"Bạn học, làm phiền báo tên và chuyên ngàng." Giang Ninh cúi đầu nói.
"Diệp Hiên, khoa máy tính."
Giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái từ đỉnh đầu truyền đến, mang theo một cảm giác trẻ trung đặc biệ, Giang Ninh nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngừng viết, ngẩng đầu nhìn lên, liền bắt gặp một chàng trai ngắn tay quần đùi, đẹp trai như ánh mặt trời đứng trước mặt cậu.
Giang Ninh hơi do dự, có chút không xác định mở miệng: "ID ăn gà của cậu có phải là...... Tiểu da cuồng bá duệ?"
Diệp Hiên vừa nghe đến ID này, đầu tiên là sững sờ, sau đó trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi hỏi một câu: "Ca?"
Ám hiệu đối đầu, Giang Ninh mặt mày cong cong trả lời: "Ừ, là tôi, chanh."
Diệp Hiên khóe môi nở một nụ cười, vừa sáng chói lại đẹp trai, cười hì hì nói: "Khó trách em nghe giọng nói cảm thấy quen tai, còn tưởng rằng là giọng nói giống."
"Ừ, tối nay trò chuyện trên điện thoại." Giang Ninh xin lỗi nói: "Chờ chút bận rộn khả năng không chăm sóc được cậu."
Diệp Hiên ơ đãng xua tay, thản nhiên nói: "Không có việc gì, ca anh bận việc của anh, vừa lúc em phải đi ký túc xá thu dọn hành lý, giữa trưa chúng ta hẹn cùng nhau cơm a."
"Được." Giang Ninh cười trả lời, thỏa thuận thời gian ăn uống rồi chào tạm biệt nhau.
Bạn học bên cạnh tò mò hỏi: "Giang Ninh, cậu biết tân sinh này?"
"Ừ, quen biết qua game, vừa vặn cậu ấy nộp đơn vào đại học H." Giang Ninh lời ít mà ý nhiều.
"Thật đúng là có duyên." Bạn học kia cảm khái một câu, nhìn thấy lại có một nhóm tân sinh đi đến, cũng không nói gì nữa.
Cứ như vậy bận rộn đến trưa, Giang Ninh vặn cổ đau nhức, sau khi tạm biệt bạn học, đi đến cổng trường tụ họp với Diệp Hiên như đã thỏa thuận.
Diệp Hiên cao ráo tuấn tú, tướng mạo lại đẹp, khi bước vào cổng trường, vô cùng hút mắt.
Giang Ninh sau khi nhìn thấy liền tăng tốc bước chân tiến lên.
Ánh mắt Diệp Hiên rời mắt khỏi điện thoại, nhìn thấy Giang Chào, nở nụ cười dương quang xán lạn, kêu lên: "Ca!"
"Ừ." Giang Ninh lên tiếng, thở gấp nói: "Để cho cậu chờ lâu, muốn ăn gì, bữa này tôi mời cậu."
Diệp Hiên gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Không sao, em cũng mới vừa đến không bao lâu, vẫn là em mời ca đi."
Giang Ninh mấp máy môi, cười nói: "Tôi tới đi, lần sau cậu mời lại tôi."
"Vậy em liền không khách khí." Diệp Hiên cười hì hì rồi lại cười, rõ ràng nhìn sáng sủa soái khí, giờ phút này cười lên lại có chút ngu ngơ.
Nhưng cũng chính vì như vậy, tâm tình của Giang Ninh mới thả lỏng, tìm được cảm giác quen thuốc lúc cùng nhau chơi game, tia khẩn trương cũng theo đó tan thành mây khói.
Cuối cùng hai người lựa chọn một quán cơm trước cổng trường, vừa ăn vừa trò chuyện, đại đa số là Diệp Hiên nói chuyện, Giang Ninh thỉnh thoảng phụ họa hai câu.
Một bữa cơm sắp kết thúc, điện thoại di động của Giang Ninh đặt trên bàn reo lên.
Diệp Hiên khoa tay trên môi làm động tác kéo khóa, ra hiệu mình im lặng.
Giang Ninh ngượng ngùng cười cười với Diệp Hiên, nhấc điện thoại lên xem thông tin người gọi, là Bùi Quân Trạch gọi đến.
"Alo?" Giang Ninh nhận điện thoại, hơi nghi hoặc hỏi: "Thế nào?" Theo thường lệ, Bùi Quân Trạch giờ này hẳn là còn đang bận mới đúng.
Cách màn hình, giọng nói trầm thấp từ tính có chút sai lệch: "Em ăn chưa? Có muốn đi cùng không?"
"A......" Giang Ninh chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Em vừa cùng bạn ở ngoài đã ăn xong......"
"......"
Đầu bên kia điện thoại lâm vào trầm mặc một lát. Chốc lát, Bùi Quân Trạch thản nhiên nói: "Được rồi, vậy anh làm việc trước, buổi chiều gặp."
Giang Ninh ngơ ngác trả lời: "...... Buổi chiều gặp a." Không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy phía sau có chút lạnh......
