Lâm Sơ nhu thuận gật đầu, đứng tại chỗ nhìn Yến Minh Qua đi qua hành lang gấp khúc, đi về phía tiền sảnh bên kia.
Yến Minh Qua quay đầu lại nhìn nàng một cái, tuy rằng một câu cũng không nói, nhưng thần sắc giữa hai hàng lông mày thúc giục nàng trở về phòng đã không thể rõ ràng hơn.
Thẳng đến khi không nhìn thấy bóng lưng của Yến Minh Qua, Lâm Sơ mới trở về phòng.
Lão Hoàng đế vừa chết, thiên hạ này tất nhiên sẽ loạn, man di còn chưa hoàn toàn bị đuổi ra khỏi quốc thổ Đại Chiêu, cũng không biết phía sau có phản công gì hay không.
Lâm Sơ ngồi ở trước bàn, nhìn một ngọn nến, lâm vào trầm tư.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Sơ mở cửa nhìn, đúng là Vệ Nhu.
Vệ Nhu quấn áo choàng bước vào phòng, nói: "Ta thấy đèn trong phòng muội sáng lên, nên lại đây tìm muội nói chuyện."
Ngoài phòng gió bắc kêu gào, nghe có chút dọa người, Lâm Sơ đem ấm lô đặt ở trên chăn nâng ra đưa cho Vệ Nhu: "Đêm đông lạnh lẽo, sư tỷ cầm ấm lô đi."
Vệ Nhu vuốt ve những hoa văn tinh xảo trên ấm lô bằng đồng, có chút tâm sự nặng nề: "Ta nghe nói, là Nhị hoàng tử kế vị?"
"Cái này ngược lại muội còn chưa nghe tướng công nói tới." Lâm Sơ nắm tay Vệ Nhu ngồi ở đối diện.
Trách không được Yến Minh Qua hôm nay có chút kỳ quái, thảm án năm đó của Yến gia, có thể nói gần như là do một tay của Nhị hoàng tử thúc đẩy, hiện giờ Nhị hoàng tử làm Hoàng đế Đại Chiêu, Yến Minh Qua lại phải vì một kẻ thù diệt tộc như vậy bảo vệ thiên hạ này..
"Tam hoàng tử đã khởi binh tạo phản ở Bạch Vân quan, phỏng chừng trước năm mới sẽ giao chiến với đại quân triều đình." Ngữ điệu Vệ Nhu vững vàng, trên mặt lại có vài phần thất thần.
Lâm Sơ đem lời nói của nàng ta lặp lại ở trong lòng một lần, lại nhớ tới Mộ Hành Phong hiện giờ đang làm việc cho Tam hoàng tử, đại khái có thể đoán được nàng ta đang lo lắng cái gì.
Mi tâm Lâm Sơ nhíu lại, nắm lấy tay Vệ Nhu: "Sư tỷ, chuyện của người kia, tỷ đừng quản nữa, hắn chọn con đường gì, là chuyện của chính hắn."
Vệ Nhu cười khổ một tiếng: "Những gì muội nói, ta đều biết."
Nàng ta thở dài tiếp tục nói: "Lúc trước hắn muốn xuống núi, hỏi ta có đồng ý đi cùng hắn hay không, là ta cự tuyệt hắn. Kỳ thật từ đó trở đi, ta đã biết ta cùng hắn sẽ không có kết quả, gia tộc, bá nghiệp, mẫu lệnh.. Giữa chúng ta, chung quy vẫn cách nhau quá nhiều. Về sau là ta không cam lòng cứ như vậy buông bỏ đoạn tình cảm này, mới đi xuống núi tìm hắn, đến Nam Đô, nghe nói hắn đã mai mối, đối phương là một quận chúa phiên vương có dung mạo tài tình đều xuất sắc. Nếu nói oán, cũng chưa tới mức, trái phải bất quá chỉ có một nam nhân, ta không phải nữ nhân khuê các, sẽ vì thế mà muốn chết muốn sống. Lăn lộn biết năm năm trước Yến gia đã xảy ra chuyện, ta mới chạy tới bên này tìm Yến Hành."
Vệ Nhu vuốt bụng mình: "Hết thảy ta đều định buông xuống, chỉ là đứa nhỏ này tới quá đột ngột, làm đảo lộn tất cả kế hoạch lúc trước của ta. Nghiêm túc mà nói, ta không hận hắn, nhưng chung quy.. Cũng trở thành một cái gai trong lòng."
"Có ai mà cả đời này sẽ không gặp chút chuyện gì? Sư tỷ cứ thả lỏng tâm tư." Lâm Sơ an ủi.
Vệ Nhu cười cười: "Ta đỡ được."
Nàng ta nhìn mặt Lâm Sơ nói: "Buổi tối muội còn chưa bôi thuốc đi, mang thuốc đến ta bôi cho muội."
