Kinh Hòa nghe được câu này cả kinh há to miệng, chủ tử cùng phu nhân không phải đã sớm thành thân sao?
Thấy Yến Minh Qua ôm Lâm Sơ vào nhà, Kinh Hòa cũng đành phải chống nạng đuổi theo.
Ban đêm gió lớn, Lâm Sơ bị Yến Minh Qua ôm, vẫn không tự giác rụt vào trong khuỷu tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lông mi mảnh khảnh còn treo một giọt nước mắt, nhìn ngây thơ lại đáng thương.
Yến Minh Qua nhìn sang, đáy lòng mềm nhũn rối tinh rối mù, dùng áo choàng của mình giúp Lâm Sơ ngăn cản hầu hết gió lạnh.
Hắn trực tiếp ôm Lâm Sơ trở về phòng, đang định lấy chút nước ấm lau mặt cho nàng, bên kia phòng bếp đã có người đưa nước tới.
Yến Minh Qua dùng khăn bông lau cho Lâm Sơ, mới thả nàng xuống để nàng ngủ.
Chờ hắn rửa mặt xong trở lại bên giường, hô hấp Lâm Sơ đã vững vàng.
Đều nói dưới ánh trăng ngắm hoa, dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân, dưới ánh nến mờ nhạt, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Sơ mang theo một tầng mông lung mỹ lệ, điềm tĩnh mà tốt đẹp, Yến Minh Qua đột nhiên có loại ý nghĩ cho dù sơn hà này vỡ vụn, hắn cũng phải vì người trước mắt bảo vệ một phương thiên địa an ổn.
Hắn uống rượu, thân thể đang nóng lên, cũng không muốn đắp chăn, dứt khoát cách chăn kéo Lâm Sơ ôm vào trong ngực.
Cảm giác bị áp bách không dễ chịu, Lâm Sơ ngủ trong mộng hừ hừ hai tiếng, Yến Minh Qua vội vàng buông người ra, phát hiện Lâm Sơ dường như có chút khó chịu, lúc này mới nhớ tới mình quên mất đem kiện áo cao đến cổ của nàng cởi ra.
Cởi y phục cho một người say rượu không phải là một trải nghiệm tốt đẹp gì, Yến Minh Qua sợ tay mình quá mạnh, làm bị thương Lâm Sơ, trước kia hắn cũng chưa từng làm chuyện như vậy, bởi vậy hết sức vụng về. Hơn nữa Lâm Sơ ngủ thiếp đi cũng không thành thật, hắn vẫn tốn chút khí lực.
Thật vất vả mới giải quyết được đoạn cổ áo kia, cổ áo được giải phóng khiến cho Lâm nào đó giống như bạch tuộc quấn lấy Yến Minh Quan, tìm cho mình một tư thế thoải mái tiếp tục vù vù ngủ say.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng nhưng Yến Minh Qua không dám nhúc nhích: "..."
Hắn rõ ràng có thể cảm giác được cả người mình đều đang nóng lên, đầu óc mơ hồ.
Hắn thử đẩy tay chân Lâm Sơ ra, nhưng ngay sau đó con bạch tuộc kia càng quấn chặt lên, lặp đi lặp lại vài lần, Yến Minh Qua tuyệt vọng nhìn lên đỉnh trướng..
Hắn muốn dành cho chày gỗ này một cái đại hôn, hắn phải nhịn xuống! Hắn phải nhịn xuống! Nhịn xuống!
Giống như nhịn không được..
Lâm Sơ đột nhiên đầu óc choáng váng muốn đứng lên, Yến Minh Qua tâm ngang kéo người ấn lên trên người mình một cái.
"Ụa.." Lâm Sơ phun toàn bộ lên trên người hắn.
Yến Minh Qua: "..."
Cho nên tại sao hắn lại động tà niệm vào thời khắc cuối cùng?
* * *
Di chứng của say rượu chính là đau đầu.
Ngày hôm sau ngủ đến khi mặt trời mọc ba cây sào, Lâm Sơ mới nhấc mí mắt nặng nề lên.
