Chiếc xe ngựa Lâm Sơ ngồi là Yến Minh Qua sai người cải tiến, coi như khá tốt.
An phu nhân chung quy là một người được nuông chiều từ nhỏ, lần này mới là chịu hết khổ sở.
Lúc sắp đến kinh thành, Lâm Sơ vén rèm xe lên nhìn kinh thành Nam Đô trong truyền thuyết.
Thời tiết Nam Đô ấm hơn tây bắc, không khí đều ẩm thấm vào lòng người.
Bên đường là cỏ dại khô héo, thành lâu kinh thành xa xa nhìn ngược lại hết sức trang nghiêm.
Trên thành lầu một mảnh từ trên xuống dưới đông nghìn nghịt, không biết còn tưởng rằng lại sắp khai chiến.
Xe ngựa đi vào một chút, mới thấy rõ ngự lâm quân dưới thành lâu vây quanh, là mui xe minh hoàng.
Đế vương trẻ tuổi được một đám thái giám cung nữ vây quanh, đứng dưới mui xe, cung nữ phía sau giơ quạt ba tiêu hương bồ.
Nhìn thấy tướng quân huyền giáp cưỡi con ngựa cao to đến gần, đế vương mới tự mình tiến lên nghênh đón: "Yến ái khanh một đường phong trần mệt mỏi, vất vả rồi."
Yến Minh Qua xoay người xuống ngựa, ôm quyền với đế vương: "Bệ hạ nói quá lời."
Ánh mắt đế vương rơi xuống chiếc xe ngựa bánh xe sắt thép phía sau Yến Minh Qua: "Trên xe chính là Yến phu nhân chăng?"
Lâm Sơ bị điểm danh chỉ đành vén rèm xe lên, làm lễ với Tân đế.
"Tham kiến bệ hạ."
Lần trước gặp Thẩm Sâm, hắn ta còn là một thiếu niên mới nghe tin mẫu phi chết khóc rống, hiện giờ đã khoác hoàng bào, ngồi trên vạn dặm hà sơn này.
Đáy lòng Lâm Sơ còn có vài phần cảm khái.
"Yến phu nhân không cần đa lễ. Sớm nghe nói Yến ái khanh mừng được ái nữ, đây chính là lệnh ái đi?" Thẩm Sâm di chuyển đến trước xe Lâm Sơ, nhìn thấy bé gái trong lòng Lâm Sơ, một đôi con ngươi như hồ ly cong thành hình lưỡi liềm đẹp mắt.
Hắn ta nhếch môi cười, khóe miệng lộ ra một cái răng hổ sắc bén: "Để trẫm nhìn một chút."
Dung mạo hắn ta giống mẫu phi là Cao quý phi, giống như hoa hải đường xinh đẹp bức người, không biết có phải là khí độ quân lâm thiên hạ quanh người hắn ta hay không, lại làm cho hắn ta nhìn không ra nửa phần nữ khí.
Người của hoàng gia, đều có một túi da không tồi.
Niếp Vân nghe được lời này của đế vương, trán không tự chủ được bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Hoàng thượng sẽ không thật sự có chủ ý như vậy chứ?
Niếp Vân liếc Yến Minh Qua một cái, mồ hôi lạnh trước trán đổ ra càng nhiều.
Lâm Sơ nhìn bàn tay đế vương vươn ra, lại nhìn nữ nhi ngây thơ không am hiểu thế sự trong lòng mình, trong nháy mắt nàng muốn cự tuyệt.
Điều này trong mắt người ngoài có lẽ là vinh dự vô thượng, nhưng Lâm Sơ lại hiểu rõ vào giờ khắc này cảm giác trên đầu treo một thanh đao. Tân đế xưa nay ly kinh bạn đạo, ai cũng không biết đế vương có chủ ý gì..
*ly kinh bạn đạo/ly kinh phản đạo: Đề cập đến việc vi phạm các kinh điển và giáo điều được giai cấp thống trị phong kiến tôn trọng
Vạn nhất hắn ta muốn lấy nữ nhi làm uy hiếp, ép Yến Minh Qua giao ra binh phù thì sao?
Tầm mắt nàng lướt qua đế vương, cùng ánh mắt Yến Minh Qua phía sau đế vương giao nhau.
Trong ánh mắt Yến Minh Qua kiên định khiến nàng an tâm vài phần, lúc này mới đưa đứa nhỏ qua.