Kỳ thật Lâm Sơ không để ý tới vết thẹo này, phỏng chừng vết thẹo bóc ra cũng chỉ còn lại một vết dấu nhàn nhạt, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra, nhưng Vệ Nhu cùng Yến Minh Qua hiển nhiên rất để ý.
Lúc Vệ Nhu bôi thuốc cho nàng không khỏi lẩm bẩm: "Tiểu tử kia có đôi khi bừa bãi một chút, nhưng tâm tính của hắn không xấu, ta có thể nhìn ra hắn đối với muội là toàn tâm toàn ý. Sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, các người đều phải phu thê đồng tâm, nữ nhân đời này, có thể gặp được một người đáng giá phó thác cả đời, cũng không dễ dàng."
Lâm Sơ đang bị Vệ Nhu nói có chút cảm khái, ai ngờ cô nương này nói tiếp theo chính là: "Các người sớm làm tròn việc viên phòng đi, chờ hai người sinh nhi tử, ta bắt về cùng nuôi làm phu quân cho nữ nhi của ta!"
Lâm Sơ suýt nữa bị nước miếng của mình sặc, mạch não của cô nương này thật đúng là không tầm thường.
Bất quá Vệ Nhu lại nhắc tới chuyện sinh nữ nhi, Lâm Sơ không khỏi có mấy nghi hoặc: "Sư tỷ, làm sao tỷ biết trong bụng tỷ nhất định là nữ nhi?"
Vệ Nhu cười nói: "Từ thế hệ tằng tổ bà của ta, nữ nhân Vệ thị chúng ta, tất cả đều sinh nữ nhi."
"Vậy mà lại còn có một chuyện như vậy?" Lâm Sơ có chút kinh ngạc.
Vệ Nhu ngược lại cảm thấy không có gì: "Khi còn bé ngoại tổ mẫu nói, đây có thể là lời nguyền của nhất tộc Vệ thị của chúng ta."
Lâm Sơ cảm thấy nguyền rủa gì đó, hoàn toàn là vô căn cứ, dù sao sau khi nữ chính cùng Hàn Quân Diệp thành thân, đứa con đầu lòng liền trực tiếp sinh ba tiểu tử.
Vì để lời nói trôi qua, nàng vẫn nói: "Những thứ tà tà kia không thể tin được, không chừng sư tỷ sinh một đứa con này chính là một tiểu tử!"
Vệ Nhu chỉ cười cười: "Chờ một ngày nào đó ta không rèn sắt nữa có lẽ cũng được."
Lời này khiến Lâm Sơ có chút khó hiểu, bất quá nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Gần đây thời điểm Vệ Nhu mệt mỏi rã rời càng ngày càng nhiều, nói chuyện với Lâm Sơ trong chốc lát, liền liên tục đánh ngáp, Lâm Sơ cầm đèn lồng đưa nàng ta về phòng.
Sau khi nàng trở về phòng vốn còn muốn chờ Yến Minh Qua, đợi đến sau đó trực tiếp dựa vào giường La Hán ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại nàng thế nhưng nằm trong ổ chăn ấm áp, bất quá chăn đệm xếp chồng lên nhau ở bên kia giường được sắp xếp gọn gàng, không giống như là dấu vết có người ngủ qua.
Nàng rửa mặt xong đi ra ngoài, hỏi Tống Thác Yến Minh Qua đã đi đâu, Tống Thác nói đêm qua Yến Minh Qua cùng Lục hoàng tử ở tiền sảnh bên kia nói chuyện một đêm, lúc bình minh Yến Minh Qua mới trở về phòng nghỉ ngơi nửa canh giờ, trời vừa sáng lại đi quân doanh.
Lâm Sơ biết sau này hắn sợ là phải bận rộn, cũng không hỏi thêm, để Tống Thác đi xuống làm việc.
Năm mới này, bởi vì lão Hoàng đế băng hà, biên quan cơ hồ nhìn không thấy một chút hương vị tết.
Lâm Sơ tính toán ngày tháng, cảm thấy vẫn có thể đi chọn mua vài hàng tết, trải qua một cái tết khiêm tốn.
Hai mươi ba, kẹo dưa mạch nha; Hai mươi bốn, ngày quét dọn nhà cửa; Hai mươi lăm, mài đậu; Hai mươi sáu, đi treo thịt; Hai mươi bảy, làm thịt một con gà; Hai mươi tám, làm bột; Hai mươi chín, hấp bánh bao; Đêm ba mươi canh giữ một đêm, mùng một vặn vẹo một vòng.
Hôm nay đã là ngày hai mươi lăm tháng Chạp, là ngày mài đậu phụ.
Cơm trưa Yến Minh Qua không trở về, sau khi dùng cơm xong, Lâm Sơ nhắc tới việc này, Vệ Nhu lập tức hưng phấn muốn cùng nàng đi mua sắm tết.