"Luyện thép? Bách luyện cương?" Điều duy nhất Vệ Nhu có thể nghĩ đến chính là bách luyện cương. Nàng ta suy nghĩ Lâm Sơ là người ngoài nghề, không biết quá trình luyện thép này phức tạp, mệt mỏi nói: "Thời gian ngắn như vậy, sợ là luyện không được.."
"Sư tỷ, chúng ta đem quặng sắt trở về trước, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, có thể luyện ra!" Lâm Sơ vẻ mặt nghiêm túc, khiến lời cự tuyệt của Vệ Nhu đến bên miệng lại nuốt xuống. Đúng như Lâm Sơ nói, bất kể là dùng phương pháp nào để luyện thép, trước tiên vận chuyển quặng sắt trở về, luôn luôn đúng.
Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng động nhẹ.
Lâm Sơ nghi hoặc nhìn lại, chỉ thấy Hàn Quân Diệp từ sau lưng cửa lộ ra nửa cái đầu.
"Thẩm, nương!" Cậu nhếch miệng híp mắt cười, thoạt nhìn cả người lẫn vật đều vô hại.
"Sao vẫn kêu loạn như thế, đây là Vệ thẩm của cháu." Lâm Sơ bất đắc dĩ cười nói.
Vệ Nhu ngược lại không để ý nhiều, vẫy tay bảo Hàn Quân Diệp tới đây: "Bánh hạch đào phòng bếp vừa đưa tới, mau tới đây nếm thử."
Hàn Quân Diệp vừa nghe thấy Vệ Nhu lại bảo mình ăn cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, nhưng vì không muốn Lâm Sơ và Vệ Nhu nghi ngờ, vẫn là cất bước chân ngắn đạp qua, cố gắng cười vui vẻ cầm lên một miếng từng ngụm từng ngụm nhỏ của bánh hạch đào.
"Bài tập của Quân Diệp gần đây như thế nào?" Lâm Sơ rất thích Hàn Tiểu Bánh Bao, nhưng bản thân nàng đối với những sách cổ này đều là gà mờ, Vệ Nhu có thể làm văn viết chữ, hơn nữa Hàn Quân Diệp chịu thân cận với nàng ta, luôn luôn là Vệ Nhu dạy Hàn Quân Diệp đọc sách.
Nghe được vấn đề này, Hàn Quân Diệp buông mi vũ ngăn trở tất cả thần sắc trong mắt, thoạt nhìn giống như hoàn toàn không quan tâm đến đề tài này.
Vệ Nhu nhìn Hàn Quân Diệp một cái, mới cười nói: "Lúc trước nhập môn Tam Tự Kinh học rất nhanh, hiện tại học được Luận Ngữ liền chậm lại, bộ phận này học vấn thâm sâu, lúc trước ta cũng là từ sư phụ học chút da lông, vẫn nên thuê cho hắn một tây tịch đi."
Hàn Quân Diệp gặm xong một khối bánh hạch đào, nghe nói như vậy, có chút mất hứng kéo tay Vệ Nhu: "Nương, con không muốn đọc sách.."
Vệ Nhu buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt bánh bao nhỏ bé của cậu không ít: "Tiểu tử thúi, không đọc sách không biết lý lẽ, ta không ép cháu phải đọc sách tốt đến mức nào, nhưng đạo lý nên học, vẫn phải học xong, biết không?"
Ánh mắt Hàn Quân Diệp lóe lên, không được tự nhiên nói: "Con muốn theo Tống thúc thúc học công phu."
Cậu phỏng chừng là muốn làm nũng, nhưng lại không kéo được mặt mũi, lông mày nhỏ cau lại, ngược lại có vài phần hỉ cảm.
Vệ Nhu liền cười cười: "Muốn học công phu cũng không phải không được, nhưng cái này ta không làm chủ được, cháu phải hỏi Yến thẩm của cháu."
Hàn Quân Diệp liền nhướng cổ nhìn Lâm Sơ, Lâm Sơ vốn định nói vô luận như thế nào cũng phải để cậu đọc sách, trong lúc vô tình ánh mắt của nàng giao nhau với Vệ Nhu, đột nhiên hiểu được vì sao Vệ Nhu lại để Hàn Quân Diệp tranh thủ sự đồng ý của nàng.
Đây không phải là vấn đề đơn giản có mời tây tịch cho Hàn Quân Diệp hay không, mà là.. Làm thế nào để dạy đứa nhỏ này?
Hàn Quân Diệp là tôn tử của Hàn Quốc công, còn công tử Hàn Quốc công là một đảng của Nhị hoàng tử. Hiện tại ký ức của Hàn Quân Diệp hoàn toàn không thân cận với bọn họ mà thôi, nếu là ngày sau Hàn Quân Diệp nhận tổ quy tông, trở lại Hàn gia thì sao?
