Nghe Niếp Vân một tiếng một tiếng đều là bệ hạ, Thẩm Sâm đột nhiên cảm thấy châm chọc.
Hắn ta từng bước đi tới điểm cao nhất của quyền lợi này, ngoại trừ làm cho người đã từng thân cận hắn ta hiện giờ đều trở nên nơm nớp lo sợ, tựa hồ không có chỗ tốt gì khác.
Hắn ta dứt khoát cả người đều ngồi phịch trên thềm đá, thở dài một tiếng: "Niếp Vân a, ngươi nói ta nên trị vì thiên hạ này như thế nào?"
"Trị vì thiên hạ, tự nhiên trước tiên phải ổn định triều thần, phương pháp duy nhất để lôi kéo triều thần.. Chính là tuyển phi. Bệ hạ hiện giờ bên người còn chưa có người hầu hạ, qua năm, bệ hạ không bằng lấp đầy hậu cung?" Niếp Vân châm chước mấy phen mới nói.
Thẩm Sâm nghe được những lời này, chỉ là ý tứ không rõ cười to vài tiếng: "Trước khi xưng đế, ta muốn mượn sức triều thần, sau khi xưng đế, ta còn phải dựa vào lấy lòng nữ nhi triều thần đi lôi kéo bọn họ? Đế vương này, thật là buồn cười."
Niếp Vân cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Hắn ta không biết Tân đế lấy đâu ra nhiều ý nghĩ phản đạo như vậy, các đời đế vương đều là như vậy, ai cũng chưa từng nói ra hai chữ buồn cười.
"Cho dù thật sự muốn dựa vào thông gia lôi kéo thế lực, vậy trẫm cũng chỉ chọn một người có thể trấn trụ toàn bộ Đại Chiêu." Thẩm Sâm đột nhiên nói.
"Ý của bệ hạ là?" Niếp Vân đem khuê nữ đại quan trong triều đều ở trong lòng lướt qua một lần, vừa vặn chờ gả thật đúng là không có mấy người, dù sao lúc trước Nhị hoàng tử vì củng cố thế lực của mình, đã từng liên thân qua một lần.
Thẩm Sâm nói: "Đại quân Tây Bắc trong tay Yến Hành đích thực là một con sói thủ hộ Đại Chiêu."
Niếp Vân không hiểu sao lại từ thông gia nói đến trên người Yến Minh Qua, hắn ta cân nhắc chẳng lẽ là đế vương sợ Yến Minh Qua công cao chấn chủ?
Niếp Vân vội vàng nói: "Đại quân Tây Nam trong tay Cao lão tướng quân mới là trụ cột của Đại Chiêu."
Vào thời điểm mấu chốt này, Tân đế cũng đừng sửa cái gì mà phi điểu tận lương cung tàng*, nhớ tới Lang kỵ Tây Bắc dũng mãnh trong tay Yến Minh Qua, trán Niếp Vân liền toát mồ hôi lạnh.
*phi điểu tận, lương cung tàn: Khi chim đã chết thì người ta cất cung đi một nơi mà không dùng đến nữa
Thẩm Sâm lắc đầu: "Tổ phụ tuổi tác đã cao, mấy cữu cữu trung dũng có thừa, hiền năng không đủ. Đại quân Tây Nam tương lai còn không biết sẽ bại trận thành cái dạng gì.." Hắn ta có lòng muốn tu chỉnh đại quân Tây Nam, nhưng binh quyền một khi rời khỏi tay mấy cữu cữu, bọn họ tất nhiên sẽ cho hắn ta danh tiếng kiêng kỵ mẫu tộc, qua sông đoạn cầu.
Niếp Vân đành phải kiên trì hỏi: "Vậy bệ hạ ngài có ý gì?"
Trầm Tranh sâu kín nói: "Yến Hành trở thành nhạc phụ ta là được rồi."
Niếp Vân: ".. Phu nhân của Yến tướng quân hai ngày trước mới sinh cho hắn một nữ nhi, hiện giờ sợ là vừa mới qua lễ tắm ba ngày."
