Triệu phó tướng chống hai tay lên thanh lan can ngang trên đài quan sát, thở dài một tiếng.
Ông ta biết rằng mình đã lên thuyền tặc tử, nhưng ông ta đã không thể đi xuống, chỉ có một con đường để đi đến nơi tối.
Ông ta chinh chiến sa trường nhiều năm, tuổi già mới có được một nữ nhi bảo bối, nữ tế nếu chết đi, nữ nhi của ông ta liền trở thành một quả phụ, quả phụ ở thế đạo này cả đời không ngẩng đầu lên được. Vì nữ nhi và nữ tế, ông ta chỉ có thể đem cái mạng già này ra làm bất cứ giá nào.
Yến Minh Qua xưa nay trong mắt không coi ai ra gì, ông ta ở dưới tay Yến Minh Qua không lấy được chỗ tốt. Tương lai nếu Lục hoàng tử thắng, Yến Minh Qua cùng An Định Viễn tự nhiên đều là tòng long chi công, đến lúc đó trở về kinh thành thăng quan tấn tước. Mà các đời Hoàng đế đều phái thân tín Tướng quân trấn thủ. Ông ta ở Diêu thành này, đến lúc đó vẫn phải xem sắc mặt chủ tướng sống qua ngày.
Chi bằng liên thủ với man di, nương tựa Nhị hoàng tử, chờ Nhị hoàng tử ngồi vững sơn hà, lúc luận công ban thưởng, ông ta chính là nhân vật số một ở Diêu thành này.
* * *
Một tiếng nổ lớn kia đích thật là trấn áp man di ở đây, bọn chúng cũng không dám xông vào doanh trướng như một tổ ong nữa, chỉ phân tán quanh khu vực.
Lâm Sơ chú ý tới man di mặc binh phục Đại Chiêu trên tay trái đều buộc một dải vải đỏ rộng hai ngón tay, nàng đột nhiên ý thức được đó chính là phương pháp bọn họ dùng để nhận diện lẫn nhau.
Lúc này Lâm Sơ nói với Tống Thác: "Nghĩ biện pháp nói cho đám người của tướng công biết, trên cánh tay những người mặc binh phục Đại Chiêu có buộc vải đỏ, đều là man di!"
Tống Thác lúc này đặt ngón tay lên môi thổi ra mấy tiếng huýt sáo bén nhọn.
Xa xa vừa vang lên tiếng huýt sáo đáp lại, Tống Thác nhìn người ở xa xa từng bước tới gần, sắc mặt vô cùng ác liệt.
Sự xuất hiện của Vương tử Tát Man khiến man di dường như tìm được tâm phúc, tuy rằng vẫn là phân tán đứng thẳng, nhưng rõ ràng kinh hoảng trước đó đều tiêu tán không ít.
Tống Thác trầm giọng nói: "Cung tiễn thủ!"
Một loạt Lang kỵ vệ giương cung cài tiễn, một đám mưa tiễn bay về phía man di.
Đám man di phân tán chạy tới gần, mũi tiễn không đủ dày đặc, rất dễ dàng bị bọn họ né tránh, Vương tử Tát Man càng là chỉ dùng đại thiết chùy trong tay hơi ngăn cản, liền đẩy mũi tiễn bắn tới trước mặt.
"Phu nhân, ngài đi trước đi!" Tống Thác nói.
Lâm Sơ suy nghĩ một chút, lại chạy vào trong trướng, ôm ba bình thuốc nổ ra, đặt hai bình ở bên chân Tống Thác: "Làm ra thuốc nổ cũng chỉ có mấy bình này, dùng hết cũng tốt hơn là rơi vào trong tay bọn họ!"
Tống Thác nhìn cái bình gốm Lâm Sơ ôm trong tay, hơi có chút nghi hoặc, không phải chỉ còn hai bình sao?
Hắn ta cho rằng Lâm Sơ vừa mới chạy vào lại nhét thêm một bình, cũng không hỏi nhiều, châm một dây dẫn của bình thuốc nổ ném tới phía Vương tử Tát Man.
Vương tử Tát Man ở trên đài quan sát nhìn thấy uy lực của thứ này, không dám khinh thị, nhẫn tâm dùng hết toàn lực chạy về phía Lâm Sơ, bình thuốc nổ tung ở chỗ chân hắn ta vừa rời khỏi, mấy tên man di đều bị nổ tung.
"Nữ nhân xinh đẹp như ngươi, thích hợp làm hoa đẹp nhất trên thảo nguyên chúng ta, không thích hợp với những chuyện đẫm máu này." Vương tử Tát Man tránh thoát phạm vi nổ mạnh của thuốc nổ, vấp phải mấy Lang kỵ vệ tiến đến chặn lại hắn ta, hai mắt hắn ta nheo nheo nhìn Lâm Sơ mà nói.
