Xuyên Thành Vợ Đại Gia

Chương 62

Người xem phát sóng trực tiếp thấy như vậy, nháy mắt náo nhiệt.

 

【 Ha ha ha, Tiểu Tân quá đáng yêu, Quý Minh Noãn lấy đi chứ. 】

 

【 Chị, chia cho chị này, chị nhận đi 】

 

【 Tôi sắp cười bể bụng rồi, ha ha ha, Quý Minh Noãn sao còn không nhận đi? Nhận đi chứ 】

 

Lúc bình luận màu đỏ ‘cô mau nhận nó đi’ bay giữa màn ảnh, Quý Minh Noãn cong eo, nhận sữa chua.

 

Trẻ con rất có ý thức về sự sở hữu, cho rằng chia sẻ sẽ mất ý nghĩa, Tiểu Tân có thể chia sẻ sữa chua với cô, cô đương nhiên không thể đả kích tính tích cực của đứa bé.

 

“Cảm ơn Tiểu Tân, em giỏi quá.” Sau đó Quý Minh Noãn sờ đầu Tiểu Tân.

 

Tiểu Tân hiếm khi đắc ý, “Bởi vì em là nam tử hán! Bao Bao, lát nữa phải đi theo chị và anh đấy, chờ chúng ta chơi trò chơi xong, trở về có thể ăn ngon.”

 

Bao Bao ôm gấu Teddy gật đầu: “Ừm, phải đi theo chị và anh.”

 

Quý Minh Noãn cười, sau đó hỏi Tiểu Tân: “Nam tử hán Tiểu Tân, xin hỏi em có thể giúp chị một chuyện không?”

 

Tiểu Tân được gọi là nam tử hán, vui vẻ gật đầu, Quý Minh Noãn đưa chiếc balô đựng bình giữ nhiệt và khăn giấy cho cậu bé, “Thời tiết khô nóng, chúng ta phải mang nước đến nông trường, giao nhiệm vụ này cho em nhé.”

 

An Tư Nhã thấy thế, lập tức đưa bình giữ nhiệt cho Tô Di: “Mang theo nước nha.”

 

Cư dân mạng nhìn Quý Minh Noãn chuẩn bị thỏa đáng, sôi nổi bấm like:

 

“Dẫn trẻ con ra ngoài đúng là phải chuẩn bị rất nhiều thứ, Quý Minh Noãn hình như rất có kinh nghiệm, An Tư Nhã vừa thấy đã làm theo.”

 

“Đứa bé nào lớn thì còn tốt, chứ trẻ con hơn 1 tuổi, dẫn ra ngoài giống như dọn nhà……”

 

“Vừa rồi Tiểu Tân chia sẻ sữa chua cũng ấm áp, có người nhìn thấy trẻ con ăn đồ, hỏi trẻ con có đồng ý chia sẻ với người đó không, chờ đứa trẻ đưa cho người đó, thì nói không cần. Quý Minh Noãn làm rất tuyệt, thả like.”

 

Đạo diễn nói: “Được rồi, nếu các bạn nhỏ đã chọn xong  cộng sự, chúng ta  đến chỗ trồng khoai lang nhé.”

 

Bình luận trong phát sóng trực tiếp tăng lên, sôi nổi chờ mong lát nữa minh tinh luống cuống thế nào.

 

“Thật muốn xem thử An Tư Nhã tạo dáng thế nào ngoài đồng, ha ha ha, giày cao gót kia phỏng chừng 10 cm nhỉ?”

 

“A, chỉ có tôi mong chờ khách mời thần bí thôi sao”

 

“Mấy người quá quá máu lạnh, chẳng lẽ chẳng nhìn thấy Quý Minh Noãn 1V2? Đau lòng cô ấy một giây, hơn nữa Bao Bao nhỏ nhất còn chung nhóm với cô ấy, ngẫm lại…… Gà bay chó sủa (ps. Tuy Bao Bao rất đáng yêu)”

 

“Lầu trên vừa nói, tôi thấy An Tư Nhã quá gian xảo, mấy đứa trẻ tự chọn cộng sự cho mình, cô ta thì hay rồi, tự hỏi Tô Di, chắc chắn cảm thấy đứa trẻ khác khó trông, cho nên mới chủ động hỏi Tô Di”

 

Có người mắng như thế, nhưng fans của An Tư Nhã đông đảo, bình luận đó lập tức chìm xuống.

