Trận mưa xuân này liên tiếp rơi trong nhiều ngày, nước mưa không ngừng rơi xuống từ những ngói câu móc dưới mái hiên, giống như một bức màn pha lê.
Lâm Sơ đứng dưới hành lang, nhìn màn mưa đầy trời xuất thần, cây lựu trong sân đã nhú ra chồi mới, cành cây yếu ớt rung động trong cơn mưa gió rền dữ dội. Có người khoác áo choàng cho nàng, Lâm Sơ quay đầu nhìn, là Vệ Nhu.
"Sư tỷ, tỷ nói xem, Diêu thành có thể chống đỡ đến ngày đám người tướng công bình định được Nam Đô không?" Nàng hỏi
Bụng Vệ Nhu bây giờ đã rõ ràng, cũng may hạ nhân trong phủ đều là tư binh do phủ Vĩnh An Hầu trước kia bồi dưỡng, chuyện phiếm không nên nói không có ai nhiều lời.
Thần sắc Vệ Nhu rất bình tĩnh: "Có thể chống đỡ được."
Nàng ta nghiêng đầu nhìn Lâm Sơ: "Trận mưa xuân này tới kịp, đập chứa trên núi Diêu thành đã qua một mùa đông, nước tích trữ lúc trước hầu như đều khô, bây giờ tốt rồi, đập chứa đầy, có hào hộ thành ngăn cản, man di chính là công thành, cũng là tự chuốc lấy khổ."
Lâm Sơ nghe đến đó, lại nhíu mày: "Đập chứa nước?"
Nàng nhìn mưa to, thần sắc đột nhiên biến đổi: "Đập chứa nước có ai trông coi không?"
Lời này Vệ Nhu cũng không trả lời được, dù sao những biên phòng này bố trí linh tinh gì đó, chỉ có người trong quân mới rõ ràng.
Lâm Sơ cũng không kịp giải thích với Vệ Nhu nhiều, vừa chạy vòng quanh hành lang gấp khúc vừa lớn tiếng gọi tên Tống Thác.
Tống Thác nghe thấy tiếng kêu của Lâm Sơ, vội vàng đội mưa từ góc cửa bên kia chạy tới: "Phu nhân, thuộc hạ đang dạy tiểu công tử bắn cung, đã xảy ra chuyện gì?"
Trời mưa to, thỉnh thoảng lại có mưa bay vào hành lang, y phục Lâm Sơ cũng bị ướt không ít, nàng sốt ruột nói: "Mưa to như vậy, đập chứa nước bên kia là ai đang trông coi?"
Tống Thác dù sao cũng không phải người của quân doanh Diêu thành, vấn đề này hắn ta nhất thời không trả lời được, chỉ nói: "Thuộc hạ không biết, bất quá nơi trọng yếu như đập chứa nước, trước khi An tướng quân đi về phía nam, khẳng định đã phân công người đáng tin cậy trông coi."
Lâm Sơ nghe xong lời này, trái tim lại thắt lại.
Tuy rằng rất nhiều chuyện đi chệch khỏi quỹ đạo của nguyên tác, nhưng nàng nhớ rõ, trong nguyên tác biên quan trong một năm này có hai đại nạn, một là cạn muối, chuyện cạn muối đã đến sớm, xem như tránh được.
Thứ hai là lũ lụt, sau khi Yến Minh Qua theo Lục hoàng tử xuống phía nam, Diêu thành gặp một trận lũ lụt thảm thiết, sau đó còn bộc phát ôn dịch.
Mà nguyên nhân của tất cả điều này chính là, đập chứa nước Diêu thành vốn là cửa xả lũ bị man di chặn lại, trong một lần mưa xuân đập chứa nước lớn bị vỡ, nước lũ vốn dùng để bảo vệ hào giữ thành thiếu chút nữa đã nhấn chìm toàn bộ Diêu thành.
Lâm Sơ trầm giọng nói: "Tống Thác, lời nói tiếp theo của ta, có thể liên quan đến sự tồn vong của cả Diêu thành, ngươi phải làm theo phân phó của ta."
Vẻ mặt Lâm Sơ ngưng trọng, làm cho Tống Thác cũng trong nháy mắt nghiêm túc, hắn ta nói: "Phu nhân xin nói, thuộc hạ cho dù liều chết, cũng sẽ bảo hộ phu nhân an toàn."
"Trong Diêu thành, chúng ta có thể dùng tổng cộng được bao nhiêu nhân mã?" Lâm Sơ hỏi.
"Tinh nhuệ chỉ có năm trăm, tán binh ngược lại có thể gom góp hơn hai ngàn người." Tống Thác đáp.