"Nhìn ra được sau khi lớn lên là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, chỉ sợ ngày sau người đến trong phủ Yến khanh làm mai đều phải đạp phá cửa." Thẩm Sâm ôm Yến Kha, khen ngợi Yến Minh Qua.
"Bệ hạ tán thưởng." Yến Minh Qua không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Yến Kha luôn luôn không để ý tới người khác, trước mắt bị Thẩm Sâm ôm, lại là đối với hắn ta cực kỳ có hứng thú, vung lên móng vuốt nhỏ mũm mĩm, mắt đầy sáng bóng, trong miệng còn phát ra âm thanh bì bà bì bõm.
Tuy rằng không biết con bé muốn biểu đạt cái gì, nhưng hiển nhiên Yến Kha rất hưng phấn.
Thẩm Sâm cho tới bây giờ cũng không biết mình lại được đứa nhỏ thích như vậy, trong lòng cũng vui mừng vài phần.
"Đứa nhỏ này kỳ thật lại khiến người ta thích." Thẩm Sâm nâng cánh tay lên, ôm Yến Kha cao hơn vài phần.
Lâm Sơ sợ đứa bé bọc tã lót quá lâu không có lợi cho xương cốt sinh trưởng, cho nên để tay con bé đặt ở bên ngoài.
Thế cho nên Yến Kha dễ dàng bắt được rèm châu trên mũ vua của Thẩm Sâm.
Theo lý thuyết, một đứa trẻ có thể có bao nhiêu khí lực, nhưng không biết có phải Yến Kha kế thừa sức mạnh của Yến Minh Qua hay không, mão vua của Thẩm Sâm suýt nữa bị con bé xé nghiêng.
Trước mặt nhiều người như vậy làm cho đế vương thất nghi cũng không phải chuyện nhỏ, Lâm Sơ nhìn mà kinh hồn bạt vía, vội vàng kêu một tiếng: "Đoàn Đoàn mau dừng tay!"
Yến Kha nha nha hai tiếng, ngoan ngoãn thu tay lại.
Yến Minh Qua cũng không ngờ Yến Kha luôn nhu thuận sẽ kéo mão vua của Thẩm Sâm, hắn ôm quyền nói: "Đứa nhỏ tuổi còn nhỏ vô tri, va chạm bệ hạ, mong bệ hạ thứ tội!"
Thẩm Sâm cười to hai tiếng: "Không ngại không ngại, đứa nhỏ tên là Đoàn Đoàn sao? Tên không tồi, phù hợp với tinh thần này của tiểu gia hỏa này!"
Một tay của hắn ta ôm Yến Kha, một tay cởi quỳ long ngọc giác bên hông mình bỏ vào trong tã lót, lúc này mới đem đứa nhỏ trả lại cho Lâm Sơ: "Trách trẫm không chuẩn bị tốt lễ gặp mặt, hạt châu trên ngọc quan này không thể cho con bé, bất quá ngọc giác này có thể cho được."
Yến Minh Qua ôm quyền nói: "Lễ này của bệ hạ quá trọng.."
Thẩm Sâm cười nói: "Yến ái khanh là nhân tài trụ cột của Đại Chiêu ta, nếu không có Yến tướng quân, liền không có thái bình của Đại Chiêu, đây là trưởng nữ của khanh, trẫm thưởng ngọc giác, không có gì không thích hợp."
Lời này của Thẩm Sâm dĩ nhiên đã chặn hết mọi lời nói, Yến Minh Qua cũng không tiện từ chối nữa.
* * *
An phu nhân thấy Thẩm Sâm vẫn nói chuyện với phu thê Yến Minh Qua, trong lòng thầm mắng hai phu thê kia đều là nịnh nọt, nghĩ đến phu quân mình đi theo Thẩm Sâm, hiện giờ ở trên chiến trường bị thương đến thắt lưng, giường đều không xuống được, trong lòng lại càng bất bình.
"Một nhà họ Yến kia cũng thật sự là không biết xấu hổ, nữ nhi của mình vẫn là một đứa trẻ không nói gì, liền muốn đem nữ nhi nhét vào trước mặt Hoàng thượng sao?" An phu nhân mỉa mai nói.
Mấy ngày nay An Đồng đã chịu đủ An phu nhân, nghe nói như vậy, nếu không phải biết phụ nhân trước mắt này là mẫu thân thân sinh của mình, nàng ta thật sự không muốn phản ứng, chỉ lạnh lùng nói: "Mẫu thân, hôm nay đây là dưới chân thiên tử, không phải Diêu thành! Ngài nên yên tĩnh một chút đi!"