Xuyên Thành Vợ Nam Pháo Hôi Của Nhân Vật Chính Công

Chương 31

Quy đầu lấp đầy khoang miệng Giang Ninh, cổ họng không ngừng nhấp nhô, ra sức mút vào. Hai má trong ê ẩm thời gian dài mút vào, hai tay lột động lên thân gậy cảm giác được lòng bàn tay nhảy lên.

Bùi Quân Trạch dựa lưng vào đầu giường, hô hấp nặng nề, hơi cúi đầu thẳng vào nhìn đầu đen chôn ở hạ thân của mình. Bàn tay khắc chế sờ lên tóc đen mềm mại của tiểu thê tử, cảm giác sảng khoái tột độ miễn cưỡng làm dịu dã thú xao động trong lòng của hắn.

Tinh quan thất thủ, bắn ra dịch trắng mạnh mẽ nóng rực.

Giang Ninh phun ra quy đầu vẫn còn tinh thần cứng rắn, che miệng nuốt vào chất lỏng trong miệng, bởi vì nuốt có chút gấp, còn bị sặc một cái.

Bùi Quân Trạch kéo Giang Ninh lên, hai người răng môi tương giao tiến hành nụ hôn triền miên, Giang Ninh bị hôn làm cho toàn thân như nhũn ra, vô lực ghé vào trên người nam nhân, hoa huy*t bí ẩn khẽ trương khẽ hợp, bài tiết ra thanh dịch thưa thớt làm ướt quần lót.

Sau khi kết thúc nụ hôn, hai người lẳng lặng ôm nhau, bình phục thân thể kích động.

Bùi Quân Trạch một tay giữ chặt thân eo nhỏ gầy của Giang Ninh, một tay khác đặt lên gương mặt non mềm, ngón tay cái vuốt ve da thịt trơn mềm trắng noãn, tròng mắt đen nhánh như là vực sâu, tĩnh mịch hắc ám.

Hắn biết hành vi hôm nay của mình có chút xúc động, nhưng hắn không thể chờ đợi được nữa.

Vì thế thậm chí không tiếc dụ dỗ, lợi dụng cảm giác áy náy trong lòng Giang Ninh, tự tay đâm thủng tầng màng mỏng vô hình giữa hai người.

Bùi Quân Trạch trạch thừa nhận mình vô sỉ âm u, nhưng hắn tuyệt không hối hận.

Giang Ninh mãi mãi chỉ có thể là của Bùi Quân Trạch.

"Cốc cốc --"

Truyền đến tiếng đập cửa, Giang Ninh đỏ mặt nhanh chóng đứng dậy khỏi người Bùi Quân Trạch, vội vàng trở lại giường của mình chỉnh lý quần áo xốc xếch.

Bùi Quân Trạch nhìn thiếu niên, khóe môi khẽ nhếch, giọng nói mang theo ý cười: "Là Trần thúc, không cần khẩn trương như vậy."

Trước khi Giang Ninh tỉnh lại, Trần thúc đã gửi tin nhắn nói muốn đến bệnh viện đưa chút đồ vật, tính toán thời gian, lúc này nghe được tiếng đập cửa cũng không kỳ quái.

Giang Ninh không nói gì, chỉ dùng đôi mắt màu hổ phách ẩm ướt trừng mắt nhìn nam nhân.

Trần thúc đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy một màn liếc mắt đưa tình, thấy hai người không có vấn đề gì lớn, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, vui mừng a lộ ra nụ cười, cười nói: "Tôi mang canh đến cho hai người, đặc biệt bổ huyết, uống nhiều một chút."

Giang Ninh nhu thuận gật đầu: "Cảm ơn Trần thúc."

"Vất vả Trần thúc đi một chuyến" Bùi Quân Trạch ngữ khí nhàn nhạt, nhưng không lạnh lùng như khi ở trước mặt người ngoài.