Lâm Sơ một trận ác hàn, phong tục trên thảo nguyên, sau khi huynh trưởng chết đi, đệ đệ kế vị vương đình sẽ đem thê tử của huynh trưởng lập làm vương hậu của mình. Bọn họ chiếm được một bộ lạc, giết chết thủ lĩnh bộ lạc, cũng sẽ chiếm giữ thê tử của thủ lĩnh bộ lạc.
"Phu nhân, đi mau!" Tống Thác hô to.
Lâm Sơ biết mình chạy cũng không thoát khỏi Vương tử Tát Man này, nàng cười châm lên bình thuốc cuối cùng trong tay mình, ngòi nổ xoẹt xoẹt, đốm lửa cháy bật ra.
"Ta cảm thấy thân thể của ngươi bị thuốc này nổ thành vô số mảnh vụn là đẹp nhất." Lâm Sơ mỉm cười bình tĩnh nói, thuốc nổ trong tay nàng đã nhanh chóng cháy đến cuối cùng.
"Phu nhân!" Tống Thác kinh sợ tới mức cổ họng đều kêu vỡ âm thanh.
Đồng tử Vương tử Tát Man co rụt lại, trong nháy mắt buông tha ý nghĩ muốn bắt sống Lâm Sơ, xoay người bắt đầu chạy như nhanh nhất có thể để đào mạng, chạy đến một khoảng cách nhất định lại dùng sức nhào về phía trước, cả người đều nằm sấp trên mặt đất.
Dây dẫn bình thuốc nổ trong tay Lâm Sơ cháy đến tận cùng cũng không thấy nổ tung, Vương tử Tát Man mặt mày xám tro đứng lên, nhìn Lâm Sơ nghiến răng nghiến lợi: "Trêu đùa bổn Vương tử? Ngươi muốn chết ư!"
Lâm Sơ run lên như sợ hãi, bình gốm kia liền rơi xuống đất, vỡ thành mảnh nhỏ, bên trong cái gì cũng không có.
Vương tử Tát Man âm thầm đi tới, Lâm Sơ chỉ vào bình gốm trong tay Tống Thác, giống như sợ hãi đến lắp bắp: "Ngươi.. Ngươi đừng đến đây, nếu không.. Bằng không nổ chết ngươi.."
Vương tử Tát Man cười nhạo một tiếng: "Mỹ nhân, cùng một thủ đoạn mánh lới dùng lần thứ hai là không ai bị lừa."
Hắn ta lại đi về phía Lâm Sơ, rõ ràng giữa hai người còn cách nhau hơn mười thước, nhưng Lâm Sơ phảng phất là quá sợ hãi, lúc lui về phía sau trực tiếp ngã xuống.
Vương tử Tát Man tự cho là nắm chắc phần thắng, dừng bước nói: "Tuy rằng ngươi không quá ngoan ngoãn, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ngươi thoạt nhìn không cường tráng, nhưng rất đẹp, ta sẽ nuôi ngươi rất cường tráng rồi sinh con với ngươi. Bộ lạc Tát Man chúng ta, đối với nữ nhân luôn luôn tôn trọng, không có nữ nhân, bộ lạc của chúng ta liền không cách nào sinh sôi nảy nở hậu đại."
Hắn ta thật đúng là khuyên nhủ Lâm Sơ tới.
Những lời mạo phạm này, Tống Thác nhíu mày, hận không thể mang theo Lang kỵ vệ cùng Vương tử Tát Man liều mạng ngươi chết ta sống, đã thấy Lâm Sơ cho hắn ta ánh mắt, Tống Thác lập tức hiểu ý, cầm lấy bình thuốc nổ thì phát hiện rất nặng, liền biết Lâm Sơ vừa rồi là vì thiết kế Vương tử Tát Man, hắn ta đốt một bình thuốc nổ cuối cùng ném qua.
Vương tử Tát Man nhìn bình thuốc nổ bay tới, cho rằng lại là bọn họ phô trương thanh thế, khóe miệng khinh thường cong lên, tức giận vung chùy muốn đập nát bình gốm.
"Oanh!"
Trong nháy mắt thiết chùy trong tay Vương tử Tát Man tiếp xúc với bình thuốc nổ, thuốc vừa lúc nổ tung.
Khói bụi khổng lồ bao phủ, chờ khói bụi tản ra, Lâm Sơ mới buông tay áo chắn trước mặt xuống.
Phía trước nơi nổ tung tối tăm một mảnh, trong không khí có mùi thịt cháy vụn, trên mặt đất có một ít đồ vật thất linh bát loạn, bất quá cách xa, Lâm Sơ cũng không thấy rõ. Tương đối có độ phân biệt chính là hai cái đại thiết chùy kia.
"Vương tử Tát Man bị nổ chết rồi?" Lâm Sơ hỏi, giọng nói vừa nghe cũng rất bình tĩnh.
"Vâng, vâng." Tống Thác chưa từng thấy Lâm Sơ bình tĩnh đến lãnh khốc như vậy, trong nháy mắt hắn ta thậm chí cảm thấy trên người Lâm Sơ dường như có bóng dáng của Yến Minh Qua.