Cúc huyệt vốn đóng chặt bị ép nuốt vào quái vật khổng lồ như thế, nếp uốn bị chống mở ra kéo căng, ruột thịt co rút thít chặt, chỉ có thể ủy khuất phun ra nuốt vào âm hành cực đại trong cơ thể.
"Hô......" Bùi Quân Trạch thở sâu ra một hơi, côn th*t bị ruột thịt dầy đặc chặt chẽ bao vây, thoải mái đến cực điểm xém chút bị siết chặt bắn ra, hắn chỉ có thể căng eo, thít chặt tinh quan.
Giang Ninh cảm giác được âm hành to dài trong cơ thể trở nên càng thêm tráng kiện, sụp đổ kêu thảm thiết nghẹn ngào: "Không, không thể lớn hơn nữa...... Ô...... Sắp bể bụng......"
Bùi Quân Trạch cúi người, ngón tay thon dài cưỡng ép chen vào giữa các ngón tay cầm chặt chặt ga giường của thiếu niên, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng dỗ dành, côn th*t vùi vào trong cơ thể chậm rãi nhàn nhạt đút vào.
Mỗi một nếp uốn bên trong tràng đạo đều đã bị âm hành thô to san bằng, có thể dễ dàng ma sát đến tuyến tiền liệt của Giang Ninh, vừa đau lại thoải mái, cậu sắp bị loại cảm giác này bức điên rồi.
Bụng dưới phồng lên theo những lực đẩy nhỏ của côn th*t bên trong cơ thể, ngọc hành vốn ỉu xìu buông thõng chậm rãi đứng thẳng.
"Ưm..... A......" Giang Ninh nhắm mắt lại, vô thức tràn ra rên rỉ.
Phát giác được ruột thịt trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, không còn kéo căng, Bùi Quân Trạch chậm rãi rút côn th*t ra, nhưng ruột thịt vẫn còn lưu luyến không muốn tách rời.
Nam nhân không hề bị lay chuyển, rút trục ra, chỉ còn lại quy đầu bên trong huyệt, huyệt thịt phảng phất như có vô số miệng nhỏ mút vào, hắn chợt động thân cắm vào đến tận cùng, đại khai đại hợp mãnh liệt thao làm.
"Chậm một chút a a a! Quá nhanh! A a a! Ô ô ô...... Không được...... A!"
Khoái cảm quá bén nhọn khiến Giang Ninh quên đi đau đớn, trong đầu trống rỗng, vô thức nâng lên bờ mông muốn đạt được càng nhiều khoái cảm, lại bởi vì quá kích thích nhịn không được đong đưa mông, muốn tách rời khỏi sự thao làm tàn bạo.
Ngọc hành bắn ra chất lỏng gần như trong suốt, lại bởi vì khoái cảm bị bức không thể không nhô lên. Ruột thịt bị roi quất không chút lưu tình, chỉ có thể đáng thương co rút tiếp nhận.
Tinh hoàn nặng trĩu đập vào âm thần và âm đế, hoa huy*t bị mài đến há miệng nhỏ, đói khát đóng mở, muốn được thứ gì đâm vào, ngừng lại ngứa ngáy trong huyệt.
Thân thể trắng như tuyết của Giang Ninh run rẩy, bị đưa lên từng cơn sóng cao trào liên tiếp, không tự giác kêu thảm thiết rên rỉ, nước mắt nước bọt không ngừng chảy ra, thấm ướt ga giường.
Không biết bị thao bao lâu, thân thể dưới sự cao trào liên tục trở nên chết lặng, lúc phát giác được nam nhân muốn rời khỏi cơ thể, Giang Ninh giọng run run nói: "Bắn, bắn bên trong......"
"Vậy thì như em mong muốn." Bùi Quân Trạch ánh mắt hung ác dùng sức động đâm vào, buông ra tinh quan.
"A a a thật nóng! Ô......"
Tinh dịch nóng hổi mạnh mẽ đập vào thành ruột, Giang Ninh bị bỏng chỉ có thể run mông thừa nhận. Bụng dưới hơi phình lên, cậu vô lực cả người nằm trên giường thở hổn hển.
