng chuông nhẹ nhàng của Quý Minh Noãn, có thể làm người khác thức dậy trong vòng 10 giây.

 

Quý Minh Noãn có đồng hồ sinh học cố định lúc ở đoàn phim, lúc chuông đồng hồ của Lục Ngôn Thâm vang lên, cô cũng mở mắt.

 

Hai người mở đôi mắt khô, nhẹ nhàng chớp.

 

Quý Minh Noãn cảm thấy tình cảnh lúc này quen thuộc……

 

Cô ngửi mùi hương mát lạnh trên người đối phương, lập tức tỉnh táo, sau đó nhìn thấy Lục Ngôn Thâm đặt cánh tay lên eo cô, cô còn gái chân lên đùi đối phương.

 

Lục Ngôn Thâm cảm giác đối phương bất an nhúc nhích, hiện tại là buổi sáng, anh là một người đàn ông bình thường, không thể tránh khỏi có phản ứng, do dự một chút, tự hỏi cần thả đối phương ra không. 

 

Quý Minh Noãn: “Lục Ngôn Thâm…… Anh lấy tay ra đi!”

 

Anh bị mộng du thì sao chứ? Anh bị mộng du thì có thể tùy tiện ăn đậu hũ của tôi?

 

Cô vừa dứt lời, Lục Ngôn Thâm như không nghe được, nhắm mắt để mặt ở cổ Quý Minh Noãn, khàn khàn nói: “Ngủ một lúc nữa đi, buồn ngủ.”

 

Quý Minh Noãn mềm lòng, thầm nghĩ có lẽ tối hôm qua anh bị mộng du hai lần, phỏng chừng mệt muốn chết.

 

Quý Minh Noãn vẫn không được tự nhiên tránh khỏi anh, “Tự anh ngủ đi.”

 

Lòng ngực trống rỗng, Lục Ngôn Thâm lập tức tỉnh táo, nhìn Quý Minh Noãn vọt tới phòng để quần áo bên cạnh.

 

Anh không buồn ngủ nữa, không nhanh không chậm rời giường, sau đó đi vào phòng tắm.

 

Lục Ngôn Thâm đi ra nhà tắm, Quý Minh Noãn còn chưa trở về, anh đi phòng để quần áo, c ởi đồ ngủ, lấy bộ quần áo hôm nay cần mặc.

 

Quý Minh Noãn đi ra phòng để quần áo, thấy Tổng giám đốc Lục đang thay quần áo……

 

Lưng thẳng, cơ bắp săn chắc, vai rộng mông hẹp.

 

Không đợi cô nhìn thêm, Lục Ngôn Thâm nhanh chóng mặc ngay ngắn, đi ra phòng để quần áo, hai người nhìn nhau, sau đó Lục Ngôn Thâm nói: “Hôm nay tôi phải đi ra ngoài một chuyến.”

 

Hôm nay là cuối tuần, Lục Ngôn Thâm cảm thấy cần phải báo cáo hành trình của mình với cô.

 

Quý Minh Noãn sững sờ, “À.”

 

Lục Ngôn Thâm nhìn Quý Minh Noãn đã thay váy, hỏi tiếp: “Tối hôm qua ngủ ngon chứ?”

 

“Cũng được, anh thì sao?” Quý Minh Noãn muốn làm rõ chuyện Lục Ngôn Thâm có biết anh bị mộng du hay không!

 

Lục Ngôn Thâm thâm thúy nhìn cô, “Không ngon.”

 

Có lẽ em không biết tư thế ngủ của em kém cỡ nào.

 

Quý Minh Noãn nghe vậy, cũng hiểu lầm, lại lo lắng hỏi anh: “Vậy anh có thấy nơi nào không thoải mái không? Có chỗ nào đau không?”

 

Lục Ngôn Thâm nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Cả người không thoải mái.”

 

Anh chỉ ngủ hai tiếng, bây giờ còn đau đầu.

