Xuyên Thành Vợ Đại Gia

Chương 39

Quách Chấn Xuyên nhìn thấy cảnh này cũng chẳng có phản ứng gì.
 
Từ trước đến nay ông ấy không thích đấu tranh giữa diễn viên nữ, nhưng sẽ không nhiều chuyện.
 
Ông ấy nhìn bàn tay run run của Quý Minh Noãn, lấy áo khoác nhân viên đưa tới, đưa cho cô, sau đó nói với nhân viên: “Trời luôn mưa, chẳng còn cách nào cả, quay mấy cảnh buổi chiều trong lều đi, hiện tại đi ăn cơm trước.”
 
Quý Minh Noãn gật đầu, đi theo nhân viên công tác về phòng nghỉ.
 
Đường Tử Gia hắt xì, “Chị Quý quả nhiên là chị Quý, bội phục, bội phục.”
 
Quý Minh Noãn nhận lấy trà gừng đối phương đưa, “Đừng nói nữa, em sắp lạnh chết rồi.”
 
Cô nghĩ đến thái độ của Lương An Nghi, càng thấy lạnh.
 
Trước kia cô cảm thấy Lương An Nghi khá tốt, thường xuyên tặng đồ ăn cho cô, hai người còn từng dạo phố với nhau ở Thành phố Hằng, Lương An Nghi cả ngày tag cô trên Weibo, không biết hôm nay bị gì.
 
Chẳng lẽ biểu hiện trước đó của cô ta đều là giả? À, vậy thì cô ta diễn dịch tốt đấy, hôm nay cô mới phát hiện.
 
Nếu cô ta có thể dùng chút sức này trước ống kính, đã không đến mức làm vai phụ cho người ta nhiều năm.
 
Cô nghĩ đến vừa rồi Lương An Nghi làm bộ làm tịch cảm ơn, dạ dày cuộn trào, cô thấy buồn nôn.
 
Ai biết giây tiếp theo cô thật sự muốn nôn.
 
Tiểu Khả thấy thế lập tức tiến lên, “Minh Noãn, em không sao chứ?”
 
Quý Minh Noãn che miệng, “Em muốn nôn.”
 
Hai người nhanh chạy vào nhà vệ sinh, Tiểu Khả vừa đưa khăn giấy cho cô vừa nói: “Noãn Noãn, em mang thai hả?”
 
Tiểu Khả nhớ đến bó hoa, không khỏi suy đoán.
 
Quý Minh Noãn rửa nước, nhận khăn giấy, “Mang thai cái đầu chị ấy, vừa rồi em cưỡi ngựa mấy vòng, nên buồn nôn.”
 
Tiểu Khả nói: “Thì ra là thế, hiếm thật.”
 
“Cũng không phải thế, em…… Em không chịu mùi gừng, không thích ăn gừng.”
 
Tiểu Khả tức giận: “Sao em không nói sớm?”
 
“Em ăn canh gà có gừng thì được, ăn gừng không thì không được, nếu đột nhiên nói không ăn gừng, chẳng phải cố tình ra vẻ sao?”
 
Đường Tử Gia còn bóp mũi uống hết đấy.
 

Cô có thể so với Đường Tử Gia à?
 
Tiểu Khả dở khóc dở cười, “Được rồi, chị nhớ rồi.”
 
Lương An Nghi trở lại phòng nghỉ, ngồi xuống, trợ lý thì thầm với cô ta: “Chị An Nghi, người tặng hoa thế mà là Tổng giám đốc Mục!”
 
Lương An Nghi sửng sốt. Tổng giám đốc Mục? Mục Hàn!
 
“Chắc không?”
 
Không ai trong giới giải trí không biết Mục Hàn và An Tư Nhã là thanh mai trúc mã, nuông chiều cô ta trong lòng bàn tay, trước đó có nữ diễn viên không biết tốt xấu, nhào vào lòng Mục Hàn, chưa được hai ngày đã biến mất khỏi giới giải trí.
 
Sau đó mấy tiểu minh tinh mượn độ nổi tiếng của Mục Hàn để lăng xê hoặc tự đưa tới cửa, đều bị Mục Hàn từ chối, sau đó chẳng thể lăn lộn trong giới giải trí nữa.
 
