Chiếc xe ngựa Lâm Sơ ngồi bên ngoài nhìn rất lớn, nhưng bên trong vách xe bố trí một ngăn tối, cho nên không gian chân chính có thể ngồi người cũng không rộng rãi.
Trong xe ngoại trừ mẫu tử Lâm Sơ, còn có hai nha hoàn Kinh Hòa và Sơ Hạ, nếu An Đồng đi vào, sẽ có vẻ có vài phần chật chội.
Nhưng bộ dạng này của An Đồng, Lâm Sơ cũng không tiện cự tuyệt, liền bảo Sơ Hạ đi một chiếc xe ngựa phía sau.
Sau khi An Đồng lên xe ngựa, Lâm Sơ thấy cô nương này lạnh đến đỏ mặt, vội vàng đưa một bình nước nóng đi qua.
"Đa tạ Yến phu nhân." An Đồng nói lời đa tạ, nước mắt lăn xuống má như hạt châu bị đứt dây.
"An cô nương đây là làm sao vậy?" Lâm Sơ không biết chuyện gì đã xảy ra với nàng ta, cũng không quen biết cô nương này, không biết an ủi nàng ta như thế nào.
Nhưng bởi vì lần trước An Đồng giúp lấy dầu hỏa từ trong tay Triệu phó tướng, Lâm Sơ nói thế nào cũng thiếu cô nương này một nhân tình.
An Đồng cầm bình nước nóng nghẹn ngào vài tiếng mới nói: "Không có việc gì, khiến Yến phu nhân chê cười."
An Đồng không muốn nói, Lâm Sơ cũng không tiện hỏi tận gốc, đành phải nói những chuyện khác.
Xem ra An Đồng lại là một người thích trẻ con, thấy trong tay Lâm Sơ ôm Yến Kha, còn trêu đùa Yến Kha chơi một hồi.
Thế nhưng Yến Kha thiếu khuyết hưng trí, mí mắt cũng không theo đó nâng một chút.
Yến Kha đã hơn hai tháng tuổi, phấn điêu ngọc mài, giống như một tiểu ngọc đoàn nhi, gặp qua đứa nhỏ này đều nói bộ dạng con bé lớn lên đáng yêu.
Lâm Sơ không biết đứa nhỏ này tính tình quá lười biếng, hay là giống như phụ thân của con bé. Yến Kha ít khi phản ứng với người khác, ngoại trừ đối với phụ mẫu thân thiết vài phần, mặc kệ người khác trêu con bé như thế nào, con bé cũng không nể mặt.
Tương đối mà nói, điều khiến Lâm Sơ hết sức lo lắng chính là, so với đứa nhỏ nhà người khác mỗi ngày khóc không ngừng, Yến Kha tuyệt đối không khiến người ta quan tâm. Ngoại trừ lúc đói bụng hoặc là sắp đái dầm gào thét hai tiếng, thời gian còn lại con bé đều cả ngày tự tại mà ngủ.
Nhũ mẫu đều nói, bà ta chưa từng thấy qua đứa nhỏ không nháo tâm như vậy.
An Đồng trêu chọc Yến Kha trong chốc lát, đột nhiên hỏi Lâm Sơ: "Yến phu nhân, ngài nói xem, mỗi một mẫu thân khi sinh con, có phải đều coi đứa bé là bảo vật trong lòng hay không?"
Lâm Sơ có chút nghi hoặc vì sao An Đồng lại hỏi như vậy, nàng nói: "Đó là tự nhiên, phụ nhân nào khi sinh con không phải đi qua Quỷ Môn Quan một lần, nếu không thích con mình, vì sao phải chịu tội lần này?"
An Đồng nghe xong, trên gương mặt vốn đã tái nhợt hiện lên một nụ cười giống như đắng chát lại tự giễu: "Vạn nhất vốn chờ mong chính là một đứa con trai, sinh ra lại là một đứa con gái thì sao?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, An Đồng cũng nhận ra không ổn, nàng ta vội vàng tự đánh vào miệng, nói: "Yến phu nhân chớ để trong lòng, ta ngồi xe cả ngày, hồ đồ rồi, đều bắt đầu nói nhảm."
Vừa vặn đoàn xe đến một trạm dịch, đêm nay đoán chừng là muốn dừng chân ở trạm dịch này.
An Đồng liền nói lời tạm biệt với Lâm Sơ: "Đa tạ Yến phu nhân, ta sẽ không tiếp tục quấy rầy Yến phu nhân nữa."