 

Quý Minh Noãn thương tiếc nhìn anh, không nói gì nữa, xem ra phải đi tìm Lục Chân Chân hỏi rốt cuộc làm thế nào mới có thể cải thiện được tình huống của Lục Ngôn Thâm.

 

Lục Ngôn Thâm vừa ra khỏi phòng, lại quay đầu nói: “Đêm nay cùng ăn cơm, tôi cho người đón em.”

 

Quý Minh Noãn khó hiểu, sau đó sửng sốt, ý Lục Ngôn Thâm là chỉ hai bọn họ?

 

Buổi tối dưới ánh nến?

 

Lục Ngôn Thâm không chờ Quý Minh Noãn hỏi lại, đi xuống lầu.

 

Chu Mặc sáng sớm đã đến nhà họ Lục, chuẩn bị đón Lục Ngôn Thâm đ ến khu vực đấu thầu đất đai.

 

Đất đai ở Thành phố Yến tấc đất tấc vàng, đã lâu chẳng bán đấu giá đất đai, lần này chuyển nhượng khu vực ngoại ô, không ít thương nhân nhà đất muốn mua nó.

 

Biên giới phát triển của thành thị không ngừng lan tràn, tuy hiện tại khu vực ngoại ô của Thành phố Yến xa xôi, nhưng ai cũng biết gần đó sẽ có một sân bay mới, cho nên rất cạnh tranh.

 

Tuy Tập đoàn Hằng Thịnh đa ngành nghề, nhưng kinh doanh bất động sản là chính, cho nên Lục Ngôn Thâm rất coi trọng lần đấu giá này.

 

Rất nhiều người tranh giành hạng mục lần này, có thể tưởng tượng được chốc lát đấu giá sẽ kịch liệt cỡ nào, Lục Ngôn Thâm dự đoán giá cả hợp lý nhất là 171 tỷ, giá cao nhất có thể tiếp thu là 185 t, vượt con số này, anh không định mua nó.

 

Buổi đấu giá được tổ chức gần khu trung tâm tài chính, không ít nhà truyền thông đưa tin kinh tế tài chính canh giữ ở cửa, chờ mấy nhân vật cấp cao xuất hiện.

 

8 giờ 50, hai chiếc xe màu đen chạy trên con đường chính vào khu đấu giá, đậu trước cổng tòa nhà.

 

Xe Mercedes mở đường, phía sau là một chiếc Maybach đen, hiện rõ khí chất tiền tài.

 

Chu Mặc xuống xe, đeo kính gọng vàng, đi tới Maybach, mở cửa xe.

 

Các phóng viên nín thở chờ đợi người xuống xe.

 

Buổi sáng đầy nắng tươi đẹp, gió nhẹ thoảng qua, thời tiết không nóng, nhưng mọi người đổ đầy mồ hôi.

 

Lục Ngôn Thâm ra khỏi xe, đứng thẳng, lạnh nhạt bình tĩnh.

 

Chiếc bóng bị kéo thật dài, ánh mặt trời chiếu vào ngũ quan tuấn tú của anh, làm người ta không rời mắt được.

 

Không chờ các phóng viên đặt câu hỏi, Lục Ngôn Thâm, Chu Mặc và hai trợ lý nhanh chóng đi vào khu đấu giá.

 

Hôm nay có sáu tập đoàn kinh doanh bất động sản đến đây, trừ Hằng Thịnh, Viễn Hải và Ngải Cách, các tập đoàn còn lại không không mạnh.

 

Nhưng chuyện làm cho người khác bất ngờ là Đường Hoa tham gia buổi đấu giá này.

 

Giới thương nhân đều biết Đường Hoa chuyên đầu tư phim điện ảnh, muốn bước chân vào giới bất động sản hồi nào?

 

Lục Ngôn Thâm nhìn thấy Mục Hàn, đối phương đang trò chuyện với thiếu đông gia Trương Diệu của Tập đoàn Ngải Cách.

