Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chủ Cực Phẩm

Chương 59


Tiết Giai Duyệt quay đầu lại quả nhiên thấy đôi chân dài của Hứa Ngạn Văn đang bước đến từ bên ngoài.
Anh nói không phải do cô, biện minh cho thanh danh của cô.

Chỉ ba từ thôi nhưng lại tốt hơn so với ngàn từ ngữ khác.

Trái tim Tiết Giai Duyệt đập rộn ràng, trong lòng tràn ngập cảm kích cùng vui mừng.
"Sao anh lại ở đây?" Hứa Ngạn Văn không phải nên ở công ty vào giờ này sao? Sao anh lại chạy đến đây?
Hứa Ngạn Văn đi đến trước mặt cô và nói: "Anh nhận được tin rằng kẻ đánh cắp bản thiết kế của em dã bị bắt, vì vậy, anh đến đây xem một chút."
"Là cô ta sao?" Hứa Ngạn Văn liếc nhìn Lục Tiểu Vũ, một gương mặt xa lạ, biểu cảm của anh giống như không nhận ra cô ta nữa.
Lục Tiểu Vũ nhìn thấy ánh mắt xa lạ của Hứa Ngạn Văn cũng rất bất ngờ, dưới hoàn cảnh như vậy, anh một chút chúng không nhớ ra cô là ai.
Cảnh sát cuối cùng cũng mang Lục Tiểu Vũ đi.
Tiết Giai Duyệt đi theo Hứa Ngạn Văn về nhà, trên đường đi không nhịn được tò mò hỏi anh vì sao biết được tin.
Hứa Ngạn Văn thản nhiên nói: "Trước đó đã nói là giao sự việc cho anh giải quyết, nên có điều tra qua một chút."
"Nhưng mà làm sao lại tra ra Lục Tiểu Vũ là do Khuông Vạn Dũng xúi giục?" theo quan điểm của Tiết Giai Duyệt, Khuông Vạn Dũng và Lục Tiểu Vũ không quan hệ gì, bình thường rất ít nói chuyện với nhau.

Chẳng lẽ bí mật quan hệ rất tốt?
"Mối quan hệ của bọn họ không đơn giản." Hứa Ngạn Văn tóm tắt bằng bốn từ này.


Có một số điều Hứa Ngạn Văn không muốn tiết lộ cho Tiết Giai Duyệt, giống như mối quan hệ dơ bẩn của Khuông Vạn Dũng và Lục Tiểu Vũ.
"Người yêu sao?" Tiết Giai Duyệt rất tò mò, với ánh mắt cao ngạo của Lục Tiểu Vũ thì làm sao có thể nhìn trúng Khuông Vạn Dũng? Bọn họ bắt đầu từ lúc nào?
"Có thể cho là như vậy." Hứa Ngạn Văn không thừa nhận, cũng không có phủ nhận, hời hợi lảng tránh vấn đề.
Tiết Giai Duyệt cũng không giống như Hứa Ngạn Văn nghĩ là một ngốc bạch ngọt, anh không nói rõ ràng nhưng cô cũng có thể đoán ra đôi chút.

Chỉ là không nghĩ đến thời đại học, nguyên chủ lại có mối quan hệ rất tốt với Lục Tiểu Vũ, đến cuối cùng, Lục Tiểu Vũ lại biến thành dáng vẻ này.
...
Trong bệnh viện, bác sĩ Giang đang làm kiểm tra cho Hứa lão gia tử, cuộc phẫu thuật của Hứa lão gia tử rất thành công, thân thể khôi phục rất tốt, bác sĩ Giang đồng ý cho Hứa lão gia tử xuất viện về nhà từ từ điều dưỡng.
Hứa lão gia tử trở lại nhà cũ Hứa gia, vì để chăm sóc ông nhiều hơn, Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn cũng cùng trở về.
Trở lại nhà cũ Hứa gia, Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn liền vấp phải một vấn đề lớn NGỦ CHUNG GIƯỜNG.
Tiết Giai Duyệt nhớ tới có một lần mình ngủ gật, vô tình lăn vào vòng tay của Hứa Ngạn Văn.

