Xuyên Thành Vợ Nam Pháo Hôi Của Nhân Vật Chính Công

Chương 48

Rất nhanh Giang Ninh liền biết.

Cúc huyệt bị quy đầu cực đại chống ra nếp uốn ở cửa huyệt, gian nan phun ra nuốt vào cắm vào âm hành to dài tràng đạo bên trong, cửa huyệt bị kéo căng trắng bệch.

Giang Ninh nhíu lại lông mày cố gắng thả lỏng thân thể, thật vất vả phí sức thôn tiến cự vật to lớn của nam nhân, không đợi cậu kịp thở, liền cảm giác được nam nhân dùng tay tách âm thần, ngay sau đó có vật gì hơi lạnh cưỡng ép chen vào bên trong hoa huy*t đã sưng đỏ.

"Chặt quá......" Giang Ninh hừ ra âm thanh, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, phát hiện là nam nhân đem cây gậy đấm kia bóp nhét vào bên trong hoa huy*t trước mặt.

Gậy đấm bóp được mở công tắc, rung nhẹ bên trong tử cung.

"Ưm...... Không muốn cái này...... Ha ha...... Ô......" Thân thể trắng nõn của Giang Ninh cấp tốc nổi lên sắc tình mỏng đỏ, đôi mắt màu hổ phách đầy nước. Hai tay của cậu ủy ủy khuất khuất che bụng dưới bị đính đến nhô lên.

Bùi Quân Trạch ánh mắt tĩnh mịch, bụng dưới gân xanh căng cứng nổ lên, côn th*t bị tràng đạo chặt chẽ bao vây, cách một lớp tường thịt mỏng manh, có thể cảm nhận được gậy đấm bóp đang rung động bên trong hoa huy*t.

Hắn bất vi sở động chống đỡ gậy đấm bóp, bỗng nhiên vừa dùng lực, đẩy gậy đấm bóp vào trong tử cung đã mở chứa đầy tinh đặc của nam nhân.

"Ô a a a a! Không muốn! A a!" Giang Ninh bị kích thích đột nhiên xuất hiện làm cho sụp đổ, cậu giãy dụa thân eo, hai tay lung tung bắt lấy chăn mền, miệng không chịu nổi kêu khóc.

Bùi Quân Trạch cúi lưng bắt đầu trừu sáp bên trong tràng đạo, gậy đấm bóp bên trong hoa huy*t cũng bị tăng đến cấp trung.

"Ô ——"

Hai tiểu huyệt đều bị cắm đầy, Giang Ninh bị thao thân thể gần như co quắp, kích thích như vậy đối với cậu mà nói là quá điên cuồng.

Nước mắt không ngừng tuôn rơi, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi xen lẫn nước mắ, vú mềm trước ngực cũng bị thao đung đưa lên xuống trái phải.

Cậu không biết mình đã bị sóng biển dục vọng đập bao lâu, ngay khi cho là mình sắp bị chết chìm, nam nhân cuối cùng cũng bắn ra dòng tinh dịch thứ hai vào trong cơ thể của cậu.

Lúc này đã là nửa đêm, Giang thiếu đôi mắt nửa khép, thân thể vẫn còn đang run rẩy vì chuyện quá điên cuồng vừa rồi, gậy đấm bóp mặc dù đã được tắt chế độ tưng, nhưng vẫn còn lẳng lặng chống đỡ huyệt đạo và cổ tử cung, côn th*t nặng trĩu của nam nhân rút ra khỏi tràng đạo, cửa huyệt không được ngăn chặn chảy xuống chất lỏng màu trắng đục.

Bùi Quân Trạch chậm chạp rút ra gậy đấm bóp bên trong hoa huy*t của Giang Ninh, lượng lớn chất lỏng trong suốt trộn lẫn bông tuyết chảy ra, hoàn toàn thấm ướt ga giường dưới thân.