Nương theo tiếng mưa to đánh lên mặt đất đá xanh, Lâm Sơ trầm tư một lát mở miệng: "Ngươi phái một trăm tinh nhuệ lên núi, để cho bọn họ theo dõi chặt chẽ đập chứa nước, man di hạ trại bên ngoài thành, nhiều ngày như vậy lại không có động tĩnh gì, có thể chính là đang chờ trận mưa xuân này, muốn dùng nước trong đập chứa nước giúp bọn chúng phá cửa lớn Diêu thành."
Nơi hiểm yếu của Diêu thành, có thể nói đập chứa nước này đã chiếm một nửa, trước mắt Lâm Sơ vừa nói như vậy, Tống Thác cũng hiểu được mấu chốt, hắn ta lúc này ôm quyền: "Phu nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ phái người lên núi!"
Nơi này và sân viện cách vách chỉ cách nhau một bức tường, cách đó không xa còn mở một cánh cửa góc, tiếng mưa tuy lớn, nhưng bọn họ nói cái gì, người ở hành lang cách vách vẫn nghe rõ ràng.
Hàn Quân Diệp đứng ở hành lang cách vách, trong tay cầm một cây cung nhỏ chuyên dụng thiết kế riêng cho cậu, cậu nhìn bia ngắm tên sừng sững trong màn mưa, đôi mắt như nho đen, trong u lãnh lại mang theo chút thứ không thể nói nên lời, đưa tay từ trong ống tiễn lấy ra một mũi tiễn, đặt trên dây, dùng sức kéo căng.
"Sưu" một tiếng, mũi tiễn ngắn bay ra ngoài, mũi tiễn sắc bén bổ ra bia ngắm đâm vào đích, cuối cùng vững vàng bắn trúng chấm đỏ ở trung tâm của bia ngắm.
Đuôi mũi tiễn ngắn còn nhẹ nhàng rung động trong mưa gió, Hàn Quân Diệp bỏ lại cây cung nhỏ kia, bước chân trầm ổn đi về phía hành lang khác.
Kiếp trước, cậu đã trải qua lũ lụt Diêu thành, cũng trải qua trận ôn dịch kia..
* * *
Bảo Tống Thác phái người đi xem đập chứa nước, Lâm Sơ vẫn cảm thấy không đủ đảm bảo, nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là để cho người hỏi thăm một phen, hiện giờ tạm thời bổ nhiệm người canh giữ Diêu thành là người nào, kết quả biết được là phó tướng của An Định Viễn.
Phó tướng họ Triệu, làm người cứng nhắc, chỉ nghe theo lời của An Định Viễn.
Trước khi An Định Viễn nam hạ, câu duy nhất giao cho ông ta chính là "Tử thủ".
Triệu phó tướng cũng biết, dựa vào nơi hiểm yếu của Diêu thành, lương thảo của bọn họ sung túc, cho dù hao tổn, cũng có thể hao tổn được man di. Cho nên mấy ngày nay dù man di cắm hạ doanh trướng cắm bên kia hào bảo vệ thành, chỉ cần tiễn không bắn được đến trên tường thành, ông ta liền mở một mắt nhắm một mắt.
Muốn từ chỗ Triệu phó tướng xuống tay, để cho ông ta tăng cường binh lực trông coi đập chứa nước là không được.
Lâm Sơ nhìn chằm chằm tấm dư đô trải đầy bàn kia, chỉ cảm thấy đầu sắp đau.
"Thẩm thẩm." Cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh thúy.
Lâm Sơ nhìn Hàn Tiểu Bánh Bao xuất hiện, xoa xoa mi tâm mơ hồ đau đớn nói một câu: "Thẩm hiện tại đang bận, Quân Diệp đi tìm Vệ thẩm của cháu chơi đi."
Hàn Quân Diệp nhăn mặt bánh bao, ấn tượng của cậu đối với người khác chính là chỉ biết chơi thôi sao?
Cậu bước vào cửa phòng với đôi chân ngắn đã dài hơn không ít: "Thẩm, cháu đã gặp ác mộng."
Dù sao vẫn còn là đứa nhỏ, Lâm Sơ đành phải thu hồi suy nghĩ, chuẩn bị an ủi Hàn Quân Diệp.
Lại nghe Hàn Quân Diệp nói: "Thẩm thẩm, cháu mơ thấy ngoài cửa thành có rất nhiều nước, trên mặt nước nổi dầu, dầu kia sẽ cháy, mưa như thế nào cũng không tưới được, thiêu chết rất nhiều người.."
Cậu nói xong lại lộ ra bộ mặt sợ hãi.
Lâm Sơ đang muốn nói mộng đều là giả, nhưng giấc mộng này của Hàn Quân Diệp.. Dầu nổi trên mặt nước, sẽ cháy..
Trong đầu Lâm Sơ hiện lên một đạo linh quang -- dầu mỏ!