Âm hành thô to rời khỏi hậu huyệt, ruột thịt co rút run rẩy, miệng nhỏ đỏ tươi, tinh dịch trắng sữa từ bên trong chậm rãi chảy ra, một màn này phá lệ dâm mỹ phóng đãng.
【Độ bài xích giảm xuống 97%】
Bùi Quân Trạch híp mắt nhìn một màn dâm mỹ này, âm hành sau khi xuất tinh vẫn đứng thẳng như cũ, thân trụ bị dịch ruột non bao quanh dưới ánh đèn còn hiện ra thủy quang, có mấy giọt còn nhỏ xuống đùi người dưới thân.
Tưởng đã kết thúc Giang Ninh xoay người lại, núm vú vốn phấn nộn bị cọ đến đỏ bừng, khi Bùi Quân Trạch cúi người còn chủ động vòng tay qua cổ của hắn, ngẩng đầu lên đi khẽ hôn hắn.
Nụ hôn này cũng không kịch liệt, mang theo nhẹ nhàng an ủi, Giang Ninh thoải mái nhắm mắt lại, thỉnh thoảng tràn ra rên rỉ.
Bùi Quân Trạch một tay giữ phía sau đầu thiếu niên, một tay khác vịn lưng của cậu, để cả người cậu đều ngồi trên người mình, côn th*t cứng rắn dán trên khe mông Giang Ninh.
Giang Ninh còn chưa kịp phản ứng, quy đầu của nam nhân ấn vào hậu huyệt sưng đỏ, dễ như trở bàn tay nhét toàn bộ âm hành vào.
"Ưm! Ách......"
Giang Ninh ngửa đầu, thân thể bỗng nhiên căng cứng, mặc dù vừa mới nuốt côn th*t to dài của nam nhân, đột nhập bị tiến vào như thế, vẫn khiến cậu khó có thể chịu đựng, thậm chí có loại ảo giác bụng sắp bị xuyên thủng.
Bùi Quân Trạch nhẹ hôn lên cánh môi đỏ thắm của Giang Ninh, bàn tay nắm chặt eo của cậu, côn th*t chôn ở trong ruột thịt bắt đầu dùng sức trừu sáp.
Bởi vì trực tiếp ngồi lên trên, hai chân thon dài chỉ có thể khoác lên hai bên, không lấy sức nổi, mà trọng lượng của Giang Ninh cơ hồ đều tập trung ở bờ mông, cậu thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng quy đầu của nam nhân thọt tới trực tràng.
Giang Ninh gần như thét lên, lên tiếng cầu xin tha thứ: "A a a quá sâu!! Buông ra...... Ô a a!"
Âm hành tô to mạnh mẽ lao vào trong cơ thể, ruột thịt thít chặt lộn xộn, nhưng căn bản không cách nào ngăn cản được đại nhục bổng ngang ngược xâm nhập, chỉ có thể một lần lại một lần bị đẩy ra, bị ép giãn ra nếp uốn, chăm chú bao vây người xâm nhập.
Hai tay nắm lấy tấm lưng rộng lớn của nam nhân, cào ra từng đạo vết máu, khó có thể tưởng tượng được cậu đang chịu đựng tra tấn như thế nào.
Bùi Quân Trạch nhìn Giang Ninh đáng thương bất lực thét lên cầu xin, chẳng những không đau lòng, âm hành ngược lại càng thêm hưng phấn, chỉ muốn tăng tốc độ, thao đến thân thể của thiếu niên run rẩy không tự chủ được bài tiết, lộ ra dâm thái.
"Quá nhanh a! Chậm, chậm một chút a a a a! Thật không được! A a a!" Tiếng thét chói tai của Giang Ninh vang lên, nước mắt khống chế không nổi chảy ra.
Đôi chân dài trắng như tuyết hai bên chợt run lên, bụng dưới run rẩy, ngọc hành đứng thẳng phía trước bởi vì sung huyết trở nên đỏ bừng, một dòng chất lỏng màu vàng nhạt gần như trong suốt thay thế tinh dịch, bắn lên bụng dưới của nam nhân bởi vì phát lực mà căng cứng.
