Tiếng nổ này làm cho Yến Minh Qua cũng cảnh giác, hắn nói với Lâm Sơ: "Nàng về nhà trước, ta dẫn người đi qua xem một chút."
Trái tim Lâm Sơ không khỏi nhảy có chút nhanh, nàng dùng sức bắt lấy tay Yến Minh Qua: "Ta đi cùng với chàng."
Yến Minh Qua nhìn thoáng qua đôi chân bị bong gân của nàng, trong ánh mắt trách cứ cùng đau lòng không cần nói cũng biết, thậm chí đè nén vài phần giận dữ.
Chày gỗ ngốc này, nếu không phải hắn đuổi tới, nàng biết mình sẽ gặp phải nguy hiểm gì không? Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Yến Minh Qua đều cảm thấy trái tim mình giống như bị một bàn tay to bóp chặt, khó chịu không thể thở được.
Hắn mang theo ánh mắt lệ khí quét về phía Triệu phó tướng, người sau run rẩy, thiếu chút nữa không đứng vững.
Lâm Sơ có chút bất an: "Để ta đi theo, ta cho bọn Tống Thác một loại vũ khí, dùng một chút lửa, vũ khí kia có uy lực nổ tung một tòa nhà."
Hiện tại chỉ nghe được hai tiếng nổ tung, nàng sợ vạn nhất những bình thuốc kia bị man di cướp đi. Yến Minh Qua lên núi nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.. Nàng đi theo, thấy có gì đó không ổn, còn có thể khiến Yến Minh Qua nhanh chóng chạy trốn.
Yến Minh Qua nhíu mày, sau khi đối mặt với ánh mắt tha thiết của Lâm Sơ, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhéo nhéo mu bàn tay Lâm Sơ: "Không được rời xa ta nửa bước."
Tuy rằng trước mắt thời cơ đều không đúng, nhưng Lâm Sơ vẫn cảm nhận được một tia ngọt ngào.
Lúc Triệu phó tướng nhìn thấy Yến Minh Qua, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
Ông ta do dự nửa ngày, vẫn là chuẩn bị tiến lên chào hỏi, chỉ là ông ta vừa mới đi về phía Yến Minh Qua, Yến Minh Qua liền mang theo Lâm Sơ trèo lên ngựa Ô Vân, vó ngựa trong mưa giẫm lên bùn đất văng tung tóe khắp người Triệu phó tướng.
Đám kỵ binh đi theo Yến Minh Qua cũng đều quay đầu ngựa, đuổi sát theo.
Triệu phó tướng đứng đó nhìn nửa ngày, rốt cuộc tìm được một người ông ta miễn cưỡng gọi được tên: "Viên tướng quân, không biết An tướng quân hiện tại ở nơi nào?"
Thần sắc ông ta mặc dù không thể xưng là nịnh nọt, nhưng dĩ nhiên thập phần cung kính.
Viên Tam chỉ nhìn Triệu phó tướng gật đầu khom lưng một cái: "An tướng quân còn đang ở Bạch Mã Quan."
Đáy lòng Triệu phó tướng chợt lạnh lẽo, Bạch Mã Quan, là quan ngoại cách Nam Đô gần nhất, cách nơi này xa ngàn dặm.
Ông ta cùng Yến Minh Qua tuy rằng không quen biết, thế nhưng tính tình Yến Minh Qua có thù tất báo, ông ta vẫn ít nhiều biết một chút. Ông ta không cảm thấy mình hạ lệnh đóng cửa thành nam là có gì sai, nhưng suýt nữa làm cho phu nhân Yến Minh Qua mất mạng ngoài cửa thành, Triệu phó tướng biết cuộc sống tiếp theo của mình sẽ không dễ chịu.
Ông ta vốn tưởng rằng An Định Viễn đi theo cùng nhau trở về, ông ta là phó tướng An Định Viễn, An Định Viễn nói cái gì cũng sẽ bảo vệ ông ta. Hiện tại An Định Viễn cách xa ngàn dặm, nhớ tới ánh mắt huyết lệ vừa rồi của Yến Minh Qua, dưới chân ông ta không khỏi nhũn ra.
