Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chủ Cực Phẩm

Chương 13



Chương 13
Thời điểm Lâm Đạt đang nghĩ lung tung, trợ lý Phùng đã đem đồ đi vào văn phòng của Hứa Ngạn Văn.
Chờ đến lúc Lâm Đạt lấy lại tinh thần, theo đuôi trợ lý Phùng vào sau tìm Hứa Ngạn Văn ký tên, bước vào văn phòng đã nhìn thấy Hứa Ngạn Văn cầm lấy một thanh chocolate khúc kỳ cắn một ngụm.
Đã nói là không ăn đồ ngọt mà?
Lâm Đạt ngốc lăng tại chỗ, mắt thấy Hứa Ngạn Văn đem thanh chocolate khúc kỳ ăn xong, cô ta mới biết một điều, thật ra Hứa Ngạn Văn không phải không ăn đồ ngọt, chỉ là không ăn đồ cô ta làm thôi!
Hứa Ngạn Văn ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, giọng nói thanh lãnh: " Có việc? "
" Có ạ, phần văn kiện này yêu cầu ngài phải ký tên. " Lâm Đạt vội vàng hoàn hồn, đỏ mặt đem văn kiện đưa cho Hứa Ngạn Văn ký tên.
Quét mắt nhìn Lâm Đạt một cái, Hứa Ngạn Văn tiếp nhận văn kiện nhìn một chút, đây là phần mà lúc mở họp đã duyệt qua, anh đặt bút ở cuối văn kiện ký tên xuống.
Thẳng đến khi cầm văn kiện đã được ký tên đi ra khỏi văn phòng, trong đầu Lâm Đạt vẫn còn hỗn loạn, trên mặt nóng rát một mảnh.
................
Chạng vạng Hứa Ngạn Văn tan tầm về nhà, mới vừa mở cửa đi vào, Tiết Giai Duyệt đã cười tủm tỉm mà nhảy đến trước mặt anh, ngưỡng đầu nói: " Em có một tin tốt muốn nói cho anh. "
Hứa Ngạn Văn là người thông minh thế nào, chỉ liếc nhìn cô một cái liền đoán được đại khái cái tin tốt mà cô muốn nói là gì: " Em tìm được việc làm? "
Tiết Giai Duyệt hơi hơi lắc đầu, cười nói: " Còn chưa có, bất quá cũng nhanh thôi, công ty X&S muốn em ngày mai đến phỏng vấn, đây là công ty em kỳ vọng nhất đó. "
Gương mặt tươi cười sáng lạn, con ngươi sáng ngời, như ngôi sao nhỏ dừng ở đáy mắt, đối với chính mình ngập tràn tin tưởng cùng kỳ vọng.
Hứa Ngạn Văn trong lòng vừa động, duỗi tay xoa đầu Tiết Giai Duyệt, ôn nhu nói: " Cố lên! "
Tiết Giai Duyệt cười ngẩng đầu lên, tự nhiên mà cùng Hứa Ngạn Văn đối mắt, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều hơi sửng sốt, một cổ cảm giác kỳ diệu đánh úp tới, trong không khí tựa hồ lan tỏa một hương vị không rõ.
" Em, em vào phòng bếp hầm canh....... " Tiết Giai Duyệt nói xong, xoay người chạy về hướng phòng bếp, chạy nhanh như bay, giống như đằng sau có cái gì đó đáng sợ đang rượt cô vậy.
Hứa Ngạn Văn nhìn bóng dáng cô rời đi, hơi hơi nhăn mày một chút....
Buổi tối nằm trên giường, Tiết Giai Duyệt tâm tình khích động lại khẩn trương, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.
Ngày mai cô đi công ty X&S để phỏng vấn, Tiết Giai Duyệt thực sự rất thích những mẫu thiết kế của công ty này, hình thức mới mẻ độc đáo, dẫn dắt trào lưu, cô nếu có thể trở thành nhân viên trong công ty, chắc hẳn sẽ là một sự kiện vui vẻ của cô.
