Vương tử Tát Man đã chết, trong tay binh lính Trung Nguyên lại có vũ khí đáng sợ như vậy, đội quân Tát Man hoảng sợ, đối với trận chiến còn chưa chính thức bắt đầu này đã sinh ra khiếp ý.
Sau khi bị hỏa lực đầu tiên công kích, quân Tát Man tại chỗ tu chỉnh sau lại xuất phát, đồng bạn đã chết căn bản không kịp chôn vùi, cho dù hợp lại cũng không thể trở về thi thể nguyên trạng cùng trên mặt đất bốc khói đen hố lớn kích thích cảm giác của quân man di, sợ hãi còn đang không ngừng lan tràn.
Đại tướng man quân đã phát hiện ra điều này, ông ta cưỡi ngựa đến trước khung xe của Đại Hãn Tát Man, lo lắng nói: "Đại Hãn, hôm nay tấn công Diêu thành, có phải hành động quá mức theo cảm tính hay không?"
Hô Diên Khiếu ngồi trên chiến xa bằng gỗ, nghe vậy lạnh lùng liếc đại tướng quân kia một cái: "Ngươi cho rằng trận chiến hôm nay, là ta vì báo thù cho con của ta sao?"
Đại tướng quân cúi đầu, không dám lên tiếng, nhưng rõ ràng chính là ý tứ này.
Hô Diên Khiếu cười lạnh một tiếng: "Đại Chiêu chế tạo ra vũ khí, ngươi cũng thấy được, không thừa dịp hiện tại tiến công, ngươi là muốn chờ người ta chế tạo ra đủ binh khí, trực tiếp phá đảo thảo nguyên vương đình sao?"
"Thuộc hạ không dám." Đại tướng quân cúi đầu xuống thấp hơn một chút.
"Trở về đội ngũ của ngươi đi!" Hô Diên Khiếu quát.
Đại tướng quân vội vàng cưỡi ngựa rời đi.
Đại tướng quân vừa đi, Hô Diên Khiếu nhìn binh lính Tát Man ủ rũ, thở dài một tiếng.
Quân sư bên cạnh lắc lư quạt Khổng Minh nói: "Đại Hãn không cần để ý, trận chiến này, người chết là không thể thiếu. Quân Đại Chiêu xuất quan hơn mười dặm mai phục ở chỗ này, khẳng định là đang phô trương thanh thế. Dũng sĩ ngày hôm qua trở về báo tin cũng có nói, bọn họ còn chưa nghiên cứu ra được quá nhiều vũ khí đáng sợ như vậy. Quân Đại Chiêu lưu thủ Diêu thành chỉ có bốn vạn, đánh nhau khẳng định không phải đối thủ của hai mươi vạn đại quân chúng ta, quân Đại Chiêu nhất định là muốn dọa chúng ta lui đi."
Hô Diên Khiếu gật đầu: "Trận chiến này, cho dù là dùng thi thể chất đống lên thành lâu Diêu thành, ta cũng phải san bằng cánh cửa Diêu thành này, chính tay ta đâm chết Yến Minh Qua, báo thù cho con ta!"
"Chờ bắt được Diêu thành, Nhị hoàng tử bên kia nhất định sẽ ghi nhớ công lao cho chúng ta!" Quân sư nịnh nọt nói.
"Công lao? Ta muốn công lao của hắn làm gì?" Hô Diên Khiếu cười lạnh.
Tròng mắt quân sư vừa chuyển, đột nhiên hồi phục lại có chút ý vị, biên giới Đại Chiêu đều đã mở ra, đến lúc đó thiết kỵ của bọn họ nam hạ, đi tới đâu, đều là lãnh thổ thảo nguyên của bọn họ, làm sao còn cần cúi đầu khom lưng trước mặt Nhị hoàng tử.
"Đại Chiêu giàu có, năm nào cũng muốn chúng ta triều cống, nếu chúng ta vừa bắt được vương triều Đại Chiêu, đất đai phì nhiêu của Đại Chiêu, nên nuôi ra được bao nhiêu trâu dê.." Quân sư chỉ nghĩ đến tình cảnh khi đó, ánh mắt đều trợn tròn.
"Nghe nói ngươi học qua thuật sĩ bói toán của Trung Nguyên, ngươi hãy bói cho trận chiến này mà bói toán một quẻ đi." Hô Diên Khiếu ngược lại không lộ ra biểu tình quá mức mừng rỡ gì, ông ta biết, Yến Minh Qua là lang sói canh giữ đạo môn này, con sói kia không chết, đại quân của ông ta liền không thể gần được cánh cửa này mảy may.