 

Đạo diễn cũng chưa nói khách mời không được chọn trẻ con, An Tư Nhã làm như vậy cũng không sai. 

 

Dù An Tư Nhã cố ý làm thế, mọi người đều không có kinh nghiệm trông trẻ, chắc chắn chọn đứa bé lớn tuổi hơn để làm cộng sự.

 

Trẻ con không giúp được gì, nếu còn khóc lóc thì chết mất.

 

Đám khách mời và trẻ đều đến nông trường, đạo diễn bảo nhân viên lấy mấy cái rổ nhựa, cuốc và xẻng, “Các bạn nhỏ ơi, bữa trưa có muốn ăn gì không?”

 

Tiểu Tân đứng bên cạnh Quý Minh Noãn giơ tay: “Em muốn ăn khoai tây chiên và bánh hamburger.”

 

Bao Bao ôm gấu Teddy nói: “Em muốn ăn kem.”

 

Đô Đô: “Em muốn uống Coca.”

 

Tô Di: “Em muốn ăn cánh gà nướng……”

 

An Tư Nhã sờ đầu nhỏ của Tô Di, “Được, chị làm xong nhiệm vụ sẽ mua cho em, em rất đáng yêu.”

 

Tô Di vừa nói muốn ăn cánh gà, đơn giản thôi, ở đây có KFC và McDonald's, chỉ cần họ đào đủ khoai lang, có thể mua.

 

Quý Minh Noãn nhìn hai bạn nhỏ nhíu mày, sao ăn thức ăn nhanh chứ? Cô nhớ mẹ của đám trẻ đã viết thư cho họ, hy vọng các cô có thể hạn chế mấy đứa trẻ ăn thức ăn nhanh, sửa thói quen ngủ trễ,và đánh người của đám trẻ.

 

Lúc này cô đương nhiên không thể nói không được ăn, bằng không chúng sẽ cáu kỉnh.

 

Cô cũng không thể tùy tiện đồng ý mua cho chúng, bằng không thất tín.

 

Đạo diễn cười tủm tỉm, tiếp tục nói: “Vậy các em phải cổ vũ cho các anh các chị nhé, để bọn họ đào nhiều khoai lang, kiếm nhiều tiền, mới có thể mua nhiều món ăn cho mấy đứa được.”

 

“Các khách mời tự chọn công cụ nhé, cái này không miễn cưỡng.”

 

An Tư Nhã nhìn cái cuốc, chọn cái xẻng, dùng cuốc quê mùa biết bao, dùng cái xẻng bới là được.

 

Tô Dương và Quý Minh Noãn chọn cuốc, cuốc đất, bới khoai lang ra là được.

 

Đạo diễn tuyên bố quy tắc, mấy khách mời bắt đầu.

 

An Tư Nhã cũng không ngốc, đã thay giày cao gót, nhưng mang giày thể thao Dior, hơn nữa là hồng trắng.

 

Cô ta không ngờ phải ra nông trường để làm nông, còn phải cầm rổ và xẻng, mẹ nó chứ……

 

Hơn nữa từ trước đến nay cô ta không làm việc nhà, chẳng phân rõ rau củ, đúng là lần đầu tiên làm việc nặng như thế, lát nữa không biết nên làm như thế nào.

 

An Tư Nhã nhìn cánh đồng xanh mênh mông, lại nhìn ánh nắng chói chang, không có sức lực, tham gia gameshow đúng là mệt mỏi.

 

Trước đó đầu óc cô ta bị úng nước, cô ta mới tham gia chương trình quỷ quái này.

 

Mấy tiểu bảo bối đi theo khách mời, thân thể nho nhỏ lảo đảo giữa đồng ruộng.

 

Bao Bao nhìn Quý Minh Noãn, kéo Tiểu Tân: “Anh ơi, có phải chúng ta nên cầm đồ giúp chị ấy không?”

 

Tiểu Tân gật đầu, dẫn Bao Bao đi lên: “Chị, chúng ta em xách rổ giúp chị.”

 

Quý Minh Noãn cười, sờ đầu Tiểu Tân: “Được, chúng ta phân công hợp tác.”

 

Rổ nhựa không nặng, hơn nữa có hai quai, trẻ con xách cũng được.

 

Mấu chốt là bọn nhỏ đồng ý hỗ trợ, quá ngoài ý muốn.

 

An Tư Nhã nhìn thấy hai đứa nhỏ giúp Quý Minh Noãn cầm rổ, hỏi Tô Di: “Tô Di, em có thể cầm rổ giúp chị không?”