Mắt thấy đã gần 12 giờ, Tiết Giai Duyệt một chút buồn ngủ cũng không có, cô thở dài một hơi, từ trên giường bò dậy, quyết định đi phòng bếp uống một ly sữa bò nóng.
Tiết Giai Duyệt vừa mở cửa phòng đi ra ngoài, bên cạnh thư phòng của Hứa Ngạn Văn cũng mở ra, anh hình như là đang suy nghĩ đến cái gì, tầm mắt đảo liên tục.
Tiết Giai Duyệt không có phát hiện Hứa Ngạn Văn khác thường, cô xoay người đi xuống phòng bếp, vừa đi vừa hỏi Hứa Ngạn Văn phía sau có muốn uống sữa bò không: " Em không ngủ được, nên định đi làm một ly sữa bò nóng, anh có muốn uống không? "
Hứa Ngạn Văn giọng nói hơi khàn khàn từ sau lưng truyền đến: " Không cần, tôi muốn uống sẽ chính mình tự làm. "
Không cần thì thôi, cô cũng lười làm cho hắn!
Tiết Giai Duyệt " Nga" một tiếng, tỏ vẻ chính mình đã biết.
Đi vào phòng bếp, Tiết Giai Duyệt mở tủ lạnh lấy sữa bò ra, đem sửa bò đổ vào ly, lúc bỏ vào lò vi sóng hâm lại, Tiết Giai Duyệt bỗng nhớ ra một việc.
Cô vội vàng cúi đầu nhìn trên người mình, mặt oanh mà đỏ hết cả lên, cô không có mặc nội y, cô cứ như vậy đi qua trước mặt Hứa Ngạn Văn, quan trọng hơn là, nguyên chủ đã từng mặc áo ngủ tơ lụa này đi dụ hoặc Hứa Ngạn Văn....Nhưng bất hạnh thay là bị Hứa Ngạn Văn cự tuyệt!
Tiết Giai Duyệt giơ tay đỡ trán, khó trách vừa rồi Hứa Ngạn Văn lúc nhìn thấy cô ánh mắt không đúng lắm, cô khi đó căn bản không có để ý, hiện tại rốt cuộc nhớ tới, quả thực quá mất mặt, mặt mũi này không còn dám gặp người nữa rồi.
Miễn cho lại chạm mặt Hứa Ngạn Văn, cô sẽ cảm thấy rất ngại, sau khi sữa bò đã được hâm nóng xong, Tiết Giai Duyệt liền bưng nhanh ly sữa bò chạy, giống như một tên ăn trộm, chân bay về phía phòng mình.
Cửa phòng phanh một tiếng đóng lại, Tiết Giai Duyệt lưng dựa vào cánh cửa, tay vỗ vỗ ngực, trái tim nhảy bang bang, cô như thế nào lại chột dạ, lại hoảng sợ?
Hít một hơi thật sâu, Tiết Giai Duyệt hòa hoãn cảm xúc một chút, bưng ly sữa bò đến mép giường ngồi xuống, một hơi uống sữa mới cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều.
Ngoài cửa truyền đến động tĩnh, nghe thấy tiếng bước chân của Hứa Ngạn Văn đi vào phòng bếp, Tiết Giai Duyệt âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, hên là cô sáng suốt, biết đường chạy về sớm, bằng không hai người cứ như vậy chạm mặt nhau, nghĩ thôi cũng đã thấy xấu hổ.
Tiết Giai Duyệt uống sữa bò xong, lại lần nữa rửa mặt mới leo lên giường, cũng không biết có phải vì uống sữa bò nên cảm thấy nóng không, mặt cô vẫn luôn đỏ bừng, ở trên giường lăn lộn hồi lâu mới ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tiết Giai Duyệt đã rời giường sớm, rửa mặt trang điểm kỹ càng, chuẩn bị hồ sơ phỏng vấn đâu vào đó, mới đến công ty X&S phỏng vấn.