Trần thúc cười híp mắt vẫy tay bái bái, "Không có gì." Lập tức lại thở dài, cảm khái nói: "May mắn hai người đều vô sự."

Giang Ninh nhớ lại đêm kinh tâm động phách đó, cho đến bây giờ còn có loại cảm giác nằm mơ, may mắn gật đầu.

Vết thương trên cổ cậu không sâu, ngày hôm sau đã có thể tháo băng, giữa chiếc cổ thon dài có một vết vảy sẫm màu, nhưng có thể là do bị nghẹn trong nước đá, Giang Ninh thỉnh thoảng có bệnh vặt ho khan.

Bởi vì còn phải đi học, vết thương của Giang Ninh gần như khỏi hẳn lúc trở lại trường học, Bùi Quân Trạch cũng xuất viện trở về biệt thự dưỡng thương.

Vì những chuyện đã xảy ra, Giang Ninh lại chuyển về khu biệt thự, hành trình từ trường học đến biệt thự đều do tài xế đưa đón, cậu cũng từ trong miệng Bùi Quân Trạch biết nguyên nhân của vụ án bắt cóc này.

Người thuê bọn cướp kia là đối thủ đã thất bại trong việc đấu thầu hạng mục với Bùi Quân Trạch. Vốn là muốn dựa vào hạng mục này để cứu công ty tràn ngập nguy hiểm, lại không nghĩ rằng sau khi đấu thầu thất bại công ty lâm vào nguy cơ phá sản.

Sự nghiệp dốc sức làm hơn nửa cuộc đời cứ như vậy mà sụp đổ, người kia ghi hận trong lòng, thăm dò được Bùi Quân Trạch rất quan tâm người yêu, thế là dùng số tiền còn lại thuê người từ vùng đen, bắt cóc Giang Ninh cũng chính là chuyện phát sinh phía sau.

Sau khi sự việc bại lộ, cảnh sát đuổi đến chỗ ở của người kia, phát hiện người kia đã tự sát, vợ con cũng không ở trong nước.

-

Kẻ đầu têu chết, bọn cướp cũng bị kết án tử hình, cuộc sống dần dần khôi phục lại bình tĩnh, Giang Ninh cũng nghênh đón kỳ nghỉ đông.

Bởi vì lo lắng vết thương của Bùi Quân Trạch, cho nên dù cho mỗi lần súng đã lên nồng, Giang Ninh đều sẽ cưỡng ép ngừng lại. Bùi Quân Trạch nghẹn một bụng bị ép cấm dục một tháng, cho đến khi vết thương hoàn toàn khép lại.

Mấy ngày trước kỳ nghỉ đông của Giang Ninh, Bùi Quân Trạch hầu như luôn ở trong phòng làm việc xử lý email của công ty, có đôi khi bận đến rạng sáng mới trở về phòng, nhưng chỉ có thể ôm tiểu thê tử đang ngủ say chìm vào giấc ngủ. Dưới công việc cường độ cao, hắn rốt cục cũng gạt ra ba ngày nghỉ.

Ngày rời trường nghỉ đông.

Giang Ninh đứng ở cửa trường học chờ tài xế, sau khi nhìn thấy biển số xe quen thuộc cậu tiến lên lên tiếng chào hỏi với tài xế, khi mở cửa ghế sau lại phát hiện khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, hiếm thấy không mang mắt kính.

Cậu nhịn không được cong lên khóe miệng, lên xe đóng kỹ cửa xe ngồi xuống, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: "Sao anh lại đến đây? Hôm nay không phải bận sao?"

Bởi vì Bùi Quân Trạch gần đây vẫn luôn làm việc trong thư phòng, có đôi khi thậm chí rạng sáng mới lên giường đi ngủ, một bộ dáng vẻ vô cùng bận rộn, hôm nay lại có thời gian đến đón cậu, cho nên Giang Ninh mới hiếu kỳ hỏi một câu.

