Xuyên Thành Vợ Nam Pháo Hôi Của Nhân Vật Chính Công

Chương 7

Giang Ninh vì động tác của nam nhân mà run lẩy bẩy, cậu quay đầu nhìn về phía nam nhân cưỡi trên người mình, giọng nói mềm nhũn mang theo tiếng khóc nức nở: "Bỏ qua cho em lần này, có được hay không...... Em thật sự không được......"

Bùi Quân Trạch không trả lời, đút côn th*t vào khe mông, hai tay đè xuống nhào nặn mông thịt của thiếu niên như nhào bột.

Đột nhiên hắn giơ tay lên, bàn tay đánh vào thịt đùi sung mãn mượt mà thịt đùi, da thịt trắng nõn trong nháy mắt biến thành màu hồng.

"A!" Giang Ninh sợ hãi kêu lên, vô thức siết chặt cúc huyệt, mông thịt căng cứng, kẹp lấy côn th*t của nam nhân.

Ba, ba, ba...... Lực đạo tuy không tính là rất nặng, nhưng cộng lại vẫn sẽ khiến cho người đau đớn khó chịu.

Mông thịt bị đánh đến sưng đỏ nóng lên, Giang Ninh rốt cục chịu không nổi kêu khóc: "Đừng...... A! Đừng đánh nữa..... A! Em, em cho anh thao...... A!"

Nghe được câu này, Bùi Quân Trạch rốt cục cũng ngừng tay, bóp nhẹ mấy lần mông thịt nóng lên, cúi người, thân hình to lớn che lại thân thể mảnh mai của Giang Ninh.

Hắn hôn lên vành tai Giang Ninh, nói: "Ngoan, nâng mông lên, bắn xong anh sẽ dẫn em đi ăn đồ ngon."

Giang Ninh hít mũi, vì để sớm được giải thoát, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất nâng mông lên.

"Vậy anh nhanh lên." Giang Ninh lẩm bẩm nói.

Đáy mắt của Bùi Quân Trạch lại là một mảnh ám trầm, chậm rãi nói: "Anh sẽ tận lực."

Một tay mở ra âm thần, lộ ra thịt mềm sưng đỏ bên trong, một tay khác vịn côn th*t thô to dữ tợn đặt ở phía trên, chợt động thân, đút toàn bộ âm hành vào trong.

Giang Ninh hai tay nắm chặt ga giường, thân thể theo nam nhân thao làm mà không ngừng lắc lư, cậu mở to miệng, đứt quãng phun ra rên rỉ đáng thương.

Đặc biệt là lúc quy đầu đội lên miệng tử cung, câuh kiểu gì cũng sẽ vô thức cong lưng lên, muốn để miệng tử cung quá mẫn cảm thoát khỏi quy đầu ức hiếp, mặc dù đây chỉ là tốn công vô ích.

Sau khi ngọc hành phun ra một phần nhỏ gần như chất lỏng trong suốt, ỉu xìu rũ thõng, theo thân thể lắc lư không ngừng đong đưa.

Bùi Quân Trạch thao đến lúc tận hứng, dùng hai tay giam cầm eo của Giang Ninh, ngón cái ấn hai bên hông eo. Khi thân thể của cậu đẩy về phía trước, đôi bàn tay kia sẽ vô tình kéo thân thể trở về, để tiểu huyệt thật sâu bọc trên âm hành của nam nhân.

Tư thế này giống như là dã thú đang giao phối, điên cuồng giao cấu.

Giang Ninh giống như là thuyền nhỏ bồng bềnh trên biển, không ngừng bị sóng lớn mãnh liệt đẩy đến chỗ cao nhất, cậu run rẩy thân thể tuyết trắng, bụng dưới ê ẩm đến cực điểm, bị côn th*t của nam nhân trong cơ thể mạnh mẽ đâm đến phồng lên.

"A...... A...... Ách...... A a!" Thân thể gầy yếu của Giang Ninh thừa nhận khoái cảm lớn lao, nửa người trên của cậu bất lực nằm trên giường, núm vú đỏ tươi liên tục ma sát trên giường, ngón tay thon dài đẹp mắt nắm lấy ga giường, dùng sức đến mức nổi gân xanh.

