Đứa nhỏ của Vệ Nhu, đại danh Vệ Nhu còn chưa nghĩ xong, chỉ lấy một cái nhũ danh, gọi là Quả Quả.
Bởi vì là sinh vào mùa hè, mùa hè nhiều trái cây, nhũ mẫu nói nhũ danh phù hợp với mùa này, tương lai dễ nuôi.
Lâm Sơ biết được tên kiếp trước của nữ chính, nhưng cái tên kia là Mộ Hành Phong lấy, hiện giờ.. Vệ Nhu và Mộ Hành Phong tựa hồ đã đứt sạch sẽ. Lâm Sơ không biết Vệ Nhu sẽ đặt cho đại danh gì cho đứa nhỏ, cũng không lắm miệng.
Hàn Quân Diệp gần đây liên tiếp trốn học, cơ hồ muốn trở thành người hầu nhỏ của Vệ Nhu, không ngoài những thứ khác, chỉ vì để được nhìn Quả Quả nhiều thêm vài lần.
Sinh ra không được mấy ngày, làn da nhăn nhúm đỏ hồng trên người Quả Quả liền trở nên trắng nõn, mềm mại thành một đoàn, nhìn liền làm cho trong lòng người ta vui mừng.
Lâm Sơ từng nói qua nhiều lần bảo Hàn Quân Diệp chú trọng bài tập, nhưng tiểu tử này, tuổi còn nhỏ đã học được âm phụng dương vi*.
*âm phụng dương vi: Trước mặt phục tùng, sau lưng chống lại.
Vì không để cho cậu bỏ việc học, Lâm Sơ đành phải trêu ghẹo nói: "Quân Diệp, cháu trông chừng Quả Quả muội muội như tiểu thê tử của cháu, tương lai nếu không có tiền đồ gì, Vệ thẩm cũng không yên tâm đem Quả Quả giao cho cháu."
Hai đứa nhỏ đều là em bé bụ bẫm, Vệ Nhu chỉ đơn thuần cho rằng Lâm Sơ đó là vui đùa, cho rằng Lâm Sơ muốn dỗ Hàn Quân Diệp đi học đường, liền phụ họa nói: "Phu quân tương lai của Quả Quả, phải là trạng nguyên lang."
Hàn Quân Diệp vừa nghe, tựa hồ mắt đều sáng lên.
Vì không để lại ấn tượng cho Vệ Nhu là cậu trốn học, Hàn Quân Diệp cuối cùng cũng mỗi ngày thành thành thật thật đi học đường, vừa từ học đường trở về liền chạy tới chỗ Vệ Nhu.
Cũng không biết cậu ở đâu tiết kiệm tiền tiêu vặt, thường xuyên mua cho Quả Quả một ít đồ chơi nhỏ như trống lắc linh tinh.
Bởi vì biết nội dung nguyên tác, lại nhìn mức độ nhiệt tình của Hàn Quân Diệp đối với Quả Quả, Lâm Sơ cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi, có phải nam nữ chính có cảm ứng hay không.
Đảo mắt đã vào thu, Tần nương tử cũng cho Vương Hổ thêm một tiểu tử mập mạp.
Nương của Vương Hổ đối với một quả phụ như Tần nương tử, còn mang theo con của chống trước vốn có phê bình kín đáo, nhưng từ sau khi Tần nương tử sinh ra nhi tử, lão thái thái chỗ nào cũng thoải mái, nhìn Tần nương tử cũng nhìn thế nào cũng thuận mắt, bà tức hai người ở chung đều hòa hợp.
Lâm Sơ nghe Kinh Hòa tìm hiểu những tin tức này trở về, dở khóc dở cười. Bất quá Tần nương tử có thể sống tốt, nàng cũng là vui vẻ.
Bụng nàng gần tám tháng, bây giờ đi thêm vài bước liền mệt đến hoảng hốt.
Trung thu nhận được một bức thư Yến Minh Qua gửi tới, trong thư không gì khác hơn là bảo nàng dưỡng thai thật tốt, chăm sóc tốt cho mình, nhưng cuối cùng cũng không đề cập đến một chữ về.
Lâm Sơ biết chiến sự Nam Đô căng thẳng, trong lòng không oán, nhưng vẫn có vài phần chua xót.
Đợi đến khi Diêu thành tuyết rơi, phía Nam Đô vẫn chưa có tin chiến thắng của đội quân trở về.
Trải qua mấy tháng trước lo lắng sợ hãi cùng lo lắng, hiện giờ tâm tình Lâm Sơ đã ổn định rất nhiều.