Thời điểm Tiết Giai Duyệt tới công ty X&S vừa đúng 10 giờ, cũng vừa vặn thời gian đã hẹn phỏng phấn.
" Xin chào, hôm nay tôi tới để phỏng vấn. " Đối diện với nhân viên công ty cô nói về mục đích mình đến đây.
Nhân viên công ty nhìn cô một cái, nói cô trước tiên ngồi đợi nhân viên làm thủ tục đăng ký, lại gọi hỏi quản lý có thể phỏng vấn chưa, đợi lúc quản lý cho phép, mới dẫn Tiết Giai Duyệt đi đến bộ phận nhân sự để phỏng vấn.
Quản lý nhân sự là một phụ nữ đã gần 40 tuổi, trên người mặc một bộ công sở màu đen, khóe miệng hơi kéo xuống, khuôn mặt thoạt nhìn có chút nghiêm túc.
Cô ấy tùy ý mà đem hồ sơ phỏng vấn của Tiết Giai Duyệt đặt ở một bên, mặt vô biểu tình hỏi: " Cô đã có mấy năm kinh nghiệm rồi? "
Tiết Giai Duyệt ngồi đối diện với nữ quản lý này, đối với khuôn mặt nghiêm túc không cười của cô ấy, cô cảm thấy áp lực rất lớn.
" Tôi lúc trước chưa từng đi làm... " Tiết Giai Duyệt nói chính là nguyên chủ, thật sự là sau khi tốt nghiệp nguyên chủ không có ý định đi xin việc.
" Nhưng tôi thật sự rất có đam mê với thiết kế..... "
" Công ty chúng tôi không cần những người chưa có kinh nghiệm làm việc! " Quản lý nhân sự không chút lưu tình nào mà nói.
" .... "
Tiết Giai Duyệt hoàn toàn không nghĩ tới lần đầu tiên cô đi phỏng vấn sẽ gặp tình huống như vậy, không hỏi cái nhìn của cô về thiết kế ra sao, cũng mặc kệ thiết kế của cô đem đến, nhìn xem cô có năng lực hay không, chỉ bằng một câu cô không có kinh nghiệm làm việc liền phủ định hoàn toàn cô.
Thẳng đến khi ra khỏi công ty X&S, trong đầu Tiết Giai Duyệt vẫn còn đang hồi tưởng đến lời nói của người quản lý kia, cô không phù hợp, bản thiết kế của cô quá bình thường, cô căn bản không phải người có thể làm thiết kế, công ty X&S không thể nhận cô....
Tiết Giai Duyệt trong lòng cực kỳ khổ sở, cô đối với lần phỏng vấn vào X&S tràn ngập tin tưởng, nhưng hiện thực họ căn bản cơ hội cũng không chịu cho cô đã từ chối cô rồi.
Phải chịu đã kích Tiết Giai Duyệt đi trên đường mênh mang, không chút tập trung, đột nhiên sau lưng truyền đến một trận dồn dập, từ phía sau hung hăng tiến về phía cô, cô vội vàng muốn né tránh, bên cạnh lại có một phụ nữ trung niên đem cô đẩy ra, dưới chân cô không đứng vững, giày cao gót xiên xẹo, cả người lập tức té lăn trên đất, đầu gối nặng nề chà xát dưới mặt đất thô ráp.
" Đau quá! " Một cổ đau đớn từ đầu gối truyền tới, Tiết Giai Duyệt đau đến hốc mắt đỏ lên, nước mắt ngăn không được mà lăn xuống.
Bên cạnh người phụ nữ trung niên vừa đẩy cô sợ cô sẽ ăn vạ, giọng điệu không tốt mà nói: " Chính cô tự đâm tới, té ngã cũng chính là cô không cẩn thận, đừng có mà đổ thừa cho tôi! " Nói xong thì bước đi.