Nhìn thấy Yến Minh Qua nằm bên cạnh, nàng không có gì kinh ngạc, chỉ là lúc đứng dậy, theo chăn trượt xuống, không khí lạnh như băng tiếp xúc trực tiếp với da, lạnh đến mức khiến nàng giật mình.
Đột nhiên phát hiện mình không một tấc vải, Lâm Sơ kinh khủng mở to mắt.
Nàng thật cẩn thận nhìn về phía Yến Minh Qua, chỉ nhìn thấy sống lưng cùng cơ bắp cân xứng của hắn, Lâm Sơ cảm giác sét đánh vào trán mình.
Nàng mơ hồ nhớ lại hình như ngày hôm qua mình say, sau đó.. Nàng thừa dịp say rượu làm này làm kia với nhân vật phản diện?
Lâm Sơ xốc chăn lên nhìn đệm giường một chút, cũng may, sạch sẽ.
Chỉ là ngẩng đầu lên, lại phát hiện mấy vết máu trên chăn.
Lâm Sơ: "..."
Chẳng lẽ là ở trên chăn?
Kèm theo cơn đau đầu sau khi say rượu, Lâm Sơ chỉ cảm thấy trong đầu lộn xộn, lúc nàng đứng dậy phát hiện y phục của hai người ném xuống đất dưới giường, ngay cả đệm giường ban đầu cũng nằm trên mặt đất.
Lâm Sơ đỏ bừng mặt mo, chẳng lẽ.. Tối hôm qua kịch liệt như vậy sao?
Trước kia khi xem sách, trên sách viết sau khi cái gì gì đó thân thể có thể đau nhức, trước mắt Lâm Sơ thật đúng là cảm thấy có chút mỏi tay mỏi chân..
Nàng chột dạ đi đến ngăn tủ tìm một bộ y phục mới để thay đổi.
Không biết Yến Minh Qua tối hôm qua có phải quá mệt mỏi hay không, hôm nay động tĩnh tìm y phục của nàng so với ngày hôm qua còn lớn hơn một chút, Yến Minh Qua dĩ nhiên cũng không tỉnh lại.
Gần đến trưa, Yến Minh Qua mới rời giường.
Trước mắt hắn một mảnh xanh đen, sắc mặt cũng có chút tiều tụy, Lâm Sơ chỉ vụng trộm liếc mắt hai cái, cũng không dám nhìn nữa.
Chết chưa, sao nàng lại gây sức ép với nhân vật phản diện như vậy?
Vì giúp nhân vật phản diện bồi bổ thân thể một chút, Lâm Sơ cố ý bảo Triệu đầu bếp trong phòng bếp buổi trưa làm một món thận dê xào.
Sau khi Yến Minh Qua rời giường vẫn đánh ngáp, đêm qua hắn đích thật là bị giày vò đến hơn nửa đêm.
Lâm Sơ ói ra đầy người hắn, trên đệm giường cũng dính một chút, hắn đành phải đen mặt bảo phòng bếp lại đun nước đưa tới, lau chùi cho hai người một phen.
Hết lần này tới lần khác Lâm Sơ say là ầm ĩ, hắn vừa chạm vào nàng liền hừ hừ như mèo, hừ đến phía sau lại hừ ra một thân tà hỏa của hắn.
Lúc lau sạch sẽ cho Lâm Sơ, hắn bị kích thích đến chảy không ít máu mũi..
Cuối cùng máu mũi ngừng lại, giường cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Vốn tưởng rằng có thể ngủ một giấc an ổn, một cái chày gỗ trơn tru như bạch tuộc lại bắt đầu quấn lấy hắn du ngoạn..
Đó là một đêm đáng nhớ suốt đời của hắn..
Lúc Yến Minh Qua đang thật sự khép mắt lại, trời đã sáng.
Hôm nay Yến Minh Qua phát hiện ánh mắt hạ nhân nhìn hắn có chút kỳ quái, ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng là ảo giác của mình, chờ đến khi nhìn thấy cái thận dê xào bạo trên bàn cơm, sắc mặt quả thật đen như đáy nồi.