Mưa lớn liên tiếp mấy ngày rốt cuộc cũng ngừng, nhưng trên đường núi vẫn là một mảnh lầy lội, Yến Minh Qua mang theo Lâm Sơ đi đến giữa sườn núi, chỉ thấy đám người Tống Thác đã đi xuống núi.
Nhìn thấy Yến Minh Qua, Tống Thác cũng vừa mừng vừa sợ, mang theo mấy trăm tinh nhuệ tiến lên cung kính kêu chủ tử.
"Tiếng nổ mạnh trên núi là xảy ra gì?" Yến Minh Qua để cho bọn họ miễn lễ, mở miệng hỏi thẳng.
Nói đến tiếng nổ tung này, Tống Thác cũng là vẻ mặt hưng phấn: "Lúc trước đám người Tứ Nhi lên núi gặp được man di, man di người đông thế mạnh, Tứ Nhi che chở người phu nhân sai tới đưa bình hắc phấn, man di cho rằng là bảo bối, liều mạng muốn cướp đi. Trong lúc cướp đoạt một bình hắc phấn đã bị dính nước mưa, đám người Tứ Nhi đốt ném về phía man di, kết quả ngòi nổ xong cũng không có phản ứng gì. Man di tưởng là hù dọa người, Tứ Nhi sợ đồ vật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lại châm một cái ném về phía man di, man di không phản ứng, ai ngờ hắc phấn trong bình gốm kia trực tiếp đem mảnh đất kia nổ tung, một đám man di thi thể còn không được nguyên vẹn! Sau đó Tứ Nhi mang theo người chạy tới, chúng thuộc hạ mới dùng hắc phấn trong bình gốm nổ tung cửa xả lũ."
Biết được thuốc nổ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm.
Yến Minh Qua thấy bọn Tống Thác một thân chật vật, bảo đám người trở về chỉnh trang trước.
Trên đường trở về, Yến Minh Qua và Lâm Sơ cùng cưỡi một ngựa, không khỏi tò mò hỏi một câu: "Hắc phấn mà đám người Tống Thác nói, đến tột cùng là cái gì, thế nhưng lại có uy lực lớn như vậy."
Lâm Sơ không nghĩ tới nàng cũng không có thí nghiệm trước đó sao lại chế tác thành công, trước mắt Yến Minh Qua hỏi, nàng cân nhắc, có thể mượn lực lượng của Yến Minh Qua, tìm càng nhiều quặng ka-li ni-trat cùng lưu huỳnh, làm ra thuốc nổ càng thêm hoàn mỹ.
Chỉ là có một vấn đề Lâm Sơ không thể không suy nghĩ nhiều, nàng đã phá vỡ sự cân bằng của vũ khí lạnh trên thế giới này, một khi thuốc nổ xuất hiện cũng sẽ bị lợi dụng trên diện rộng, phải xem người thống trị quốc gia này có phải là một minh quân hay không. Nếu không bằng vào thuốc nổ, người thống trị không ngừng khơi mào chiến sự, mở rộng lãnh thổ, chỉ vì kiếm cho mình danh hào thiên cổ nhất đế trong sử sách, bách tính vẫn không chiếm được một mảnh an bình. Như vậy, nàng mang thuốc nổ vào thế giới này, chính là một quyết định sai lầm.
Yến Minh Qua nhìn ra Lâm Sơ đang suy nghĩ, bàn tay to thô kệch của hắn nâng cằm Lâm Sơ lên, thân thể hơi cúi xuống vài phần, hơi nóng trong hô hấp cơ hồ toàn bộ phun lên cổ Lâm Sơ: "Phu nhân đang thất thần ư?"
Ngửi được hương vị quen thuộc như khắc vào tận xương tủy, ánh mắt Yến Minh Qua sâu thẳm vài phần.