Cho nên lần này cô cần thận hơn, cuối cùng, Tiết Giai Duyệt nghĩ ra một cách đặt một con thú bông lớn ở giữa như dải phân cách, tách cô và Hứa Ngạn Văn để tránh tình huống xấu hổ như lần trước.
Hứa Ngạn Văn từ phòng tắm đi ra, thấy con gấu bông lớn trên giường liền trầm xuống, lòng anh khá khó chịu, hận không thể ném con gấu bông kia đi ngay tức khắc.
"Em đem gấu bông lớn lên giường làm gì? Chiếm nhiều diện tích như vậy, khó ngủ." Hứa Ngạn Văn đi đến, mắt nhìn chằm chằm con gấu bông trên giường, cố ý hỏi.
Tiết Giai Duyệt sờ sờ con gấu bông, có chút ngượng ngùng nói: "Ban đêm khi em ngủ sẽ lăn qua lăn lại, có đồ chơi cản một chút sẽ tốt hơn, không ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi."
Từ tận sâu trong nội tâm, Hứa Ngạn Văn ước gì cô có thể lăn qua lăn lại, cái con gấu bông kia chính là cái đồ thứ ba đáng ghét.

Nhưng Hứa Ngạn Văn không thể nói như vậy, mặc dù trong lòng anh ghét cay ghét đắng con gấu bông đó (gấu said: kiếp trước tôi thiếu nợ hai người seo T.T) nhưng anh không dám thể hiện ra bên ngoài, sợ khiến cho Tiết Giai Duyệt buồn.


chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành Tiết Giai Duyệt từng chút một.
"Thật sao?" Hứa Ngạn Văn giả bộ nói: "Anh cảm thấy con gấu bông này khá đáng yêu, nó là chó sao?"
Tiết Giai Duyệt thầm nghĩ vừa rồi còn nói nó chiếm quá nhiều diện tích trên giường, bây giờ lại nói nó đáng yêu, thay đổi thật nhanh.

Nhưng nó giống chó chỗ nào? Rõ ràng là một con gấu!
"Đây là một con gấu." Tiết Giai Duyệt uốn nắn lại sai lầm của Hứa Ngạn Văn.
Hứa Ngạn Văn nghiêng đầu qua, đưa tay sờ đầu nó, sau đó giả vờ nhận ra, gật đầu, "Đúng, là đầu gấu."
Khả năng nhắm mắt nói bậy quá chuyên nghiệp, quá tuyệt vời, bội phục bội phục.
Cuối cùng, lúc đi ngủ tất nhiên là giữa Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn bị ngăn cách bởi một con gấu bông, Hứa Ngạn Văn quay đầu, nhìn được cũng là gấu bông, Tiết Giai Duyệt ở phía bên kia, anh lại không nhìn được, sờ cũng không sờ được, cả khuôn mặt tú tú đều đen hơn đáy nồi.

(:v)
Cách một con gấu bông, Hứa Ngạn Văn cũng còn đang thức, cho đến khi nghe được tiếng hít thở đều đặn của Tiết Giai Duyệt từ phía bên kia truyềnđến, anh mới quay người một chút, chống nửa người lên nhìn Tiết Giai Duyệt, quả nhiên thấy cô đã tiến vào mộng đẹp.
Hứa Ngạn Văn nhẹ nhàng lấy gấu bông ra, ném xuống cuối giường, cuối cùng không có sự ngăn cản của người thứ ba, anh có thể làm chuyện mình muốn làm rồi.
Buổi sáng tỉnh dậy, Tiết Giai Duyệt phát hiện mình đang nằm trong lồ ng ngực Hứa Ngạn Văn, thậm chí còn dùng cả tay chân quấn lên người anh, giống như một con Koala vậy.
Lúc này, Hứa Ngạn Văn cũng tình dậy, đối mặt với đôi mắt mờ mịt mông lung của cô, trong lòng buồn cười nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra, vẻ mặt vô tội hỏi: "Tại sao em lại lăn đến ngực anh rồi?"
Cái này, cái này, cái này....!tại sao có thể như vậy được? Tiết Giai Duyệt cũng không nói nên lời với tình huống này.