Tiết Giai Duyệt chịu đựng đau đớn từ trên mặt đất bò dậy, đầu gối lúc nãy cọ xát làm rách một miếng da lớn, máu đỏ tươi chảy ra, vừa rát vừa đau.
May mắn bên cạnh có người qua đường hảo tâm thấy được, tiến đến quan tâm hỏi cô: " Cô gái, cô làm sao vậy, có cần hỗ trợ gì không? "
" Không cẩn thận té ngã thôi. " Tiết Giai Duyệt hốc mắt hồng hồng nói.
" Tôi đỡ cô qua bên cạnh ngồi nha. " Bác gái hảo tâm nói.
" Cảm ơn ạ. " Tiết Giai Duyệt thập phần cảm kích.
Bác gái đúng là một người tốt, ngồi cùng với Tiết Giai Duyệt một hồi lâu, cho đến khi cô thấy khá hơn nhiều mới rời đi.
................
Tiết Giai Duyệt gọi xe về nhà, mới vừa tìm thấy hòm thuốc chuẩn bị băng bó vết thương ở đầu gối thì Hứa Ngạn Văn lúc này đã trở về.
Hứa Ngạn Văn vừa vào cửa đã thấy Tiết Giai Duyệt ngồi ở sô pha, đùi phải nâng lên gác ở tay vịn trên sô pha, đầu gối sưng đỏ một mảnh, ỏ giữa vết thương còn bị rách da, nhìn thôi đã thấy nghiêm trọng.
" Em như thế nào bị thương? " Hứa Ngạn Văn bước nhanh đi đến, thấy cô bị thương không nhẹ, trong ánh mắt lộ ra thương tiếc.
Tiết Giai Duyệt trong lòng khổ sở, hốc mắt lại đỏ lên: " Trên đường trở về sau khi phỏng vấn bị té ngã. "
Hứa Ngạn Văn nhìn thấy biểu tình của cô liền đoán được khả năng buổi phỏng vấn của cô không được thông qua, phỏng vấn thất bại lại còn bị thương, ủy khuất ba ba bộ dáng, làm người càng thêm đau lòng.
" Để tôi giúp em bôi thuốc. " Hứa Ngạn Văn mở miệng nói, nói xong đã duỗi tay đem tăm bông cùng thuốc sát khuẩn Povidone-iodine cầm qua.
Tiết Giai Duyệt nhìn anh nói: " Cảm ơn. "
Giọng nói Hứa Ngạn Văn ôn hòa: " Sẽ có chút đau, em nhẫn một chút. "
Tiết Giai Duyệt: " Ân " một tiếng.
Đối với nước da trắng như tuyết của Tiết Giai Duyệt, miệng vết thương trên đầu gối nhìn thật ghê người, Hứa Ngạn Văn rũ đôi mắt xuống, cầm tăm bông trên tay, động tác thập phần nhẹ nhàng, coi cô như một đứa trẻ nhỏ mà đối xử, sợ đem cô trêu chọc sẽ hỏng.
Nhưng dù đã nhẹ nhàng như vậy vẫn sẽ đau nha, Tiết Giai Duyệt nhíu mày chịu đựng, trong miệng phát ra tiếng tê tê, vô cùng đau đớn, vào lúc cô không nhịn nổi nữa, hoảng loạn cầm lấy tay Hứa Ngạn Văn đang bôi thuốc.
Tay đang bôi thuốc của Hứa Ngạn Văn dừng một chút, ngước mắt nhìn thoáng qua cái tay cô đang nắm tay anh, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, gắt gao mà giữ chặt cổ tay của anh, lòng bàn tay gắt gao dán vào cổ tay anh, giống như là đang túm chặt cả người anh vậy, hoàn toàn không có ý tứ muốn buông ra....

Bình Luận (0)
Comment