Trong tầm mắt, chiếc cổ trắng nõn của Lâm Sơ, giờ khắc này tựa hồ trở nên cực kỳ mê người, trong hô hấp tất cả đều là hương vị đặc biệt trên người nàng, ánh mắt Yến Minh Qua tối sầm lại, yết hầu không tự chủ được lăn lộn.
Lâm Sơ bị hô hấp của Yến Minh Qua làm cho run rẩy, nàng thật cẩn thận quay đầu lại nhìn Yến Minh Qua một cái: "Không, ta chính là đang suy nghĩ, cũng may thứ kia không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tướng công nếu là tò mò, ngày sau ta tìm được nguyên liệu, làm thêm chút là được."
Nàng nói cái gì, Yến Minh Qua kỳ thật cũng không có nghe rõ, chỉ hàm hồ đáp một tiếng.
Hắn chỉ cảm thấy bộ dáng nhỏ bé hiện giờ của nàng, cực kỳ giống một con thỏ sợ hãi, trước mắt con thỏ sợ hãi này đang luống cuống rụt vào trong ngực mình.
Yến Minh Qua dùng áo choàng nặng nề của mình bao bọc Lâm Sơ hoàn toàn.
Lâm Sơ Chính cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhận thấy tay hắn đang khoác áo choàng che lấp một chút không an phận, Lâm Sơ nhất thời mặt đều xanh mét.
"Yến Hành.." Nàng nghiến răng nghiến lợi.
Trên tay Yến Minh Qua hơi chút dùng chút lực đạo nhéo hai cái, mới có chút không cam lòng thu tay lại.
Hắn trước đưa Lâm Sơ về Yến phủ, mới xoay người đi quân doanh.
Lúc Lâm Sơ vào phòng, một bên ở trong lòng mắng người nào đó là bại hoại, một bên đỏ mặt muốn đốt lên.
Nhớ tới ánh mắt hận không thể ăn nàng một ngụm của Yến Minh Qua khi thả nàng xuống ngựa, Lâm Sơ không khỏi run rẩy, nàng làm sao cảm thấy, hình như mình sẽ sớm biến thành thức ăn vậy?
Bởi vì lúc trước mưa không ít, y phục Lâm Sơ cơ hồ đều là nửa khô nửa ướt.
Vệ Nhu vừa thấy nàng trở về, liền đẩy nàng về phòng nhanh hơn, lại lệnh cho phòng bếp đun nước nóng cho nàng tắm nước ấm.
Y phục bị nước mưa ướt đẫm đứng trên người quả thật khó chịu, Lâm Sơ tắm nước ấm, vừa mới thay xong y phục sạch sẽ, Kinh Hòa liền đưa canh gừng tới.
"Phu nhân hôm nay mắc mưa, uống một chén canh gừng xua đuổi cái lạnh đi." Kinh Hòa cầm canh gừng, tóc của chính nàng ta vẫn còn đang ướt.
Lâm Sơ nhìn thấy đau lòng: "Một thân y phục ẩm ướt của ngươi còn chưa kịp thay, mau trở về thay, tóc cũng phải dùng khăn lau khô, nhớ kỹ cũng uống một chén canh gừng."
Kinh Hòa ngượng ngùng gãi gãi ót: "Phu nhân không cần lo lắng nô tỳ, nô tỳ tập võ, da dày thịt béo, dính chút mưa nhỏ không có gì đáng ngại."
"Nha đầu ngốc, ngươi như vậy sau này sẽ bị bệnh căn." Lâm Sơ điểm trán Kinh Hòa.
Trên khuôn mặt ngăm đen của Kinh Hòa hiện ra một chút ửng hồng không quá rõ ràng, nàng ta từ nhỏ đối đãi với bản thân như nam nhi, có đôi khi cũng sẽ không nhớ rõ mình còn là một nữ nhân.
Trong lòng nàng ta cảm động, sau khi đa tạ Lâm Sơ, liền đáp lời trở về phòng.