Chiếc xe chậm rãi khởi động.

Trên xe có máy sưởi, thế là Giang Ninh cởi áo khoác ngoài, bên trong mặc một chiếc áo len lông màu trắng.

Bùi Quân Trạch cầm lấy áo khoác của Giang Ninh đặt sang một bên, giọng nói trầm thấp đáp: "Đã xử lý xong, mấy ngày nay anh sẽ ở nhà nghỉ ngơi."

Giang Ninh chớp chớp mắt, không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, cười nói: "Tốt rồi, gần đây anh quá mệt mỏi, quả thực phải nghỉ ngơi thật tốt, vết thương mới lành không bao lâu đâu."

"Ừ." Bùi Quân Trạch hầu kết nhấp nhô, ấn một công tắc bên cạnh chỗ ngồi của mình, rào cản màu đen ở giữa từ từ nâng lên.

"A? Sao đột nhiên lại nâng lên?" Giang Ninh hơi nghi hoặc nhìn về phía nam nhân, khi nhìn thấy bên trong đôi mắt nam nhân khắc chế tình dục, trong nháy mắt im lặng.

Hai người đã ngầm hiểu loại chuyện này, Giang Ninh trong nháy mắt liền biết nam nhân muốn làm gì.

Đôi mắt màu hổ phách giống như cầu xin khoan dung mà nhìn nam nhân, mong trốn qua việc sắp phải đối mặt.

Bùi Quân Trạch không trả lời, đột nhiên xích lại gần hôn lên cánh môi Giang Ninh, một tay cố định ót Giang Ninh, một tay khác vén lên áo len chui vào, ngón cái và ngón trỏ nhào nặn đầu v* mẫn cảm.

Giang Ninh bị cảm giác tê dại trước ngực làm cho sảng khoái không thôi, thân thể rung động, tiếng rên rỉ bị nam nhân ngăn chặn.

Sau nụ hôn lửa nóng kích tình, lúc hai người tách ra còn lôi ra tơ bạc trong không trung, Giang Ninh thở khẽ nhỏ giọng cầu xin: "Về nhà rồi làm, tài xế còn ở đây......"

Bùi Quân Trạch làm như không nghe thấy, cuốn áo len trước ngực Giang Ninh lên lộ ra lồng ngực trắng nõn, hắn thấp giọng nói: "Cầm lấy."

Giang Ninh khó xử liếc nhìn tấm ngăn, nhưng vẫn ngoan ngoãn bắt lấy áo len. đầu v* đỏ bừng bị kích thích đến đứng thẳng run nhè nhẹ trong không khí.

Nam nhân cúi đầu xuống, ngậm lấy núm vú vô cùng đáng thương.

Giang Ninh bỗng nhiên mở to hai mắt, cắn ngón tay của mình mới miễn cưỡng ngăn trở rên rỉ sắp tràn ra. Cậu hô hấp dồn dập, từ trong lỗ mũi phát ra khí âm lẩm bẩm.

Cậu ngửa đầu tựa lưng vào ghế, quần bị nam nhân cởi ra, trên người vẫn mặc áo len, phụ trợ cho nền ghế da sẫm màu, hạ thân lộ ra chân dài trắng nõn như là bạch ngọc ôn nhuận.

Nam nhân ăn núm vú, tay lại không thành thật trêu chọc âm hộ. Âm đế bị kích thích đến đứng thẳng, bị nam nhân nắm lấy dùng đầu ngón tay nhào nặn lôi kéo, một đoàn thịt mềm nho nhỏ bị nam nhân vuốt vuốt.

Âm đế cực độ mẫn cảm bị trách móc nặng nề như vậy, Giang Ninh cắn chặt ngón tay, thịt huyệt bên trong hoa huy*t dưới sự kích thích như thế không ngừng co rút co vào, phun ra một phần nhỏ d*m thủy, làm bẩn chỗ ngồi.
Bình Luận (0)
Comment