Cúp điện thoại, Giang Ninh cúi đầu mắt nhìn điện thoại, luôn cảm thấy Bùi Quân Trạch đang tức giận. Khát vọng sống sót mãnh liệt cậu gửi tin nhắn cho Bùi Quân Trạch để điều tra quân tình.
Chanh: Miêu Miêu ủy khuất.jif
Chanh: Lão công, anh tức giận sao?
Một bên khác, Bùi Quân Trạch đang đi trên hành lang, cúi đầu mặt không đổi sắc nhìn tin nhắn, ngón tay đánh trên màn hình.
P: Không có, đừng suy nghĩ nhiều.
P: Ăn xong thì về trường học, bên ngoài nóng.
Chanh: Vâng ạ.
Chanh: Miêu Miêu nhu thuận.gif
"Mua đồ ăn cho tôi, lát nữa kêu tổ hạng mục mang kế hoạch đến cho tôi." Bùi Quân Trạch ném câu này cho thư ký Lâm, sắc mặt bình tĩnh nhanh chân tiến vào văn phòng.
Cho đến khi cửa văn phòng đóng lại, đồng nghiệp bên cạnh thư ký Lâm nơm nớp lo sợ nói: "Vừa rồi tâm tình của Bùi tổng không phải còn rất tốt sao? Sao lúc trở về sắc mặt lại kém như vậy? Làm tôi sợ muốn chết!"
Thư ký Lâm nhún nhún vai, cũng buồn bực nói: "Ai biết được? Đoán chừng lát nữa người của tổ hạng mục phải gặp xui xẻo."
-
Diệp Hiên thấy Giang Ninh cúp điện thoại, nháy mắt ra hiệu trêu chọc: "Ca, là bạn gái?"
"Không phải." Giang Ninh lắc đầu, nói: "Nam, loại quan hệ đã được chứng nhân."
"Phốc -- Hụ khụ khụ khụ khục --" Đang uống nước Diệp Hiên xém chút phun ra ngoài, che miệng không nhịn được ho.
Giang Ninh thấy thế vội vàng lấy ra mấy tờ khăn giấy đưa cho Diệp Hiên.
Diệp Huyền cầm lấy lau đi vết nước trên tay, sau khi bình phục, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Giang Ninh: "Ca, anh sớm như vậy đã kết hôn?!"
Giang Ninh sờ lên chóp mũi, gật đầu ngầm thừa nhận.
Diệp Hiên lúc vừa biết phản ứng quả thật có chút quá kích, sau khi tiếp nhận sự thật này, hắn nghiêm mặt nói: "Ca, nếu như nam nhân kia khi dễ anh, anh cứ nói với em, em giúp anh đánh lại."
Đáy lòng xẹt qua một dòng nước ấm, Giang Ninh mặt mày cong cong cười nói: "Người đó rất tốt, nhưng vẫn cảm ơn em."
Diệp Hiên sờ lên ót cười cười, trong lòng hắn, ca tướng mạo đẹp mắt tính cách lại ôn hòa, không chỉ trò game lợi hại, thành tích học tập cũng lợi hại giống như có thể thi đậu vào đại học H, thật sự là tiện nghi nam nhân kia.
Năm giờ chiều.
Khi Giang Ninh nói mình phải về nhà, sẽ có người đón cậu, Diệp Hiên tràn đầy phấn khởi hỏi: "Là hắn đến đón anh sao?"
Giang Ninh hơi chậm lại, sau khi phản ứng Diệp Hiên nói đến là ai, khẽ gật đầu.
Diệp Hiên nhãn châu xoay động, cười hì hì nói: "Dù sao em cũng không có việc gì, em đi cùng anh."
Giang Ninh cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng, cùng Diệp Hiên sóng vai đi đến cổng trường.
-
Bùi Quân Trạch đang ngồi trên xe chờ đợi, vẻ mặt vốn bình thản nhưng khi nhìn thấy chàng trai trẻ cười cười nói nói đi theo bên cạnh Giang Ninh trong nháy mắt trở nên vô cùng băng lãnh, ánh mắt dần dần ảm đạm, ngón tay bỗng nhiên siết chặt vô lăng, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Hắn mở cửa xuống xe.
Một chiếc xe hơi sang trọng như Bentley vốn đã rất nổi bật, huống chi người từ trên xe bước xuống thân hình cao lớn hoàn mỹ, khuôn mặt thâm thúy, hiển nhiên hiện thực hóa bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của học sinh ở cổng trường.
Giang Ninh chú ý tới một màn này, có chút khẩn trương sờ lên mũi, vừa định tạm biệt với Diệp Hiên, liền nhìn thấy đôi chân dài của Bùi Quân Trạch nện bước đi về phía bọn họ.
Đưa tay ôm eo của tiểu thê tử nhà mình kéo vào trong ngực, Bùi Quân Trạch nhìn về phía Diệp Hiên, đôi mắt dưới mắt kính vô cùng sắc bén, hắn chủ động đưa tay về phía Diệp Hiên, ngữ khí đạm mạc: "Xin chào, tôi là người yêu của Giang Ninh."