"Em rõ ràng hôm qua đã để gấu bông ở giữa..." Nói xong Tiết Giai Duyệt đỏ mặt, để gấu bông ở giữa cũng vô dụng, cuối cùng cô cũng nhào vào lồ ng ngực Hứa Ngạn Văn, coi anh như cái gối ôm hình người mà dán vào, hận không thể hòa làm một với anh.

Sự thật bày ra trước mắt, nói gì cũng đều vô dụng, quả thật quá mất mặt.
"Em xem anh là gối ôm sao?" Hứa Ngạn Văn ngay lập tức nắm được trọng điểm, vấn đề này Tiết Giai Duyệt cũng hiểu, nhìn thấy mặt Tiết Giai Duyệt càng đỏ hơn trước, như nhỏ ra máu.
Nhìn thấy bộ dáng của cô, Hứa Ngạn Văn cười tủm tỉm, "Ôm anh thoải mái hơn gối ôm sao?" Nói xong, anh liếc mắt nhìn con gấu bông bị ném dưới cuối giường, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ nhìn một cái là hiểu, "Khẳng định là em cảm thấy gấu bông ôm không thoải mái, ban đêm đi ngủ không thành thật, liền đem gấu bông đạp xuống cuối giường."
"Em, không có..." Tiết Giai Duyệt đỏ mặt giải thích, trong đầu liền không khống chế được nghĩ đến hình ảnh vừa rồi cô ghé vào lồ ng ngực Hứa Ngạn Văn, sờ sờ lồ ng ngực rắn chắc của anh, cơ bụng sáu múi ềm mại vừa phải, vừa chắc vừa sướng, khiến người khác mặt đỏ tim đập, mặt cô không khỏi đỏ hơn, càng thêm chột dạ.
"Không có sao?" Hứa Ngạn Văn khóe miệng nín cười nhìn cô một lượt, dáng vẻ như muốn nói có muốn anh giúp em nhớ lại không
"Không, đừng nói nữa, em....em muốn rời giường." Tiết Giai Duyệt đến cùng có chút chột dạ, ngay cả bản thân cô cũng không chắc có phải do mình làm hay không, dù sao khi cô ngủ cũng không thành thật lăn qua lăn lại, thậm chí có lần còn lăn khỏi giường không phải chưa từng làm, khi cô tỉnh lại, nằm trong vòng tay anh, đây đều là sự thật, cô cũng không thể phủ nhận...Ahhhh, cô cảm thấy thật xấu hổ khi đối diện với người khác, Tiết Giai Duyệt vội vội vàng vàng rời giường, cũng không quay đầu lại vọt vào nhà tắm.
Nhìn hình bóng chạy trối chết của Tiết Giai Duyệt, cặp chân mày thâm thúy của Hứa Ngạn Văn sáng lên, im lặng nở nụ cười.
Tiết Giai Duyệt chạy vào phòng tắm, cực nhanh đóng cửa lại, còn khóa trái cửa, lúc này mới thở ra một hơi.
Nhìn gương mặt đỏ ửng trong gương, tim Tiết Giai Duyệt đập thình thịch, thình thịch, trong lòng như có con nai đang chạy loạn, trong đầu liền không tự chủ hiện ra lồ ng ngực rắn chắc của Hứa Ngạn Văn, dáng người hoàn mỹ, cơ bụng sáu múi cũng có cảm xúc rất tốt, thật sự rất mê người, còn có tiếng nói trầm thấp như tiếng đàn cello kia nữa.
"Có phải ôm anh thoải mái hơn nhiều so với ôm gấu bông?"
Bên tai vang lên tiếng câu nói vừa rồi của Hứa Ngạn Văn, Tiết Giai Duyệt chỉ cảm thấy mặt mình càng đỏ, cảm giác như có thể cảm nhận được hô hấp anh phảng phất qua gương mặt cô, khiến mặt cô lại càng đỏ, tim cũng gia tốc hơn.