Hai cổ tay của hai người chạm vào nhau, phía trên in vết cắn một lớn một nhỏ tím xanh của riêng mình, Bùi Quân Trạch hài lòng nheo mắt.

Ôm ngang Giang Ninh lên tiến vào phòng tắm thanh tẩy, sau khi kết thúc ôm người trong ngực thuần thục đi về phía phòng ngủ thứ hai còn trống bên cạnh.

-

Gần đây Giang Ninh bắt đầu lo nghĩ bất an.

Mới đầu cậu cũng không thèm quan tâm cái gọi là cốt truyện, nhưng mà cậu phát sự tiến triển của cốt truyện cũng sẽ không bởi vì sự tồn của cậu mà phát sinh biến hóa chút nào. Mọi dấu hiệu đều tạo cho nhân vật chính công và thụ trong tiểu thuyết cơ hội ở chung.

Sự thật đúng như những gì được viết trong tiểu thuyết, bây giờ bởi vì một hạng mục nào đó, Bạch Huyền thay thế trợ lý Lương đi theo bên cạnh Bùi Quân Trạch xuất hiện trong các bữa tiệc tối khác nhau, thậm chí có đôi khi Giang Ninh đi tìm Bùi Quân Trạch sẽ luôn có thể đụng phải hai người đang trò chuyện công việc.

Về mặt trí tuệ, Giang Ninh biết rõ rằng điều này là do công việc, nhưng chính là khống chế không nổi suy nghĩ nhiều, đặc biệt là ngẫu nhiên đụng phải nhân viên công ty nói lời đàm tiếu.

Vì vậy mỗi một lần hoan ái cậu cũng sẽ phải yêu cầu Bùi Quân Trạch chính miệng nói một câu "Anh yêu em."

Bùi Quân Trạch đương nhiên nhạy bén nhận thức được sự khác thường của Giang Ninh, tưởng rằng bởi vì khoảng thời gian này hắn bận quá, bầu bạn với cậu quá ít, mới khiến cho Giang Ninh không có cảm giác an toàn.

Nhưng hai ngày nữa còn phải ra ngoài đi công tác, thế là Bùi Quân Trạch chỉ có thể ôm Giang Ninh chậm rãi trấn an: "Cục cưng, hai ngày nữa anh phải đến thành phố A công tác hai tuần, là một hạng mục rất quan trọng, em có muốn gì không?"

"Không đi có được hay không?"

Không ngờ Giang Ninh nghe được lại phản ứng lớn như vậy, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy bối rối. Bùi Quân Trạch nhíu mày, phát giác được có gì đó không đúng, bình tĩnh hỏi: "Tại sao?"

Giang Ninh cảm thấy cảm xúc của mình có chút mất khống chế, hít sâu một hơi bình phục, giật giật khóe miệng trước mặt lộ ra một nụ cười, khô khốc nói: "Đột nhiên nghe được tin tức này, không nỡ rời xa anh." Giang Ninh cứng nhắc nói sang chuyện khác: "Vậy đi công tác cùng anh vẫn là trợ lý Lương sao?"

Bùi Quân Trạch mày kiếm khẽ nhúc nhích, đáp: "Là Bạch Huyền, cậu ta khá hiểu rõ về hạng mục này, trợ lý Lương có sắp xếp khác."

"Vậy sao......" Giang Ninh sửng sốt, đột nhiên không biết nên nói gì.

Trong tiểu thuyết cũng viết quá trình hai người đi công tác, chính tình tiết này đã khiến tình cảm giữa hai người tăng cao, một người sinh lòng hảo cảm, một người không phải hắn thì không thể, lúc ấy khu bình luận rất nhiều người đều ngao ngao kêu rất ngọt.

Giang Ninh đột nhiên cảm giác được toàn thân rét run, cậu rất sợ hãi đến lúc đó trở về không còn là Bùi Quân Trạch quen thuộc.

Giang Ninh không biết làm sao, cậu chỉ có thể nghĩ đến trốn tránh.