Trẻ tuổi nóng tính luôn luôn không sợ hãi. Cho dù là đối mặt với ông chủ thương nghiệp cảm giác áp bách mười phần, Diệp Hiên vẫn có thể nhếch miệng lộ ra nụ cười, bắt tay Bùi Quân Trạch: "Xin chào."
Hai người bắt tay, bốn mắt nhìn nhau ánh mắt điện quang bắn ra bốn phía, tràn ngập mùi thuốc súng.
Cuối cùng vẫn là Giang Ninh cảm thấy bị người vây xem thật sự là quá lúng túng, nhéo nhéo phần thịt mềm bên hông Bùi Quân Trạch.
Bùi Quân Trạch lông mày hơi động, nhưng vẫn thu tay lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Diệp Hiên. Nếu như ánh mắt có thể thực thể hóa, Diệp Hiên sợ là sắp bị hắn thiên đao vạn quả.
Giang Ninh mím môi, nhìn Diệp Hiên nói: "Tiểu Hiên, vậy chúng ta đi trước, ngày mai gặp."
"Được, ngày mai gặp, ca." Diệp Hiên lộ ra hàm răng trắng noãn, nhìn về phía Bùi Quân Trạch, cười nói: "Anh rễ, tạm biệt."
Giang Ninh: "......"
Bùi Quân Trạch: "......"
Chiếc Bentley màu đen hòa vào dòng xe cộ, Giang Ninh nghiêng mắt nhìn một bên mặt băng lãnh sắc bén của nam nhân, ánh mắt có chút xoắn xuýt.
Bùi Quân Trạch vừa rồi thật tựa như là đang ghen......
Ý nghĩ này vừa nảy ra, lập tức bị Giang Ninh gạt bỏ. Mặc dù cậu cảm thấy Bùi Quân Trạch đóng vai người yêu rất khá, thậm chí có đôi khi sẽ khiến cho cậu sinh ra ảo giác được yêu, nhưng Giang Ninh trong lòng rõ ràng, nhân vật chính công vĩnh viễn sẽ chỉ tâm động với nhân vật chính thụ, pháo hôi không xứng đáng đến ưu ái.
Cậu cưỡng ép xem nhẹ cảm giác rung động và một tia đau nhói ở đáy lòng, vắt hết óc suy nghĩ nguyên nhân Bùi Quân Trạch và Diệp Hiên vừa gặp mặt đã đối chọi gay gắt.
Rất nhanh Giang Ninh liền đoán được đáp án. Bởi vì trong nguyên tác Bùi Quân Trạch là một người có lòng chiếm hữu cực mạnh, cậu thân là người yêu trên danh nghĩa của Bùi Quân Trạch, đột nhiên đến gần một người xa lạ như vậy, cảm thấy bị mạo phạm cũng là bình thường.
Tự nhận đã tìm ra manh mối của toàn bộ sự việc, Giang Ninh nhìn Bùi Quân Trạch, mềm giọng giải thích: "Em cùng Tiểu Hiên chỉ là bạn bè bình thường, anh đừng tức giận có được hay không, em đều có thể giải thích."
Bùi Quân Trạch nhìn không chớp mắt, âm thanh nhàn nhạt hỏi: "Vậy hai người quen biết như thế nào."
Giang Ninh đáp: "Nghỉ hè chơi game liền quen biết cậu ấy, cậu ấy trúng tuyển vào đại học H, sau khi trúng tuyển chúng em mới trở thành bạn học."
Bùi Quân Trạch trầm mặc một hồi, chốc lát, khóe miệng của hắn có chút câu lên, cười nhẹ nói: "Anh không có tức giận, em kết giao bạn bè là quyền tự do của em."
Ánh mắt của hắn vẫn như cũ nhìn phía trước, đưa tay còn lại vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Giang Ninh: "Đi ra ngoài chơi nếu như không đủ tiền thì nói với anh."
"Vâng." Giang Ninh nghiêng đầu cười cười, cảm thấy Bùi Quân Trạch cũng không có dọa người như trong nguyên tác, thậm chí còn rất thấu tình đạt lý.
-
Đến tối, Giang Ninh đang nằm trên giường dùng di động trò chuyện với Diệp Hiên về chuyện trường học, liền nhìn thấy Bùi Quân Trạch không đeo kính mặc đồ mặc ở nhà, trên tay bưng một bát vào phòng, thuận tay đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó ngồi bên mép giường.
Giang Ninh tò mò nhìn xem, phát hiện nó hình tròn, rìa ngoài vây quanh một vòng lông màu đen, ngâm trong nước.
Cậu nhất thời không đoán được, tò mò hỏi nam nhân: "Đây là gì vậy?"
Bùi Quân Trạch không trả lời vấn đề của Giang Ninh, đưa tay đè cậu xuống giường, dán lên môi đỏ mềm mại, động tác hôn thô lỗ nóng nảy hơn mấy phần bình thường.
Giang Ninh ôm cổ nam nhân, mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã bị nụ hôn thô bạo nâng lên hứng thú tront thân thể, sữa thịt nhô lên bị bàn tay xoa nắn, nửa khép suy nghĩ trầm mê bên trong khoái cảm nam nhân mang đến cho cậu.