Xuyên Thành Vợ Nam Pháo Hôi Của Nhân Vật Chính Công

Chương 51

Giang Ninh nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, thành thật nói: "Không tức giận nha."

Cậu nhìn xem của gương mặt tuấn mỹ Bùi Quân Trạch, nói ra suy nghĩ trong lòng: "Em cảm thấy hẳn là bởi vì mấy ngày nay mất liên lạc nên mới để anh không có cảm giác an toàn, cho nên anh mới có thể làm như vậy."

"Nếu như vậy có thể để anh an tâm, bị nhốt cũng không sao."

Lại nói chăn và nệm ở nơi này vừa mềm lại dễ chịu, chiếc lồng cũng được làm rất tinh xảo. Không cần xã giao, không cần đi làm, còn không lo ăn mặc, cho cậu máy tính bảng và điện thoại, cậu rất tình nguyện bị nhốt.

Ánh mắt Bùi Quân Trạch trì trệ, vẻ mặt bình tĩnh nói ra nguyên nhân: "Anh nhìn thấy tờ đơn ly hôn em đặt trong ngăn tủ."

"Tại sao?" Bùi Quân Trạch quay đầu lại nhìn Giang Ninh đang ngu ngơ.

Sau khi hắn tháo mắt kính xuống, ngũ quan lập thể thâm thúy lộ ra vẽ dã tính vốn có, đôi mắt bên trong hoàn cảnh lờ mờ, lộ ra chất đen vô cơ, ánh mắt lăng liệt giọng như mãnh thú đang săn mồi trong đêm tối.

Giang Ninh không ngờ rằng, đơn ly hôn mình nhất thời sao chép từ trên mạng bị phát hiện, cậu mở to hai mắt, hơi hé môi nhưng lại không biết nói gì, ngón tay khẩn trương níu chăn mền.

Cậu cũng không thể nói thẳng, sợ anh bị cốt truyện ảnh hưởng sẽ thích người khác, cho nên quyết định tiên hạ thủ vi cường?

Bầu không khí lâm vào trầm mặc, tiếng hít thở của hai người trong không gian yên tĩnh dị thường rõ ràng.

Thật sự phải nói nguyên nhân sao?

Nhân vật phản diện trong lòng đang đánh nhau, khiến Giang Ninh xoắn xuýt không thôi, suy nghĩ sớm đã loạn thành một đoàn, giống như bị mèo cào không cách nào giải quyết được. Chăn bị nắm chặt đến dúm dó, cậu theo bản năng cắn môi dưới, cắn rách da tràn ra tơ máu cũng không biết.

"Đừng cắn." Bùi Quân Trạch đột nhiên dùng ngón tay cái nắm lấy cằm Giang Ninh, mới khiến vết thương chồng chất ở môi dưới được giải phóng.

Hai người dựa vào rất gần, Bùi Quân Trạch cụp mắt, đôi mắt tĩnh mịch nhìn gương mặt tinh xảo của Giang Ninh, làm rõ nói: "Em có việc giấu anh."

Giang thiếu chột dạ dời ánh mắt, liếm cánh môi, khoang miệng trong nháy mắt tràn ngập vị rỉ sắt, nội tâm tràn đầy tự trách.

"Không sao." Bùi Quân Trạch đột nhiên nở nụ cười, hắn thấp giọng thì thầm bên tai Giang Ninh: "Chỉ cần em không còn ý định rời đi, em có thể giấu diếm anh cả một đời."

Mi mắt Giang Ninh run rẩy mấy lần, cảm nhận được trái tim trong lồng ngực kịch liệt nhảy lên, nhanh đến mức bên tai thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập.

Cậu khô khốc nhỏ giọng mở miệng: "Nhưng như vậy không công bằng với anh......"

"Giang Ninh, anh không quan tâm." Bùi Quân Trạch gọi cả tên nhọ của cậu, nói lời khiến đáy lòng Giang Ninh rung động: "Trong đoạn tình cảm này, anh sớm đã trở thành người dưới gối của em."

Gương mặt Giang Ninh đỏ bừng, giống một con tôm luộc, cậu không biết làm sao đẩy nam nhân ra, quay mặt đi lắp bắp nói: "Anh, lời nói của anh thật dầu mỡ!"

Bùi Quân Trạch: "......"

Ngữ khí của Bùi Quân Trạch khó được có chút buồn bực: "Không phải nói thanh niên bây giờ đều thích những thứ này sao?"

"Ai nói?" Giang Ninh hoảng sợ nhìn về phía nam nhân: "Trong khoảng thời gian này anh xem cái gì?"

Bùi Quân Trạch trầm mặc một lát, từ trong cổ họng gạt ra âm thanh: "...... Tiểu thuyết tình cảm và phim truyền hình tình yêu."

Lần này đổi thành Giang Ninh trầm mặc, nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: "Về sau đừng xem nữa."

"Ừ." Bùi Quân Trạch mặt không thay đổi trả lời.

"......"

Bầu không khí lâm vào xấu hổ khó hiểu.

Cuối cùng vẫn là Giang Ninh phá vỡ cục diện bế tắc, cậu chủ động ôm ấp yêu thương, ôm thân eo của nam nhân, nói: "Có một số việc em cũng không biết phải giải thích với anh như thế nào, nhưng nếu như anh nguyện ý tin tưởng em, thời cơ thích hợp, em sẽ thẳng thắn với anh."