Lâm Sơ cũng khách khí nói lời tạm biệt với An Đồng, còn bảo Kinh Hòa đưa An Đồng về đoàn xe của An gia.
Yến Minh Qua tự mình tới đỡ Lâm Sơ xuống xe ngựa, bởi vì lúc trước trên xe có An Đồng ở đây, hắn không tiện cưỡi ngựa tới nói chuyện với Lâm Sơ.
Cho nên cả buổi chiều không nhìn thấy kiều thê một cái sắc mặt cũng không đẹp: "Nàng ta vẫn trốn ở trên xe nàng làm gì?"
Lâm Sơ liếc mắt nhìn Yến Minh Qua một cái: "Tiểu cô nương nhà người ta ước chừng là bị ủy khuất, đến chỗ ta trốn thanh nhàn."
Sắc mặt Yến Minh Qua vẫn rất thối.
Người trong trạm dịch đã sớm nhận được tin tức, biết đêm nay sẽ có mấy vị đại nhân đến trạm dịch của bọn họ.
Xa xa mới nhìn thấy đoàn xe, dịch thừa cũng đã mang theo một đám hạ nhân nghênh đón ở cửa.
Chuyện giao tiếp với dịch thừa là Vương đại nhân đi làm, Yến Minh Qua ôm Lâm Sơ, dưới sự dẫn dắt của tiểu nhị, đi đến phòng đã chuẩn bị xong cho bọn họ vào sáng sớm.
"Gia, phu nhân, tất cả đồ vật trong phòng này, đều là sáng nay mới đổi mới, hai vị nghỉ ngơi trước, lát nữa tiểu nhân đưa nước ấm lên." Tiểu nhị khách điếm là người ân cần.
Yến Minh Qua ý bảo Tống Thác cho tiểu nhị khách điếm hai khối tiền thưởng, tiểu nhị khách điếm lúc này mới vẻ mặt tươi cười lui ra.
Yến Minh Qua sợ Lâm Sơ bao bọc Yến Kha ôm lâu như vậy, tay mỏi nhừ, liền tiếp nhận đứa nhỏ trong tay nàng, mang theo Lâm Sơ ở cửa sổ hành lang lầu hai nhìn cảnh sắc bên ngoài trạm dịch.
Tống Thác thì mang theo người kiểm tra đồ vật trong phòng, chăn đệm trên giường, chén trà trên bàn gì đó, những thứ thân thể này sẽ tiếp xúc cùng ăn vào trong thời gian dài, đều đổi thành bọn họ tự mình mang theo.
Ra ngoài, không thể không có nhiều tâm nhãn.
Chờ bọn Tống Thác một lần nữa dọn dẹp phòng, tiểu nhị trong trạm dịch cũng gọi hai gã sai vặt mang nước ấm lên.
Tống Thác không cho tiểu nhị khách điếm vào phòng nữa, để cho người của mình đem thùng tắm cùng nước ấm đưa vào.
Tiểu nhị cũng biết nơi này không phải khách nhân bình thường, mang theo gã sai vặt vẻ mặt tươi cười lui ra.
Lâm Sơ thay tã xong cho Yến Kha, mới bảo Sơ Hạ bế đứa nhỏ đi đưa cho nhũ mẫu, đứa nhỏ phỏng chừng cũng đói bụng.
Nàng thử nhiệt độ nước, cảm thấy vừa vặn, tìm y phục chuẩn bị tắm rửa, thấy Yến Minh Qua còn ở trong phòng, nàng ho khan hai tiếng: "Tướng công, ta muốn tắm rửa thay y phục."
Yến Minh Qua cầm một quyển binh thư nửa tựa vào giường, nghe vậy liếc mắt nhìn Lâm Sơ một cái: "Nàng tắm của nàng, ta cũng không nhìn."
Giọng điệu hợp tình hợp lý này của hắn khiến Lâm Sơ mặt không khỏi có chút đỏ lên.
Tuy rằng đứa nhỏ đều sinh ra, nhưng hai phu thê vẫn là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, ngày thường ở nhà, nàng cũng là tránh Yến Minh Qua mà đi tắm rửa.
Hơn nữa sau khi nàng sinh xong Yến Kha, đại phu nói muốn nàng ngồi thật tốt ở tháng này, Yến Minh Qua bị cảnh tượng lúc nàng sinh con dọa sợ, sợ thân thể nàng sau này hạ xuống bệnh căn gì, sững sờ để cho nàng ngồi đầy hai tháng.