Nương theo tiếng nước dinh dính, âm thanh ba ba ba dâm mỹ không dứt bên tai.

Bởi vì nguyên nhân tư thế, côn th*t không ngừng đè ép vào bàng quang, bụng dưới của Giang Ninh truyền đến một trận đau nhức mãnh liệt, vì bị cưỡng ép phải chịu đựng mắc tiểu, ngọc hành căng đau.

Giang Ninh nức nở bò về phía trước, run giọng nói: "Buông...... A! Buông ra! Em...... Em muốn đi phòng vệ sinh......"

Mất cảnh giác bị tránh thoát, ánh mắt Bùi Quân Trạch trong nháy mắt trở nên hung ác, bàn tay nắm chặt eo nhỏ của thiếu niên, đem âm hành bị rút ra một lần nữa đâm vào hoa huy*t sưng đỏ, lực đạo cực nặng.

Bùi Quân Trạch ra lệnh: "Tè ra."

Âm hành to dài ra ra vào vào trong lỗ nhỏ sưng đỏ, nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, hai túi cực đại không ngừng đập vào âm hộ.

"Ách...... Ha ha!" Giang Ninh huyệt thịt co rút thắt chặt, thân thể đang không ngừng run rẩy, thịt đùi run lên trong không khí.

Ngọc hành kìm nén đến đỏ bừng cuối cùng không thể khống chế bắn ra chất lỏng màu vàng nhạt, nhuộm ga giường dưới thân thành màu đậm.

Bùi Quân Trạch bị kẹp chặt quy đầu sưng to, trong thoải mái mãnh liệt còn có thể lý trí rút ra côn th*t, dùng tay lột động mấy lần, tinh dịch trắng sữa bắn lên mông thịt và tấm lưng vẫn còn đang run rẩy của Giang Ninh.

【Ting -- Giá trị bài xích giảm xuống 98%.】

Nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, đại não bị cảm giác mãnh liệt xấu hổ tràn ngập, Giang Ninh nức nở khóc thành tiếng, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ rơi từ con mắt lăn xuống, thân thể thỉnh thoảng trừu sáp, nhìn đáng thương cực kỳ.

Thấy cảnh này, Bùi Quân Trạch khó được có chút bối rối, không thèm dọn dẹp, vội vàng ôm Giang Ninh vào trong ngực, luống cuống tay chân đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt của cậu, dụ dỗ nói:

"Là lỗi của anh, bảo bối đừng khóc có được hay không......"

Nhìn thiếu niên khóc đến hai mắt đẫm lệ mông lung, mũi đỏ bừng, thút thít, Bùi Quân Trạch chỉ cảm thấy trái tim có một tia đau đớn lạ lẫm.

Giang Ninh nức nở nói: "Anh hỗn đản!"

Cậu đưa tay đập vào lồng ngực rắn chắc rộng lớn của nam nhân, kết quả ngược lại bị cơ bắp cứng rắn đập đến đau tay, trong lòng cảm thấy càng thêm ủy khuất, dúi đầu vào trong cổ nam nhân, khóc càng thêm lớn tiếng.

Bùi tổng ngày thường có thể chuyện trò vui vẻ trong cuộc đàm phán thương nghiệp, chỉ có thể vẻ mặt bối rối ôm tiểu thê tử khóc đến thương tâm, chân tay luống cuống.

Bùi Quân Trạch chỉ biết dùng bàn tay khẽ vuốt lưng Giang Ninh, có chút vụng về thấp giọng dỗ dành.

Qua mười mấy phút, Giang Ninh vừa mệt vừa đói ỉu xìu dựa vào Bùi Quân Trạch, để nam nhân đưa cậu vào phòng tắm trong phòng nghỉ tắm rửa sạch sẽ.

Nếu như là một giờ trước, Giang Ninh sẽ còn thận trọng cự tuyệt, nhưng hiện tại toàn thân không còn sức lực, mà nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, mặt cũng ném đi, không có gì đáng nói nữa.