Khóe môi tinh xảo của Thẩm Sâm gợi lên một nụ cười, lại có vài phần nhiếp hồn người, hắn ta nói: "Truyền chỉ xuống, để cho Yến Hành mang theo phu nhân hắn cùng vào kinh nhận phong đi, yến tiệc trăm ngày của đứa nhỏ cũng được tổ chức ở kinh thành."
Năm mới này, Diêu thành nhà nào cũng náo nhiệt.
Chung quanh giăng đèn kết hoa, lộ ra một cỗ vui mừng.
Yến Minh Qua không có thân quyến khác, năm mới đều là người khác đến chúc tết hắn. Quan viên lớn nhỏ của Diêu thành tựa hồ đã thăm dò được sở thích của Yến Minh Qua, lấy lòng hắn không bằng lấy lòng Lâm Sơ còn đơn giản hữu dụng, cho nên tặng lễ vật phần lớn đều là châu báu ngọc thạch gì đó, mấy người tinh tường lại tặng cho Yến Kha một cái vòng ngọc khóa vàng.
Lâm Sơ bảo người phía dưới đăng ký đồ đạc vào sổ sách, mới bỏ vào khố phòng.
Yến Minh Qua về sau nếu vẫn luôn ở bên ngoài quan ngoại này, khẳng định không thể thiếu nhân tình lui tới cái gì, thu lễ gì, về sau nhà người khác có chuyện gì, còn lễ gì đáy lòng phải có tính toán.
Liên tiếp năm ngày của năm mới, Lâm Sơ đều đặt ba mươi bàn tiệc ở tửu lâu lớn nhất Diêu thành, làm tiệc lưu động. Sau khi Diêu thành thái bình, một đám người chạy nạn xông vào, trong thành này nhìn như phồn hoa, nhưng vẫn có người ba ngày ngay cả một ngụm canh nóng cũng không uống được. Vì sống sót, đã có không ít người chạy nạn đi Khương thành bên kia. Yến Minh Qua mấy ngày nay cũng đang ý định an trí những người chạy nạn đi Khương thành.
Bọn họ nghĩ tới việc phát cháo giải quyết vấn đề cấp bách, nhưng tính ỳ của con người cũng cực kỳ đáng sợ, Yến Minh Qua sợ những người chạy nạn này đã quen với việc một ngày ba bữa cháo lĩnh cháo sống qua ngày, chậm rãi xem chuyện quan phủ phát cháo cho bọn họ là chuyện đương nhiên, đến lúc đó nếu là người có tâm muốn gây chuyện, người chạy nạn theo đó ồn ào, sợ là còn không dễ áp chế.
Có câu là cho người cá không bằng dạy người bắt cá.
Yến Minh Qua là dự định đem những người chạy nạn nguyện ý đặt chân ở Khương thành này, biên nhập hộ tịch Khương thành, đến lúc đó để cho bọn họ tự mình trồng trọt ở Khương thành hoặc tự mình mưu sinh.
Những người có khả năng sống sót và mong muốn sống sót, bất kể ở nơi nào, đều có thể sống một cuộc sống tốt. Ngược lại những người thích ăn lười làm, luôn trông cậy vào người khác nuôi sống, loại người này sẽ là nhóm đầu tiên sau chiến loạn bị đào thải.
Chỉ là hiện tại đang là năm mới, Yến Minh Qua không tiện bắt thuộc hạ lại vào làm, để cho bọn họ năm mới cũng chưa có được, mà phải bận rộn cho người chạy nạn biên hộ tịch.
Lúc này Lâm Sơ đề nghị làm bàn tiệc lưu động, cũng là muốn cho bách tính không có chỗ an cư, hoặc là nhà nghèo không có một năm mới đàng hoàng có thể ăn được chút đồ ăn ngon, cùng tốt đẹp trôi qua năm mới này.
Vốn dĩ bàn tiệc lưu động này hẳn là do phủ bọn họ tự mình làm, Lâm Sơ lo lắng quá mức phiền toái. Hơn nữa nhà của bọn họ ở trong một mảnh ngõ nhỏ, trong ngõ còn có người khác ở, đại tiết năm mới quấy rầy đến nhà người khác cũng không tốt. Không bằng để tửu lâu tiếp nhận bàn tiệc này, bách tính đi ăn tiệc rượu thuận tiện, Lâm Sơ cũng bớt việc.