 

Tô Di mếu máo, tủi thân nhìn cái rổ, không nói gì, chỉ lắc đầu.

 

An Tư Nhã tức giận, nhưng cũng không nói ra: “Không sao, chị tự cầm là được, cũng không nặng, ha ha.”

 

Bên kia Tô Dương còn tốt, đàn ông vác cuốc cũng nhẹ nhàng, hơn nữa Đô Đô lớn, không cần để ý quá nhiều.

 

Anh ấy nhìn Quý Minh Noãn bên kia, nhìn hai đứa trẻ đi theo cô, bọn chúng còn xách rổ giúp cô á?

 

Không chỉ Tô Dương ngoài ý muốn, ngay cả cư dân mạng cũng không tin.

 

“Rõ ràng Bao Bao rất nhõng nhẽo, tôi cho rằng con bé sẽ khóc, không ngờ lại hiểu chuyện như thế.”

 

“Tiểu Tân cũng làm người ta ngoài ý muốn, hiểu chuyện quá.”

 

“Có lẽ đây là sức mạnh của mỹ thực, mấy người không hiểu thế giới món ngon đâu.”

 

“Bọn trẻ đều thèm món ngon, nhưng…… Bọn trẻ đều muốn ăn thức ăn nhanh, không tốt cho bọn trẻ.”

 

Mọi người đều chờ mong Quý Minh Noãn thất bại, nhưng mà tình hình trước mắt rất bình thản.

 

Các khách mời tới chỗ trồng khoai lang, đánh giá cánh đồng.

 

An Tư Nhã dẫn đầu hỏi: “Khoai lang ở nơi nào thế? Sao còn chưa tới?”

 

Nông trường này cũng lớn thật đấy, cô ta đi mà mệt mỏi.

 

Tô Dương chỉ đống dây khoai lang trước mặt, “Cánh đồng này đều là khoai lang, phải dùng cuốc, đạo diễn nói làm đứt dây sẽ không được tính, phải cẩn thận một chút khi cuốc.”

 

Sắc mặt An Tư Nhã khi trắng khi đỏ, cô ta gật đầu, “Tôi làm đây.”

 

An Tư Nhã nhìn cánh đồng xanh dưới chân, đậu má, khoai lang bị giấu ở đâu thế?

 

An Tư Nhã không bắt được trọng điểm, đành chờ Tô Dương làm trước, cô ta học theo.

 

Cô ta nhìn thì biết, nhưng làm thì không được, cong lưng xúc vài cái, không ra gì cả!

 

Quý Minh Noãn sắp xếp hai đứa trẻ đúng một bên, “Các em đứng ở đây, lát nữa chị đào khoai lang ra, hai đứa nhặt giúp chị, được không?”

 

Cuối thu, thời tiết Thành phố Phổ mát mẻ, không khí rất khô, đi một đoạn đường sau, cô đã khát, bọn nhỏ chắc chắn phải bổ sung nước.

 

Bao Bao và Tiểu Tân nhìn trái phải, gật đầu, nói: “Ừm, em sẽ nhặt khoai.”

 

“Ừm, vậy các em đứng sang một bên trước, Tiểu Tân, em lấy nước ra để Bao Bao uống đi.”

 

Bao Bao nói: “Chị cũng uống đi.”

 

Quý Minh Noãn gật đầu: “Được rồi, các em cất đi, lát chị uống.”

 

Quý Minh Noãn lấy dây khoai lang ra, sau đó tìm một chỗ không gần khoai lang, xới đất ở chỗ đó, trong chốc lát, mấy củ khoai lang to tự động xuất hiện.  

 

Bao Bao nhìn thấy củ khoai lang hồng tím, vỗ tay: “Chị giỏi quá, khoai lang ra rồi này.”

 

Tiểu Tân tiến lên lau sạch bùn trên củ khoai lang, bỏ vào rổ.

 

Ánh mắt Bao Bao sáng lên, con bé đặt bình giữ nhiệt sang một bên, đi đến cạnh cái rổ, “Wow, chúng ta có nhiều khoai lang quá.”

 

An Tư Nhã nghe vậy, quay đầu nhìn cái rổ của Quý Minh Noãn, trong đó có 7 8 củ khoai lang, cô ta nhìn lại rổ của cô ta……

 

Hai củ.

 

Cô ta nói với Tô Di: “Tô Di, em giúp chị đào khoai lang được không?”