"Nếu như anh không yên lòng, sợ em sẽ lén lút rời đi......" Giang Ninh ngẩng đầu nhìn nam nhân, nhỏ giọng nói: "Vậy em sẽ ở lại đây, không đi đâu cả."

Nội tâm xao động bất an cứ như vậy bị mấy câu làm cho yên lòng, Bùi Quân Trạch đưa tay ôm Giang Ninh chặt hơn, thấp giọng nói: "Ngoan như vậy sao?"

"Đương nhiên." Ngữ khí của Giang Ninh còn có chút kiêu ngạo.

Bùi Quân Trạch nhịn không được câu lên khóe môi, ngửi ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người Giang Ninh, dẫn dụ nói: "Vậy cậu bé ngoan lẻn ra ngoài, còn không nói cho anh biết, khiến cho anh lo lắng hãi hùng không thể an tâm làm việc, có phải nên tiếp nhận trừng phạt không?"

"A?" Giang Ninh nghi hoặc, theo bản năng hỏi: “Trừng phạt gì?”

Bùi Quân Trạch cúi đầu, nói nhỏ vào tai Giang Ninh vài câu.

Thân thể Giang Ninh run lên, sợ hãi đồng thời lại bí ẩn dâng lên vẻ mong đợi, ngón tay cậu níu lấy áo trước ngực nam nhân, run giọng nói: "Không, không được...... Em không làm được......"

"Không thử thì làm sao biết?" Bùi Quân Trạch thuận thế trượt tay vào trong quần Giang Ninh, cách quần lót vuốt ve âm hộ sung mãn, trần thuật sự thật nói: "Bảo bối, em ướt."

Giang thiếu dứt khoát vùi mặt vào trong ngực nam nhân giả làm đà điểu, đôi tai lộ ra bên ngoài tóc sung huyết trở nên đỏ bừng.

Ánh mắt Bùi Quân Trạch ảm đạm, con ngươi bởi vì hưng phấn mà phóng đại. Rút tay ra, cởi còng chân cho Giang Ninh, dùng tư thế ôm em bé để ôm Giang Ninh, mở chiếc lồng đi ra ngoài.

Giang thiếu ngầm thừa nhận không lên tiếng, chỉ là khi nghe được tiếng chiếc lồng mở ra vô thức run rẩy. Phát giác được đã đi ra bên trong lồng, cậu lặng lẽ ngẩng đầu muốn quan sát gian phòng, lại bị những đồ vật đặt trong phòng làm cho sợ hãi.

Cậu duỗi ra một tay dùng sức nhéo lỗ tai nam nhân, xấu hổ hỏi: "Anh mua những thứ này khi nào? Còn làm căn phòng này!"

Bùi Quân Trạch không để ý đau đớn bên tai, chậm rãi đáp: "Mua trên mạng hoặc là tìm người định chế. Căn phòng này để trống cũng lãng phí, dứt khoát dùng nó để đặt những thứ này."

Động tác ôn nhu đặt Giang Ninh lên một chiếc ghế kỳ quái, hắn cúi người, thuần thục cởi xuống quần áo trên người Giang Ninh.

Chiếc ghế này trống ở giữa, Giang Ninh nằm ở phía trên, bờ mông vừa vặn kẹt vào, hai chân bị ép mở rộng khoác lên dọc theo nệm nhỏ.

Tứ chi của cậu bị trói buộc mang cố định, âm hộ hoàn toàn trần trụi, âm thần tách ra hai bên, lộ ra âm đế tiểu hồng quả. Bởi vì tư thế mà miệng huyệt mở ra ẩm ướt, có thể nhòm ngó huyệt thịt nộn hồng ngọ nguậy bên trong.

Tư thế này khiến Giang Ninh trong lòng lo sợ bất an, cậu mềm giọng cầu xin: "A Trạch, lão công, em cũng không dám nữa, về sau em ra ngoài nhất định sẽ nói cho anh biết, lần này coi như xong có được hay không?"

Giang Ninh khóc không ra nước mắt, cậu chẳng thể nghĩ tới nam nhân còn có loại yêu thích này.

Bùi Quân Trạch hừ cười một tiếng, buộc hết dây trói rồi đứng thẳng lên, ngón tay thon dài đẹp mắt kéo cổ tay áo lên, giọng nói trở nên nghiêm khắc: "Không được, bảo bối, không ngoan sẽ bị trừng phạt."

Khí chất của nam nhân biến hóa có chút vi diệu, Giang Ninh nói không ra, chính là cảm thấy Bùi Quân Trạch như vậy gợi cảm đến cực điểm, khiến toàn thân cậu như nhũn ra, thân thể khô nóng bất an, miệng huyệt thành thật chậm chạp chảy ra chất lỏng sềnh sệch trong suốt.

Bùi Quân Trạch tự nhiên nhìn thấy được hoa huy*t đói khát, khóe môi hơi giương lên. Lại làm như không thấy quay người đi đến trước ngăn tủ dựa vào mặt tường, mở cửa tủ kính bắt đầu lựa chọn cẩn thận.

Sau khi chọn được vài đạo cụ ưng ý, đặt chúng vào trong khay trên bàn, đeo găng tay chậm rãi dùng cồn và nước muối khử trùng.

Mấy đạo cụ này cũng không lớn, thậm chí có thể gọi là nhỏ.

Giang Ninh cứ chăm chú nhìn Bùi Quân Trạch, nhìn thấy hắn chọn đều là đồ chơi nhìn tương đối ôn hòa, không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Tốt xấu không phải những thứ nhìn hình thù kỳ quái kia.
Bình Luận (0)
Comment