 

Trương Diệu trước đó đã có chút hiểu nhầm với Quý Minh Noãn.

 

Mục Hàn thấy Lục Ngôn Thâm xuất hiện, mọi người giao tầm mắt giữa không trung, sau đó gật đầu như chào hỏi.

 

Trương Diệu nhìn Lục Ngôn Thâm vào hội trường, sau đó nói với Mục Hàn: “Anh Hàn, không ngờ Lục Ngôn Thâm tự ra mặt đấy?”

 

Mục Hàn rít điếu thuốc, híp mắt, “Chứng tỏ giá trị của mảnh đất này lớn hơn rất nhiều.”

 

Mọi người đều biết Lục Ngôn Thâm rất có tầm nhìn trong đầu tư bất động sản, từ lúc tiếp quản Hằng Thịnh, đã tăng số tài sản của tập đoàn mấy lần.

 

Nếu anh không đột nhiên bị tai nạn, cổ phiếu Hằng Thịnh sẽ không rớt giá, tổn thất hơn trăm tỷ.

 

Hiện tại Lục Ngôn Thâm trở về, có thể nghĩ rằng anh rất để tâm mảnh đất này.

 

Mục Hàn không sợ bất cứ kẻ nào, nhưng Lục Ngôn Thâm độc chưởng quyền to lại làm anh ta đố kỵ.

 

Không giống nhà họ Mục nhiều sói rình mồi, chờ kéo anh ta xuống ngựa, quyết sách chẳng do một mình anh ta định đoạt.  

 

Trương Diệu nhướng mày, “Nếu vậy, tôi đoán buổi đấu giá này rất gay gắt.”

 

Mục Hàn cười, tắt điếu thuốc, không nói chuyện nữa.

 

Quý Minh Noãn bị Lục Ngôn Thâm “ngủ”, sáng sớm tâm tư lộn xộn.

 

Đến buổi chiều, Tiểu Khả đột nhiên gọi điện thoại cho cô, “Noãn Noãn, đạo diễn nói tạm thời quay thêm mấy cảnh phim, hôm nay chúng ta khởi hành đến thành phố H, em có vấn đề gì không?”

 

Quý Minh Noãn thuận miệng đáp: “Không thành vấn đề, mua vé máy bay chưa?”

 

Tiểu Khả nói: “Chị vừa tra vé máy bay, hơn 7 giờ tối nay có một chuyến, nếu không có vấn đề gì, bây giờ chị đi đặt vé.”

 

Quý Minh Noãn đột nhiên nhớ tới Lục Ngôn Thâm nói đêm nay muốn ăn cơm với cô……

 

Thôi vậy, họ ăn cơm thì khi nào không ăn được, cô đóng phim quan trọng hơn.

 

Quý Minh Noãn nói: “Ừm, đặt đi.”

 

Lục Chân Chân trở lại nhà họ Lục, Quý Minh Noãn đang muốn ra cửa.

 

Cô ấy kinh ngạc hỏi: “Chị đi đâu?”

 

Quý Minh Noãn nhìn thấy Lục Chân Chân, nói: “À, đạo diễn đột nhiên thông báo chị phải về đoàn phim, tối nay 7 giờ 30 bay.”

 

Lục Chân Chân bất mãn nói: “Nhưng anh em…… Nói đêm nay muốn ăn cơm với chị. Em cố ý dẫn chuyên viên trang điểm đến đây để tạo hình cho chị, để chị xinh đẹp cả đêm nay đấy.”

 

Quý Minh Noãn bất đắc dĩ nói: “Hết cách rồi, lần sau chị mời anh ấy ăn vậy. Lát nữa chị sẽ gửi tin nhắn giải thích với anh ấy, không nói nữa, chị gấp lắm.”

 

Lục Chân Chân cau mày nhìn Quý Minh Noãn bỏ chạy……

 

Cô ấy còn chưa nói hôm nay anh trai đã mua một miếng đất cho chị dâu. 

Bình Luận (0)
Comment