Quân sư nghe vậy, vội vàng từ trong tay áo lấy ra ba đồng tiền.
Ông ta cầm đồng tiền trong miệng lẩm bẩm, cuối cùng đem đồng tiền rắc lên tấm ván gỗ dưới gầm xe chiến xa.
Nhìn thấy ba đồng tiền bài trí, quân sư cười lớn: "Đại hãn, là đại cát! Trận chiến này, chính là đại cát!"
Da mặt vốn căng thẳng của Hô Diên Khiếu buông lỏng vài phần, ông ta nhìn đồng tiền trên mặt đất, tuy rằng không hiểu nghề này, nhưng quân sư đều nói như vậy, lúc này ông ta dùng giọng nói như hồng chuông hét lớn: "Các dũng sĩ thảo nguyên! Đại Chiêu khí số đã hết! Chỉ cần bắt được Diêu thành, thiết kỵ của chúng ta chỉ huy nam hạ, mỹ nhân, rượu ngon, vô số trâu dê, đều là của chúng ta!"
Càng cằn cỗi, càng tham lam.
Man di vốn sĩ khí uể oải lại phấn chấn không ít.
* * *
Một vách núi với tầm nhìn rộng.
Nam nhân áo xanh tóc dài phiêu dật đứng ở bên vách núi, nhìn đại quân Tát Man uốn lượn như con rắn khổng lồ, trong mắt có bi thương nhàn nhạt.
"Tiểu sư đệ này của ta, vẫn là quá mức tự phụ.."
"Túi gấm mà ngài để cho thuộc hạ giao cho Yến tướng quân, đã bị hắn đưa trả về." Cát Hồi hai tay dâng lên túi gấm vải xanh.
"Hai mươi vạn man quân, cho dù bị vây cũng có thể vây chết hắn ở Diêu thành. Không có lương thảo, hắn dựa vào cái gì hao tổn cùng man di? Hắn còn không biết họ Phương kia đã đầu nhập vào Nhị hoàng tử rồi, nhân thế bẩn thỉu, lòng người sẽ sạch sẽ đến đâu?" Hắn ta giống như đang cười, khóe miệng lại mang theo vài phần khổ sở, còn có chút hàm xúc không thể nói thành lời.
"Chủ tử, ngài xem được thiên mệnh, lại nghĩ giúp hắn phá số mệnh này, đã coi như nhân chí nghĩa tận." Cát Hồi nhìn thân hình bộc phát đơn bạc của Mộ Hành Phong, trong mắt có chút ảm đạm, bệnh tình của chủ tử từ đầu xuân tới nay liền tăng thêm.
"Cả đời này của ta, mưu kế đều tính hết.. Dùng lời của văn nhân mặc khách mà nói, là không nên chết tử tế đi." Mộ Hành Phong cười nhạt.
"Đó là năng lực của chủ tử ngài làm cho bọn họ sợ hãi." Cát Hồi nói.
"Gần đây ta luôn nằm mơ, trong mộng ta và A Nhu có một đứa nữ nhi, con bé sống không tốt chút nào.." Ánh sáng trong đáy mắt Mộ Hành Phong ảm đạm xuống, không thể nghĩ đến những giấc mơ đó, A Nhu của hắn ta làm sao có thể chết chứ?
Nhưng cái loại cảm giác đau đớn cùng cảm giác thở không nổi của trái tim hắn ta quá mức chân thật, đều làm cho hắn ta hoài nghi mình có thật sự đã trải qua một lần hay không.
"Chủ tử, ngài đã quên lời thề mình lập ra? Ngài và Vệ thị đã không còn tình cảm gì đáng nói nữa." Cát Hồi có chút tức giận vì không thể khuyên bảo chủ tử.
Hắn ta là vũ phu, nhưng cũng có một trái tim tiếc tài, Mộ Hành Phong là một kỳ tài có một không hai, hắn ta nguyện ý đi theo để điểm chỉ sơn hà, dốc sức đoạt thiên hạ, lại không muốn nhìn một người kinh tài tuyệt diễm như vậy vì tư tình nữ nhi vây khốn. Đại trượng phu lo gì không có vợ!
Mộ Hành Phong thở dài một tiếng, chỉ nói: "Diêu thành sẽ bị phá, đưa nàng ấy đến nơi an toàn đi."
Lúc xoay người, Mộ Hành Phong vốn chỉ liếc mắt nhìn về phía Diêu thành, lại đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Không có bất kỳ huyết mạch hoàng gia nào ở đây, lấy đâu ra long khí?"