 

Tô Di lắc đầu, “Em không muốn bùn, em ghét bùn.”

 

An Tư Nhã hít sâu một hơi, quyết định không để ý tới con bé! Đúng là nhõng nhẽo.

 

Qua hơn nửa tiếng đồng hồ, Quý Minh Noãn đào được một sọt, Tô Dương nhiều hơn, An Tư Nhã bên kia……

 

An Tư Nhã vừa thấy cái rổ của mọi người, mặt tái mét.

 

Tô Dương cười: “Chị Tư Nhã, tôi đào được rất nhiều, cho chị vài củ nhé.”

 

An Tư Nhã vẫy tay, “Không cần, đủ ăn cơm là được.”

 

Cô ta không cần, có phải Tô Dương còn chưa được dạy dỗ đủ không? Cô ta đã nói cậu ta đừng cọ nhiệt độ của cô ta, còn cố ý lấy lòng mình!

 

An Tư Nhã bực bội, Tô Di đột nhiên kéo váy dài của cô ta, “Chị, giày em có bùn.”

 

An Tư Nhã đúng là muốn trợn mắt với con bé, xuống đất chắc chắn có bùn, đôi giày mấy ngàn tệ của cô ta cũng dính đầy bùn, biết không hả?

 

Cô ta không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Về nhà chị sẽ lau giúp em.”

 

Tô Di lắc đầu, nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Có bùn…… Em không muốn bùn!”

 

Đồng thời, đôi mắt trong trẻo ngấn nước nhìn An Tư Nhã.

 

An Tư Nhã nhìn con bé, mẹ nó chứ……

 

“Nơi này không có đồ để lau cho em, chúng ta về nhà mới rửa, được không?”

 

Tô Di vẫn không chịu, “Em không muốn bùn…… Em không muốn! Chị lau cho em!”

 

An Tư Nhã thấy phiền, nhưng không trực tiếp nổi giận, chỉ lặp lại lời mới nói.

 

Cư dân mạng thấy cảnh này, sôi nổi thảo luận: “Tô Di sao thế? Chẳng phải chút bùn thôi sao? Trẻ con đúng là có nhiều vấn đề.”

 

“Phiền nhất là loại trẻ con như thế này, rất nhõng nhẽo.”

 

“Lầu trên đừng nói vậy được không, trẻ con dễ phát điên vì chuyện vặt, rất bình thường, lúc này cần người lớn chỉ dẫn.”

 

Đạo diễn thấy thế, đi đến bên cạnh Tô Di, nhẹ giọng hỏi: “Dơ một chút thôi, không sao, chờ tới nhà rồi rửa, được không? Chúng ta về đây.”

 

Tô Di nhìn thấy camera tới, đột nhiên khóc: “Em không muốn, em ghét bùn……”

 

An Tư Nhã khó hiểu, khoảnh khắc đó thực sự muốn mắng con bé.

 

Lúc này có mấy camera đi theo, cô ta bó tay, chỉ có thể để mặc con bé khóc.

 

Lúc này Quý Minh Noãn lấy bình giữ nhiệt và khăn giấy trong balô của Tiểu Tân, thấm ướt hai tờ khăn giấy, đưa cho Tiểu Tân: “Tiểu Tân, em có thể lau bùn trên giày giúp Tô Di không? Em ấy không khóc nữa, chúng ta mới có thể nhanh mua thức ăn ngon.”

 

Như vậy cô có thể để trẻ con học cách giúp đỡ lẫn nhau mà không bị người ta mắng là thích tranh nổi bật.

 

Hoàn mỹ.

 

Tiểu Tân nghe ‘ăn ngon’, lập tức gật đầu, cầm khăn giấy ướt đi nhanh qua đó, nhanh chóng ngồi xổm xuống lau giày Tô Di, “Anh lau cho em, đừng khóc nữa, lát chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn ngon.”

 

Có lẽ trẻ con sẽ nhõng nhẽo trước mặt sẽ người lớn, nhưng trước mặt bạn cùng tuổi, sẽ hiếu thắng.

 

Quả nhiên, Tô Di nhìn thấy giày hết dính bùn, không khóc nữa, chỉ mở to mắt nhìn Tiểu Tân.

 

An Tư Nhã thấy Tô Di bình tĩnh trở lại, vội vàng lấy lòng, hỏi: “Chúng ta đi mua cánh gà em thích, được không?”

 

Tiểu Tân cầm khăn giấy dơ, yên lặng nhìn Tô Di, không nói chuyện.