Cho nên mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra, biết Mục Hàn là người đàn ông của An Tư Nhã, chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. 
 
Lương An Nghi từng có tâm tư, nhưng nhìn An Tư Nhã hô mưa gọi gió trong giới giải trí, chẳng có chút tai tiếng gì, cô ta không dám có suy nghĩ gì với Mục Hàn nữa.
 
Nếu An Tư Nhã biết chuyện này……
 
Quý Minh Noãn sẽ có kết cục thế nào đây?
 
Lương An Nghi đột nhiên mong đợi, mượn dao giết người tốt hơn tự ra tay.
 
Đặc biệt là con dao của người khác sắc bén hơn con dao của mình.
 
Họ quay phim liên tục 10 ngày ở Thành phố H, rốt cuộc cũng kết thúc.
 
Từ hôm Quý Minh Noãn quay cảnh cưỡi ngựa dưới mưa bị cảm, lúc này mới đỡ hơn.
 
Mặt khác, ngày đó Mục Hàn tặng hoa cho cô cũng không có động tác khác, không liên lạc cô, không tặng hoa cho cô nữa.
 
Cô không rõ ý đồ của đối phương.
 
Mấy ngày nay cô vừa vặn bị cảm, không tâm tư nghĩ chuyện khác.
 
Hôm nay đoàn người rời Thành phố H, nhìn trời trong lành, đấm ngực dừng chân, “Sao lại thế chứ, đi rồi mới có nắng, chẳng phải làm khó người ta sao?”
 
“Đúng đấy, mấy ngày quay mấy cảnh trên bãi cỏ cũng chẳng tốt gì, ngày nào cũng âm u.”
 
“Trời mưa thì thôi, còn lạnh, tôi mang váy đến đây còn chưa được mặc.”
 
Quý Minh Noãn ngồi trên xe, nghe nhân viên nói chuyện, xuyên qua cửa sổ xe chụp mấy tấm ảnh, gửi vào nhóm chat nhà họ Lục.

 
Lục Chân Chân nói: “Rất đẹp, sao lần trước anh không ở đó chơi 2 ngày mới về? @lục”
 
Ông nội Lục: “Không tồi, lần sau chúng ta cùng đi.”
 
Quý Minh Noãn: “Mấy ngày con ở đây trời luôn mưa, cũng không đi chơi, lần sau chúng ta cùng tới đây nhé.”
 
Lúc Lục Ngôn Thâm nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat đã là lúc tan tầm, nhóm chat có rất nhiều tin nhắn, họ đang thảo luận chờ Quý Minh Noãn quay xong Bích Vân Truyện thì đi nghỉ mát.
 
Lục Ngôn Thâm xem từng tin nhắn, cuối cùng nhìn thấy Quý Minh Noãn nói: Đi đảo hoặc trấn nhỏ, nằm thư giãn vài ngày.
 
Anh cất di động, không thảo luận.
 
Chu Mặc đẩy mắt kính, nói: “Tổng giám đốc Lục, Điền sản Phú Hòa nhượng bộ rồi, nhưng…… Bọn họ nói muốn tăng giá lên năm trăm triệu.”
 
Năm trăm triệu, không có khả năng đó.
 
Ngón tay thon dài của Lục Ngôn Thâm gõ mặt bàn theo nhịp, “Lỗ hổng tài chính của họ càng ngày càng lớn, không gấp, chờ chút nữa đi, chắc chắn họ sẽ tìm tới cửa trong vòng một tuần.”
 
Chu Mặc gật đầu: “Vâng.”
 
Văn phòng im ắng, Chu Mặc hỏi: “Tối nay Tổng giám đốc Lục không có hành trình khác, anh muốn tăng ca không?”
 
Lục Ngôn Thâm kéo cà vạt, hỏi: “Không tăng ca, cậu tan làm đi.”
 
Chu Mặc thở phào, “Được.”
 
Lục Ngôn Thâm gọi anh ấy, “Đúng rồi, tra giúp tôi chỗ nào nghỉ phép thoải mái.”
 