Giang Ninh trợn trắng mắt, miệng mở rộng phun ra đầu lưỡi nộn hồng, núm vú đến mũi chân đều đang run rẩy, bộ dáng kỳ thật cũng không đẹp mắt như ngày thường, nhưng lại làm cho Bùi Quân Trạch điên cuồng.
Âm hành cực đại dùng sức đục mở ruột thịt co rút thít chặt, cúc huyệt vốn phấn nộn đáng yêu đã bị chà đạp đến mềm nhũn như bùn nhão, run run rẩy rẩy mở lớn hết sức, cố gắng phun ra nuốt vào côn th*t đáng sợ.
Cho đến khi lần nữa chạm đến chỗ sâu nhất bị tinh dịchnóng hổi run lập cập bắn ra, Giang Ninh như búp bê rách chơi hỏng, mềm mềm ghé vào trong ngực nam nhân.
【Ting -- Giá trị bài xích giảm xuống 97%.】
Hạ thể của hai người vẫn dính liền, Bùi Quân Trạch duy trì tư thế như vậy ôm Giang Ninh, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của cậu, bàn tay khẽ vuốt trên lưng cậu, dỗ dành thân thể thỉnh thoảng run rẩy của thiếu niên.
Chờ cậu chậm rãi hồi phục, lúc này Bùi Quân Trạch mới chậm rãi rút âm hành nửa mềm ra, chất lỏng màu trắng đục bên trong tiểu huyệt tranh nhau chảy ra.
Lúc này Giang Ninh buồn ngủ không thôi, không còn sức lực mắng chửi nữa, để mặc Bùi Quân Trạch ôm cậu vào phòng tắm một lần nữa tắm rửa, sau đó thoa thuốc cho hậu huyệt sưng đỏ.
-
Mãi đến hai ngày sau, Bùi Quân Trạch không được đụng vào Giang Ninh trước khi đến Đan Mạch công tác, cuối cùng chỉ có thể trong ánh nhìn chăm chú của Giang Ninh rời nhà, tiếc nuối lên máy bay đi nước ngoài.
Không có Bùi Quân Trạch, Giang Ninh trôi qua vô cùng thoải mái, mỗi ngày ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, xuống lầu đã có dì chuẩn bị xong đồ ăn con, thời gian rãnh thì ngồi trên ghế sofa dùng ipad vẽ bản thảo.
Bởi vì có chút nhàm chán, Giang Ninh đã tải xuống một trò chơi bắn súng. Gần giống như trò chơi đấu súng mà cậu đã chơi trước khi xuyên đến, chỉ là có chút trị số súng ống sẽ có biến hóa.
Nói đến trò chơi này, Giang Ninh có thể nói là thiên phú dị bẩm. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, từ thanh đồng thăng lên vương bài, còn có thêm một người bạn trong trò chơi, được em trai nhỏ hơn hai tuổi nhận làm đại ca.
"Ca, có xe đến chỗ của anh, cẩn thận một chút." Giọng nói của người nói rất êm tai, mang theo khí chất của một thiếu niên đang hăng hái.
Giang Ninh đáp lại, điều khiển nhân vật trèo lên nóc nhà, kẹp một quả lựu đạn đúng lú, ném ra ngoài ngay lúc chiếc xe kia dừng lại --
Phanh!
Chanh hạ gục Giang Sơn 666 bằng lựu đạn
Chanh hạ gục Hello xx bằng lựu đạn
Chanh hạ gục Tân Binh Mổ Nhau bằng lựu đạn.
Chanh hạ gục 6861kk bằng lựu đạn
"ĐM!" Diệp Hiên ở bên kia màn hình điện thoại nhìn thấy trên màn hình quét thông báo tiêu diệt, điên cuồng thổi rắm cầu vồng: "Ca, anh quá lợi hại! Quá ngưu bức!"
Giang Ninh có chút ngượng ngùng sờ lên chóp mũi: "Chỉ là vận khí tương đối tốt mà thôi......"