"Sao vâyh?" Bùi Quân Trạch trấn an vỗ vỗ lưng Giang Ninh, thần sắc như có điều suy nghĩ, ẩn ẩn phát giác nguyên nhân là vì Bạch Huyền.

Xem ra phải nhanh chóng sắp xếp......

"Nhạt rồi." Giang Ninh không trả lời nghi vấn của Bùi Quân Trạch, cậu bỗng nhiên giơ cổ tay lên, lộ ra vết cắn đã nhạt, nhỏ giọng hỏi: "Muốn tăng lại không?"

"Được." Bùi Quân Trạch ánh mắt thâm thúy, thấp giọng nói: "Sẽ có chút đau."

Cổ tay bị bắt lại, Giang Ninh đau đến co rúm, cố nén cắn môi dưới.

Sau khi nam nhân nhả ra, Giang Ninh rút cổ tay về, tròng mắt nhìn vết cắn tím xanh, vô thức cong cong khóe môi.

Nhìn thấy Bùi Quân Trạch cũng đưa cổ tay đến trước mặt mình, Giang Ninh hiểu ý cúi đầu cắn lên vết tích nhạt đến cơ hồ nhìn không thấy.

-

Hai ngày nay Giang Ninh suy nghĩ rất nhiều, thậm chí bởi vì sợ đến lúc đó Bùi Quân Trạch bị cốt truyện ảnh hưởng sẽ gay gắt với mình, nảy ra suy nghĩ trực tiếp rời khỏi thành phố H, nghĩ về cuộc sống ở thành trấn.

Tuy nhiên, ý tưởng này nhanh chóng bị Giang Ninh bác bỏ, điều này thật không công bằng với Bùi Quân Trạch, người không hề hay biết gì cả.

Vì thế cậu nảy ra một ý tưởng khác, đó chính là thay đổi môi trường, ở một mình một thời gian để thích nghi với cuộc sống đơn độc. Sẽ tốt nhất nếu không có gì thay đổi, nhưng cậu vẫn phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

Cũng may Giang Ninh đã tích đủ tiền thông qua nhận bản thảo và tiền lương hai tháng nay, mặc dù không tính là nhiều, nhưng cũng có thể thuê một căn nhà không tệ ở địa phương nhỏ, sống một cuộc sống nhàn nhã lý tưởng.

Không phải là không cố gắng cưỡng ép thay đổi cốt truyện, nhưng mỗi khi Giang Ninh thành công ngăn cản, qua mấy ngày cốt truyện lại một lần nữa trở lại bình thường.

Cho dù lần này cậu có thể giả bệnh để ngăn Bùi Quân Trạch đến thành phố A, nhưng còn có lần sau, lần sau nữa, đến lúc đó cậu còn có lý do gì để giữ Bùi Quân Trạch lại.

Hết thảy chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Bởi vì không muốn để cho Bùi Quân Trạch lo lắng từ đó ảnh hưởng đến công việc, thế là Giang Ninh giấu Bùi Quân Trạch tìm lý do với cấp trên, xin nghỉ phép hai tuần.

Ngày Bùi Quân Trạch khởi hành, Giang Ninh cố ý nói xin nghỉ nửa ngày đến sân bay tiễn hắn, sau khi về nhà liền bắt đầu thu dọn hành lý. Khi lật đến bản thỏa thuận ly hôn mình đã vô thức lập ra lúc suy nghĩ muốn rời khỏi, Giang Ninh bỗng nhiên đứng tại chỗ, lúc đầu nghĩ định ném đi, suy tư một lát vẫn là giữ lại, chỉ sợ vạn nhất cần dùng đến.

Mặc dù không biết trên mặt pháp luật có hiệu lực hay không, nhưng phí đóng dấu vẫn khiến cậu phải bỏ ra mấy chục đô la!

-

(Aly: Chúc mọi người năm mới vui vẻ)
Bình Luận (0)
Comment