Không nói đến những thứ khác, phụ thân cậu là Hàn Tử Thần đích thật là chết dưới đao của Yến Minh Qua. Nếu bọn họ dốc lòng bồi dưỡng Hàn Quân Diệp, đến lúc đó nếu Hàn Quân Diệp ghi hận, bọn họ chính là tự tay nuôi lớn một con sói. Nhưng nếu hoàn toàn mặc kệ đứa nhỏ này.. Lâm Sơ nhìn dung mạo ngây thơ của Hàn Quân Diệp, lại có vài phần không đành lòng.
Ở chung lâu như vậy với Hàn Quân Diệp, nàng gần như đều quên mất thân phận trước kia của Hàn Quân Diệp, nói là không có tình cảm là không có khả năng.
Đây không thể nghi ngờ trở thành một vấn đề nan giải, Lâm Sơ suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống nhéo nhéo mặt Hàn Quân Diệp nói: "Ta nói cũng không tính là được, còn muốn hỏi Yến thúc thúc một chút."
Người có quyền quyết định tương lai của Hàn Quân Diệp vẫn là Yến Minh Qua
Lâm Sơ còn muốn cùng Vệ Nhu thương nghị chuyện cụ thể vận chuyển quặng sắt về, Hàn Quân Diệp ở trong phòng nhàm chán, tự mình chơi một hồi, liền chạy ra ngoài.
Ra khỏi phòng, sự ngây thơ và khờ dại trên mặt Hàn Quân Diệp đều không còn.
Cậu biết Lâm Sơ cùng Vệ Nhu kiêng kỵ cái gì, con ngươi cậu híp lại, nếu đổi lại mình là Yến Minh Qua, cậu không có khả năng cho phép chính cậu tồn tại tai họa ngầm này, thù giết cha..
Hàn Quân Diệp ngồi xổm dưới hành lang, nhìn vũng nước nhỏ tụ lại dưới bậc thang sau mưa, thần sắc cực kỳ phức tạp.
Một con kiến vòng qua vũng nước trèo qua mặt đất, Hàn Quân Diệp thấy, nhặt một cành cây, đuổi con kiến kia về vũng nước.
Con kiến nổi trên mặt nước, cố gắng trôi đến vùng nước nông, giãy dụa muốn bò ra ngoài, cây gậy trong tay Hàn Quân Diệp ngang dọc, lại đuổi con kiến kia trở về trong vũng nước.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, con kiến cuối cùng đã chết trong vũng nước.
"Ngươi tốn rất nhiều công sức như vậy, chỉ có thể giết chết một con kiến, vì sao không lợi dụng một con kiến trong đó, đem bầy kiến bên kia đều giết chết?" Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh lẽo.
Hàn Quân Diệp ngẩng đầu, liền nhìn thấy Yến Minh Qua một thân huyền giáp chưa cởi bỏ, trên hộ giáp của hắn còn có nước mưa ẩm ướt, hẳn là vừa mới từ quân doanh bên kia trở về.
Hàn Quân Diệp sợ hãi nhìn hắn một cái, lúng ta lúng túng kêu lên một tiếng: "Yến thúc thúc."
Yến Minh Qua sải bước đi tới, nhìn thấy cây gậy gỗ cậu ném ở bên cạnh, cầm lên, dùng gậy gỗ ngăn cản đường đi của một đội kiến bên kia.
Con kiến đi trước thấy con đường bị chặn, liền vòng qua. Nó vòng quanh, Yến Minh Qua liền đem gậy gỗ lại canh ở trước mặt nó, con kiến kia cuối cùng trèo lên gậy gỗ, kiến đi theo phía sau cũng trèo lên gậy gỗ.
Lúc này Yến Minh Qua mới đem đầu kia của gậy gỗ bỏ vào trong vũng nước.
Con kiến đi trước phát hiện phía trước đã không còn đường đi, đành phải trở về đường cũ, nhưng trên cây gậy gỗ nhỏ, đã xếp thành một con kiến bò về phía này, đường trở về có vẻ hết sức gian nan.
Yến Minh Qua lại đem toàn bộ cây gậy gỗ đặt ở trong vũng nước lớn, một đám kiến nổi trên mặt nước ra sức giãy dụa, cuối cùng đều chết trên mặt nước.
Đồng tử Hàn Quân Diệp khẽ run lên, có lẽ là sau cơn mưa lạnh lẽo, cậu cảm thấy quanh người mình đều dâng lên một cỗ lãnh ý..