Giang Ninh xem như buông thả bản thân.

Chờ sau khi cậu được nam nhân ôm từ trong phòng tắm ra, tâm tình đã bình phục. Thậm chí khi nhìn ánh mắt yên tĩnh của Bùi Quân Trạch, giọng điệu lại có chút cẩn thận hỏi cậu muốn ăn gì, trong lòng còn có chút mừng thầm.

Giang Ninh nghiêm mặt, giả bộ còn đang tức giận, giọng nói có chút khàn khàn trả lời: "Em muốn ăn hải sản."

Bùi Quân Trạch hơi nhướng mày, bất động thanh sắc đáp: "Được, chúng ta đi ăn hải sản."

Lúc rời khỏi công ty, là Bùi Quân Trạch ôm sông nịnh rời đi. Bởi vì hai chân của cậu thật sự sự không còn sức lực, cộng thêm tiểu huyệt sưng đến kịch liệt, tốc độ đi đường không nhanh hơn rùa được bao nhiêu.

Lúc ra khỏi văn phòng, Giang Ninh nép vào trong ngực Bùi Quân Trạch, trực tiếp chôn mắt vào vai của hắn, nhắm mắt lại giả vờ ngủ, trong ánh nhìn chăm chú của đám nhân viên rời khỏi công ty.

【Chết tiệt! Chết tiệt! Tôi đã nhìn thấy gì thế này!】

【A a a a Bùi tổng cũng quá sủng rồi!】

【Tôi nghi ngờ có điều gì đó không thể diễn tả được đã xảy ra hehe】

Khi đến nhà hàng mà thư ký hỗ đặt chỗ, Giang Ninh kiên quyết biểu thị muốn tự mình đi.

Bùi Quân Trạch bất đắc dĩ, chỉ có thể đỡ cậu vào phòng ăn, trong lòng ẩn ẩn có chút tiếc nuối.

-

Buổi tối tắm rửa xong, bởi vì hoa huy*t thật sự sưng rất lợi hại, Giang Ninh chỉ mặc một chiếc áo phông, hạ thân không mặc gì, sợ đồ lót sẽ gây khó chịu.

Giang Ninh nằm trên giường, chơi game trên điện thoại.

Âm thanh của trò chơi có chút lớn, cho nên Giang Ninh không nghe được tiếng đập cửa, mãi đến khi nghe thấy cửa phòng bị người mở ra, cậu mới vô thức kéo căn bên cạnh che lại hạ thân, nhìn về phía cửa, trái tim kịch liệt nhảy lên.

Nhìn thấy đi vào là Bùi quân trạch, Giang Ninh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói lầm bầm: "Sao anh không gõ cửa?"

Bùi Quân Trạch đóng cửa lại, cụp mắt nói: "Xin lỗi, anh cho là em nghe được."

Nam nhân không đeo kính, khẽ cúi đầu, lông mi dày phủ bóng xuống dưới mắt, môi mỏng gợi cảm khẽ mím, lộ ra một tia yếu ớt, giống như một chú chó sói cúi đầu nhận lỗi.

Ý thức được là mình hiểu lầm, Giang Ninh sờ lên mũi trong lòng có chút áy náy, thả nhẹ tiếng nói: "Tìm em có chuyện gì sao?"

Bùi Quân Trạch cong cong khóe môi không dễ phát hiện, lấy ra thuốc mỡ từ trong túi quần, nói: "Anh đến giúp em bôi thuốc."

Giang Giang giật mình, rất tự nhiên vén chăn lên, lộ ra đỏ hoa huy*t tươi sưng: "Vậy làm phiền anh."

Về phần lòng xấu hổ gì đó, Giang Ninh cảm thấy trước mặt Bùi Quân Trạch đã không còn tồn tại nữa, về sau loại chuyện này chỉ nhiều thêm chứ không bớt, sớm muộn cũng phải quen.

Bùi Quân Trạch bị động tác quả quyết của Giang Ninh làm cho dừng lại, sau đó sắc mặt tự nhiên đi lên trước.