 

Quý Minh Noãn thấy thế, cong lưng nói bên tai Tô Di: “Tô Di, em phải cảm ơn Tiểu Tân.”

 

Hai bạn nhỏ ngại ngùng, dưới ánh mắt cổ vũ của Quý Minh Noãn, Tô Di nói: “Cảm ơn ~”

 

Mọi người trấn an cảm xúc của lũ trẻ xong, bắt đầu tính hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền.

 

Mấy người lớn nhận được tiền, nhanh chóng dẫn trẻ con đi mua bữa trưa.

 

Quý Minh Noãn nhìn thời gian, quyết định hái mấy trái cà chua ở nông trường, một đống đậu bắp, còn có bông cải xanh, đem về nhà, sau đó mua mấy quả trứng gà, nấu cho hai đứa trẻ ăn.

 

Cô đi ra ngoài, dẫn theo hai đứa trẻ không tiện, còn sợ Bao Bao đòi đi ngủ.

 

An Tư Nhã nhìn Quý Minh Noãn, mặc kệ cô, lái xe dẫn Tô Di đi KFC ở nội thành mua cánh gà.

 

Đô Đô nhìn Quý Minh Noãn hái rất nhiều rau củ quả, chủ động nói không ăn với Tô Dương.

 

Quý Minh Noãn và Tô Dương dẫn ba đứa trẻ đi về nhà.

 

Quý Minh Noãn và Tô Dương vừa vào cửa, thấy một bàn đồ ăn, có một bóng dáng cao ráo trong nhà bếp.

 

Quý Minh Noãn và Tô Dương nhìn bóng dáng kia vài giây, đồng thời hét “A a a”.

 

Bình luận bay ra theo tiếng thét của Quý Minh Noãn.

 

“A a a, Tiếu Ngạn Thần đấy, mẹ yêu con.”

 

“Hu hu hu, mẹ chờ con ở dưới Weibo, con lại chạy đi tham gia chương trình thực tế?”

 

“Nam thần nhà tôi tham gia chương trình thực tế, cảm ơn tổ chương trình, tôi yêu các bạn.”

 

“Tri nhân tri diện bất tri tâm, đừng nhìn Tiếu Ngạn Thần biết diễn lại điển trai, thật ra quyên góp rất nhiều tiền cho vùng núi, ngẫm lại thấy sợ.”

 

“Đừng nói Tô Dương và Quý Minh Noãn, phỏng chừng tôi thấy Tiếu Ngạn Thần còn điên cuồng hơn……”

 

Quý Minh Noãn thần tượng người đàn ông không gì không làm được này, rất điển trai còn rất tài năng, biết hát lại biết nhảy múa! Càng quan trọng là Tiếu Ngạn Thần nhỏ hơn Quý Minh Noãn một tuổi, mỗi năm lấy giải thưởng ảnh đế mỏi cả tay!

 

Khoảng thời gian trước, Tiếu Ngạn Thần phỏng vấn, còn nói mình không đóng phim sẽ xuống bếp, thật làm cho người khác phẫn nộ, chỉ dựa vào đề tài này thôi đã lên top 1 hot search, vô số nữ sinh muốn ăn món anh ấy nấu. 

 

Nếu họ nói Đường Tử Gia là lưu lượng hạng nhất, vậy Tiếu Ngạn Thần là lưu lượng kiêm diễn viên thực lực hạng nhất.

 

Hiện giờ Tiếu ảnh đế đã nấu một bàn đồ ăn.

 

Cô quá hạnh phúc……

 

Cùng lúc đó, Lục Ngôn Thâm hiếm khi bớt thời giờ lên mạng xem phát sóng trực tiếp, nhìn Quý Minh Noãn kích động trong màn hình, nheo mắt.

 

Tiếu Ngạn Thần là con trai của Giám đốc Tập đoàn Viễn Hải, người trong nước luôn đồn họ dẫn đầu phía Nam.

 

Ý là Tập đoàn Viễn Hải dẫn đầu thị trường thương nghiệp phía Nam, mà nhà họ Lục bọn họ dẫn đầu thị trường phía Bắc.

 

Tiếu Ngạn Thần đương nhiên là nam thần trong mắt rất nhiều người.

 

Lục Ngôn Thâm gọi điện thoại nội bộ cho Chu Mặc, sau đó nói: “Điều tra phương thức liên lạc của Tiếu Ngạn Thần giúp tôi.”

Bình Luận (0)
Comment