Chu Mặc hít một hơi, Tổng giám đốc Lục muốn nghỉ phép? Sắp có bão?
 
Anh ấy kích động quên cả nói chuyện, đến khi Lục Ngôn Thâm nói: “Đảo hoặc trấn nhỏ đều được.”
 
Chu Mặc cười, “Tôi đi tra giúp anh ngay.”
 
“Không cần gấp, rảnh thì đi tra.”
 
Từ khi Lục Ngôn Thâm quay về Hằng Thịnh, không có ngày nghỉ, đôi khi tết cũng bị công việc chất đầy.
 
Từ lúc anh tiếp xúc nghiệp vụ công ty 16 tuổi, 23 tuổi chính thức nhận chức ở Hằng Thịnh, gánh trách nhiệm nặng nề trên vai, không muốn nghỉ phép, cũng không hề nghĩ tới nghỉ phép.
 

Nếu mọi người có suy nghĩ thế, cũng có thể đi chơi mấy ngày nhân lúc ăn tết.
 
Anh lại cảm thấy kỳ lạ, anh và Quý Minh Noãn hình như khó có thể đột phá bước đầu tiên.
 
Anh cũng nhìn ra Quý Minh Noãn không có tâm tư trong phương diện kia, nhìn món đồ thủ công trên bàn.
 
Sau đó anh mở di động, gửi tin nhắn cho Quý Minh Noãn.
 
Quý Minh Noãn kết thúc quay ngoại cảnh ở Thành phố H, thuận tiện trở về Thành phố Yến tham gia hoạt động, sau khi ký hợp đồng với công ty quản lý của người bạn của Lục Ngôn Thâm, họ nhanh chóng tìm cho cô vị trí người đại diện của một nhãn hiệu trang sức nổi tiếng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. 
 
Lần này cô trở về thuận tiện tham gia hoạt động, lại trở về Thành phố Hằng tiếp tục quay Bích Vân Truyện.
 
Quý Minh Noãn và Đường Tử Gia không đi chung cổng máy bay, Đường Tử Gia phải đi Thành phố Thành để quay quảng cáo.
 
Lần này hẳn hai người sẽ không bị người ta bịa chuyện.
 
Nhưng lần này cô lại đi cùng chuyến bay với Lương An Nghi, đối phương về Thành phố Yến tham gia họp báo.
 
Lần đó Lương An Nghi lộ gương mặt thật, Quý Minh Noãn không nóng không lạnh với cô ta, chỉ duy trì sự kính trọng nên có với tiền bối.
 
Lương An Nghi như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn là dáng vẻ gần gũi.
 
Hai người cùng lên máy bay, Lương An Nghi hỏi: “Minh Noãn, khi nào thì em đến Thành phố Hằng? Đến lúc đó về chung đi.”
 
Quý Minh Noãn lấy di động, chuẩn bị tắt nguồn, thấy tin nhắn Lục Ngôn Thâm gửi cho cô.
 
Lục Ngôn Thâm: “7 giờ rưỡi tôi chờ em ở cổng sân bay.”
 
Quý Minh Noãn vội vàng cất di động, nói với Lương An Nghi: “Tôi chưa xác định, còn chưa đặt vé máy bay nữa kìa.”
 
Lương An Nghi nở nụ cười tiếc nuối, “Vậy à, chị còn nghĩ đến lúc đó có người đi chung chứ.”
 
“Lần sau đi.”
 
Hai người không nói nữa, Quý Minh Noãn lấy di động nhắn lại Lục Ngôn Thâm: “Ông nội đã cho người đón tôi rồi.”
 
Lục Ngôn Thâm nhắn lại rất nhanh, “Tôi bảo họ về rồi.”
 
Quý Minh Noãn nhìn Lương An Nghi, nếu để cô ta bắt gặp……
 
Đúng là ê răng.
 
Lương An Nghi đột nhiên quay đầu, hỏi: “Minh Noãn, nghe nói người đại diện của Tử Gia muốn tìm em ký hợp đồng, sao không ký đi? Hà Lộ là quản lý giỏi nhất trong công ty giải trí Đường Hoa đấy.”
 