Đến vòng chung kết, hai người cũng là thuận lợi thắng được hạng nhất.
Bởi vì đã hứa là lần cuối cùng nên Diệp Hiên không bắt đầu trò chơi mà cùng Giang Ninh noai chuyện phiếm: "Ca, em đã trúng tuyển vào trường đại học H, tháng chín sẽ ngồi cao tốc đến thành phố H."
Giang Ninh cười chúc mừng: "Chúc mừng, rất lợi hại a."
Cậu đột nhiên nén cười, ngay vừa rồi, cậu nhớ đến hình như mình cũng là sinh viên của đại học H, còn chưa tốt nghiệp......
A cái này......
"Ca, anh không phải người thành phố H sao, đến lúc đó sao chúng ta không gặp nhau nhỉ?" Diệp Hiên cẩn thận hỏi.
Giang Giang lấy lại tinh thần, thở dài, phiền muộn nói: "Chờ em khai giảng, cũng có thể nhìn thấy anh ở trường học."
Diệp Hiên sửng sốt một chút, sau đó kinh hỉ nói: "Ca, anh cũng là sinh viên đại học H sao?!"
"Ừ."
Giang Ninh hiện tại vô cùng phiền muộn, nói tạm biệt với Diệp Hiên trước, rời khỏi trò chơi mở ra phần mềm QQ mà chưa bao giờ bấm vào. Quả nhiên, bấm vào group chat đã được ghim, có thể nhìn thấy thông báo từ phụ đạo viên, ngày 5 tháng 9 trở lại trường.
Vứt điện thoại sang một bên, Giang Ninh Sinh bất lực ngã người ra sau. Hệ thống không có nói cho cậu biết cậu còn phải đi học a!
-
Bùi Quân Trạch ở nước ngoài chờ đợi một tuần lễ, đặt trước máy bay về nước là ba giờ sáng, hắn vừa nói về việc này với Giang Ninh.
Giang Ninh a một tiếng, đề nghị: "Vậy em đến sân bay đón anh." Người ta ở bên ngoài bôn ba kiếm tiền, mình lại ngày ngày ngủ trễ dậy trễ, tỉnh liền ăn, ngoại trừ vẽ bản thảo thời gian khác đều là chơi đùa, hơi xấu hổ.
"Không cần, ngày kia em tỉnh lại là có thể nhìn thấy anh." Bùi Quân Trạch không đồng ý nhíu mày, trong lòng lại nổi lên một tia gợn sóng.
"Không sao đâu, đêm mai em đi ngủ sớm một chút, rồi đặt đồng hồ báo thức là được được rồi!" Giang Ninh níu lấy chăn mền, cậu là bởi vì có thể hoàn thành nhiệm vụ mới chờ mong, tuyệt đối không phải bởi vì quá nhàm chán mà nhớ người nào đó.
Giang Ninh nói sang chuyện khác, không cho Bùi Quân Trạch cơ hội cự tuyệt.
Bùi Quân Trạch đau đầu nhéo nhéo mi tâm, nhưng lại sợ Giang Ninh không vui, chỉ có thể phối hợp trả lời vấn đề cậu đưa ra.
Thẳng đến rạng sáng ngày thứ hai, Giang Ninh bị đồng hồ báo thức đánh thức lúc đầu óc vẫn là một mảnh hỗn độn, cậu gian nan từ trong chăn, chậm rãi ngồi dậy, mở ra điện thoại hẹn xe.
Tài xế còn chưa đến, Giang Ninh thay quần áo khác, bởi vì sân bay nhiều người, cũng không ngại nóng mà đội mũ và đeo khẩu trang, trang bị đầy đủ đi ra ngoài.
Giang Ninh vốn cho là mình sẽ buồn ngủ đến mức ngủ quên trong xe, nhưng không ngờ trong toàn bộ quá trình vẫn luôn mở mắt, tinh thần phấn chấn.
Nói cảm ơn tài xế sau đó xuống xe, Giang Ninh tìm một chỗ dễ thấy đứng ở lối ra, chụp ảnh gửi cho Bùi Quân Trạch.