Trong viện tuyết rơi, tuy rằng đã kêu hạ nhân quét sạch sẽ, nhưng Lâm Sơ vẫn không dám vào trong viện đi lại, chỉ để Kinh Hòa đỡ ở dưới hành lang hoạt động một phen.
Lâm Sơ tính toán ngày, tháng chạp này sắp xong rồi, thai nhi trong bụng nàng cũng hơn chín tháng, sợ là hai ngày này sẽ hạ sinh.
Nhưng không, chạng vạng hôm đó nàng đỡ tay Kinh Hòa đi lại trong hành lang, bụng đột nhiên đau đớn, ngay sau đó bụng liền truyền đến cảm giác rơi xuống.
Dưới chân Lâm Sơ lảo đảo một cái, nếu không phải Kinh Hòa mạnh tay đỡ lấy nàng, nàng suýt nữa sẽ té ngã.
"Phu nhân, ngài làm sao vậy?" Kinh Hòa cũng kinh hãi thất sắc.
Bất quá trong nháy mắt, mồ hôi lạnh trên trán Lâm Sơ liền toát ra, nàng dùng sức nắm lấy tay Kinh Hòa: "Kinh Hòa, ta.. Ta có thể phải sinh rồi."
Kinh Hòa vừa nghe, vội vàng ôm ngang người vào phòng sinh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Bà đỡ vẫn là bà đỡ đẻ cho Vệ Nhu lúc trước, bà ta nhìn tình huống của Lâm Sơ, trên mặt không hề hoảng loạn, trấn an nói: "Phu nhân đừng hoảng hốt, là nước ối bị vỡ, cung khẩu còn chưa mở, hiện tại trận đau còn chưa rõ ràng lắm, ngài thả lỏng, ăn vài thứ, để bổ sung thể lực."
Vệ Nhu bắt mạch cho Lâm Sơ, cũng khiến nàng nhẹ nhõm.
Vì bảo hiểm song song, lại để cho hạ nhân đi Bảo An đường mời lang trung tới.
Mặc dù lúc trước trong lòng làm không ít chuẩn bị, nhưng cảm thụ được bụng dưới quặng đau cùng áp bách, mồ hôi lạnh trên người Lâm Sơ vẫn không khống chế được mà toát ra.
Nàng buộc chính mình phải bình tĩnh, nhưng nàng không thể bình tĩnh lại được.
Phòng bếp đưa thức ăn tới đều là đại bổ, bà đỡ ở bên tai lải nhải, bảo nàng ăn nhiều một chút, nói trong chốc lát sợ hao hết thể lực.
Lâm Sơ chỉ cảm thấy vị giác giống như không còn nhạy, đồ ăn vào miệng nửa điểm hương vị cũng không có, nàng chỉ ép buộc mình nuốt xuống.
"Vị trí thai của phu nhân rất chính xác, chính là thai nhi có chút lớn, sau sinh có thể sẽ có chút gian nan, nhưng thân thể ngài xương cốt cũng không kém, có thể vượt qua." Bà đỡ cực kỳ kỹ xảo ấn nhẹ vào bụng nàng vài cái.
Lâm Sơ gật đầu, chờ đến khi cơn đau bắt đầu, cái loại cảm giác đau đớn thân thể mạnh mẽ bị nứt nẻ, khiến Lâm Sơ không khống chế được đau đớn kêu lên tiếng.
Nàng chỉ cảm thấy trước mắt từng đợt trắng bệch, ngay cả bóng người cũng có chút nhìn không rõ.
Không biết là bà đỡ hay ai ở bên tai nàng không ngừng nói: "Dùng sức! Phu nhân dùng sức a!"
"Thở ra, dùng sức thở ra!"
"Đứa nhỏ đã sắp đi ra rồi, phu nhân dùng sức a!"
"Đau.."
Mồ hôi ướt đẫm y phục, chăn ở dưới thân tựa hồ cũng ướt, tóc rũ trước trán Lâm Sơ ướt đẫm mồ hôi lộn xộn dán lên mặt, nước mắt không khống chế được chảy ra, nàng đau đến cơ hồ không còn khí lực khóc lóc.
"Sơ nhi! Sơ nhi!"
Trong lúc hoảng hốt có người gọi nàng, Lâm Sơ gian nan vén mí mắt lên, nàng giống như nhìn thấy người mình muốn gặp nhất, một thân nhung trang chưa cởi bỏ, phong trần mệt mỏi, sắc mặt tuấn tú một mảnh sầu lo.
Lâm Sơ không biết đây có phải là ảo giác của mình hay không, nàng chỉ khóc nói với người kia: "Yến Minh Qua, ta đau quá.."