Lương An Nghi vô tình nghe Đường Tử Gia và Hà Lộ nói chuyện nên mới biết việc này, không nghĩ ra sao Quý Minh Noãn từ chối chuyện đó.
 
Mấy ngày nay cô ta còn hụt hẫng, sớm để trợ lý lan truyền tin đồn với bên An Tư Nhã, nói Mục Hàn tặng hoa cho Quý Minh Noãn, mà An Tư Nhãchẳng có động tĩnh gì cả.
 
Sau đó cô ta biết Hà Lộ từng đi tìm Quý Minh Noãn, lại có chút sợ, chẳng lẽ Mục Hàn và Quý Minh Noãn trước đó đã có quan hệ gì đó mà chẳng cho ai biết, mà An Tư Nhã đã sớm biết.
 

Cô ta chỉ nhắm một con mắt, mở một con mắt thôi?
 
Bằng không sao chẳng có động tĩnh gì dù đã vài ngày trôi qua.
 
Quý Minh Noãn không biết sao Lương An Nghi biết việc này, nhưng Hà Lộ từng tới đoàn phim, có lẽ vô tình nhắc tới thôi.
 
Cô nhàn nhạt nói: “Tôi đã ký hợp đồng với công ty quản lý khác, hết cách rồi.”
 
Cô ngay từ đầu đã không dự định ký hợp đồng với Hà Lộ, dù sao đó cũng là công ty của Mục Hàn.
 
Cô có thể đi bao xa thì đi bấy xa .
 
Lương An Nghi gật đầu, mãi đến Thành phố Yến, hai người chẳng nói gì với nhau.
 
Quý Minh Noãn xuống máy bay, cố ý đi WC, tránh Lương An Nghi đi với cô.
 
Mười phút sau Tiểu Khả gõ cửa phòng vệ sinh của cô, “Noãn Noãn à, chưa xong hả? Có phải bụng không thoải mái không?”
 
“A? Tiểu Khả, sao chị chưa về nữa?”
 
Cô không chỉ muốn tránh Lương An Nghi, còn muốn tránh Tiểu Khả.
 
“Chị lo cho em đấy, em vừa bị cảm xong, vừa xuống máy bay, chị đã thấy sắc mặt em không tốt, chị nghĩ em muốn nôn, không có người ở cạnh chăm sóc em sao mà được?”
 
Tiểu Khả tiếp tục lải nhải: “Còn nữa, hình như bên ngoài có fans của em đó, sau này có phải chúng ta lúc nào cũng phải chuẩn bị ảnh ký tên sẵn không?”
 
Quý Minh Noãn sửng sốt, “Gì? Còn có fans?”
 
Tiểu Khả cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, có phải rất bất ngờ không? Phim truyền hình còn chưa được phát sóng, nhân khí của em đã cao như vậy, nếu sau này em nổi tiếng thật, phải cải trang mới có thể ra ngoài mất.”
 
Quý Minh Noãn thở dài, “Tiểu Khả, chị về trước đi, em có người tới đón rồi, chị không cần lo cho em đâu, em không sao.”
 
“Mấy hôm trước em bị cảm, cũng nói không sao, sau đó cứ sốt nhẹ, còn nôn mửa mấy ngày, em còn nói nữa! Em có người đón cũng không sao, chị nhìn em lên xe rồi tự bắt xe về.”
 
Đôi khi Quý Minh Noãn thật sự sợ Tiểu Khả quá có trách nhiệm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. 
 
Cô ra khỏi nhà vệ sinh, Tiểu Khả thấy cô không sao, nói, “Lần này em không nôn chứ?”
 
Quý Minh Noãn lắc đầu: “Không, rất tốt.”
 
Tiểu Khả nói: “Em không muốn gặp fans sao?”
 
“Đương nhiên không phải, họ có thể tới đón em, chứng tỏ họ rất mong chờ và tin tưởng em, em rất vui, nhưng…… Em không tiện.”
 
Tiểu Khả nhướng mày, “Vậy…… Chị yểm trợ giúp em?”
 
“Không sao, chị ra ngoài nói với fans đi, có lẽ họ đợi lâu rồi đấy.”

 

Bình Luận (0)
Comment