Cô bị Hứa Ngạn Văn trêu chọc.
Thật sự rất khó để chống lại cám dỗ của một người đàn ông đẹp trai, giàu có và quyến rũ như anh, Tiết Giai Duyệt cảm thấy cô không thể cầm cự thêm được nữa.
Thật sự là quá khó!
Tiết Giai Duyệt che mặt, trong lòng tự nhủ, Tiết Giai Duyệt, tỉnh táo lại đi! Đừng vì anh ấy đối xử tốt với mình một chút mà nhầm lẫn.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, âm thanh êm tai của Hứa Ngạn Văn lại truyền đến, "Giai Duyệt, em xong chưa, anh có chuyện muốn nói với em."
Tiết Giai Duyệt trong lòng hoảng hốt: "Có, có chuyện gì thế?"
Hứa Ngạn Văn nói: "Em ra ngoài rồi nói."
Tiết Giai Duyệt dừng một chút, nói: "Vậy anh chờ em chút."

Mặc kệ anh muốn nói gì, cũng nên ra ngoài đối mặt, trốn tránh trong phòng tắm không phải là biện pháp, Tiết Giai Duyệt nghĩ nghĩ, rất nhanh đã rửa mặt xong, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Hứa Ngạn Văn ngồi bên giường, cúi đầu xem điện thoại hình như đang chơi game, Tiết Giai Duyệt cảm thấy hình ảnh có chút quen thuộc, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì Hứa Ngạn Văn đã tắt điện thoại rồi.
"Xong rồi sao?" Hứa Ngạn Văn ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Tiết Giai Duyệt, mềm mại như lòng trắng trứng vậy, dù không trang điểm nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Tiết Giai Duyệt gật đầu, hỏi: "Anh muốn nói gì?"
Hứa Ngạn Văn nói: "Luật sư gọi điện đến, nói Lục Tiểu Vũ muốn gặp em, có nhìn một chút không?"
"Cô ta muốn gặp tôi?" Tiết Giai Duyệt suy nghĩ một chút, cô kỳ thật cũng có nghi vấn muốn hỏi Lục Tiểu Vũ, ở trước mặt cô ta hỏi rõ cũng tốt, liền nói: "Vậy thì đi đến đó gặp thôi."
....
Khi gặp lại Lục Tiểu Vũ, cô ấy đã không còn kiêu ngạo như trước kia, người bị nhốt đều không có cuộc sống tốt, không thể giống như ở bên ngoài được.
"Không nghĩ cô vẫn chịu gặp tôi." Lục Tiểu Vũ cười tự giễu.
Tiết Giai Duyệt không muốn nói với cô ấy về bất cứ điều gì, vì vậy cô hỏi: "Sao cô lại làm vậy?"
Lục Tiểu Vũ liếc nhìn cô một cái, sau đó nhìn Hứa Ngạn Văn đứng bên cạnh cô, giật giật khóe miệng nói: "Tôi ghen tị."
Tiết Giai Duyệt khẽ cau mày.
"Năm đó, tôi và cô cũng không khác biệt là mấy, chỉ là so với tôi, cô sống tốt hơn, có nam nhân quan tâm cô, cô có biết làm bạn với cô khiến tôi cảm thế ghê tởm, tôi phải nhẫn nhịn như thế nào để không biểu lộ sự ghê tởm ra mặt không? Cô thực sự khiến cho người khác đố kị."
"Vậy đoạn ghi âm năm đó cô cho tôi nghe cũng là vì đố kị?" Hứa Ngạn Văn bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Lục Tiểu Vũ bị hỏi, nhìn sang đôi mắt thâm trầm của Hứa Ngạn Văn, cười một tiếng.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Ngạn Văn: Có phải ôm anh dễ chịu nhiều lần so với ôm gấu bông?
Tiết Giai Duyệt mặt đỏ, tim đập gia tốc...
Hứa tổng thật biết trêu chọc, 100 điểm..

Bình Luận (0)
Comment