Âm hộ sưng lên thật cao, âm đế sưng cũng không thể rút trở về, âm thần đáng thương tách ra, lộ ra thịt mềm đầy đặn bên trong.

Bùi Quân Trạch đột nhiên cúi đầu hôn lên hoa huy*t, thấp giọng nói: "Thật đáng thương."

"Là do anh làm......" Giang Ninh lẩm bẩm nói.

"Lỗi của anh."

Lúc bôi thuốc đối với Giang Ninh mà nói cũng là một trận tra tấn, giày vò xong toàn thân cậu đều toát ra mồ hôi mịn, âm hộ bị bôi đến bóng loáng tỏa sáng, tiểu huyệt còn chảy thanh dịch.

Bùi Quân Trạch đưa tay lau chất lỏng nơi cửa huyệt, Giang Ninh không cẩn thận rên rỉ lên tiếng, cậu vội vàng che miệng.

Bùi Quân Trạch nhếch khóe môi, từ trên giường đứng dậy, nói: "Anh đi tắm. Em nghỉ ngơi trước đi."

"Được a." Giang Ninh theo bản năng đáp lại.

Nhìn thấy nam nhân cầm quần áo tiến vào phòng tắm của mình, khó hiểu nghiêng đầu, không phải hôm qua nói sẽ ngủ ở phòng khác sao?

Nhưng để tiện cho về sau hoàn thành nhiệm vụ, Giang Ninh sáng suốt không lên tiếng hỏi thăm.

Lượng vận động hôm nay hơi quá sức với Giang Ninh, không đợi Bùi Quân Trạch ra, cậu đã ngủ thiếp đi, mền cũng quên đắp.

Thế là sau khi Bùi Quân Trạch ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy tiểu thê tử của mình nhắm hai mắt ngủ say, thân trên mặc quần áo, thân dưới để trần lộ ra chân dài trắng nõn, còn có thể nhìn thấy rõ ràng ngọc hành buông thõng và âm hộ sưng đỏ.

Bùi Quân Trạch thả nhẹ động tác lên giường, đắp kín mền rồi cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp yên tĩnh đang ngủ của Giang Ninh.

Đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi ngạo nghễ ưỡn lên của thiếu niên, Bùi Quân Trạch híp mắt lại, thấp giọng thì thầm: "Đừng làm anh thất vọng......"

Dù sao muốn tìm một nửa kia hợp khẩu vị, tính tình cũng phải phù hợp không phải chuyện dễ dàng.

Nhớ đến đã từng nhìn qua thông tin cá nhân chi tiết của Giang Ninh bên trong có đánh dấu hải sản dị ứng, đáy mắt Bùi Quân Trạch dâng lên sóng ngầm. Mặc dù trong lòng còn có rất nhiều nghi hoặc chưa được giải đáp, nhưng hắn đã có đại khái suy đoán.

Chỉ là so sánh với mỹ nhân chất phác đầu gỗ trong hôn lễ, Bùi Quân Trạch càng thích Giang Ninh của hiện tại hơn, tính cách đáng yêu nhát gan, còn có chút yếu ớt.

Hi vọng Giang Ninh của hiện tại đừng làm gì khiến hắn thất vọng, bằng không hắn không dám chắc mình sẽ làm gì......

-

Ngày thứ hai Giang Ninh tỉnh dậy bên cạnh đã không có ai, đưa thay sờ sờ chỗ lạnh, cậu nhìn thấy tờ giấy Bùi Quân Trạch viết ở đầu giường, chữ viết cứng cáp hữu lực.

【Anh bảo dì làm bữa sáng, nhớ xuống ăn, còn có chấp nhận kết bạn Wechat nhé.-- Bùi 】

Nhìn thấy một câu cuối cùng, Giang Ninh cầm lấy điện thoại được đặt trên tủ đầu giường, mở Wechat, quả nhiên nhìn thấy một chấm đỏ nhỏ ở cột liên hệ.
Bình Luận (0)
Comment