Mấy ngày nay Lâm Sơ bận đến chân không chạm đất, phải chuẩn bị yến tiệc trăm ngày của Yến Kha, còn phải đưa thiệp mời cho các đại quan quý phủ.
Nơi này không phải là Diêu thành, nếu không đưa thiệp mời cho phủ người ta, liền có vẻ quá mức thất lễ.
Hơn nữa Yến Minh Qua còn mơ hồ tiết lộ cho Lâm Sơ, nói là ngày đó Thẩm Sâm có khả năng cũng tới.
Đế vương muốn tự mình tới đây, yến tiệc trăm ngày này phải chú ý hơn một chút, Lâm Sơ lại bận đến choáng váng đầu óc.
Lúc viết thiệp mời, Lâm Sơ liền do dự không thôi. Trưởng công chúa cho nàng một tờ phương thuốc hàn thạch tán, trực giác nói cho Lâm Sơ biết, Trưởng công chúa ở sau lưng nhất định có âm mưu gì, nàng thật sự không muốn tiếp xúc với Trưởng công chúa.
Hơn nữa yến tiệc trăm ngày của Yến Kha, quý phụ mọi người nhất định sẽ ôm Yến Kha gì đó. Vạn nhất khi đó Trưởng công chúa chủ yếu là xuống tay với Yến Kha, Lâm Sơ ngẫm đến cũng sợ.
Nàng nói với Yến Minh Qua những băn khoăn của mình, Yến Minh Qua buồn cười sờ sờ đầu nàng: "Cho nàng viết thiếp mời, tại sao không viết?”
"Cái này, ta lo lắng..." Lâm Sơ nhíu chặt mày.
Lúc đó Yến Minh Qua đang ở thư phòng xử lý chính vụ, nghe xong chỉ lắc đầu bật cười: "Không cần trông gà hóa cuốc như vậy, chớ quên, thiên hạ này là thiên hạ của Thẩm Sâm, Trưởng công chúa dù có năng lực đến đâu, cũng không đến mức một tay che trời.”
Gần đây Yến Minh Qua lại bị Thẩm Sâm tuyên tiến cung, Lâm Sơ suy đoán hẳn là hai quân thần này đang bày mưu tính kế gì đó.
Nàng do dự nhiều lần, vẫn nói ra: "Tướng công, ta mặc kệ các người sẽ an bài cái gì trong bữa tiệc trăm ngày của Kha nhi, nhưng nhất định phải đảm bảo an toàn cho Kha nhi.”
Sắc mặt Yến Minh Qua hơi trầm xuống, buông bút lông sói trong tay xuống, thở dài nói: "Nàng chớ nghĩ những thứ này có được hay không, Kha nhi là nữ nhi của ta, ta sẽ không để cho con bé có chuyện. Ta biết nàng không muốn rơi vào vũng nước đục lần này ở kinh đô, nhưng Trưởng công chúa đã đưa tay về phía chúng ta, chúng ta phải đề phòng.”
Lâm Sơ nói: "Những thứ khác ta một mực không sợ, ta chỉ lo lắng cho sự an nguy của Kha nhi.”
"Ta không nói những lời này với nàng, chính là không muốn để cho nàng lo lắng, bất quá nàng nếu đoán được, ta cũng sẽ không gạt nàng. Bệ hạ sẽ tự mình tới đây, Trưởng công chúa có động tác gì, cũng là nhằm vào bệ hạ. Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ phái thêm vài người canh giữ Kha nhi.” Yến Minh Qua nói.
Lúc này Lâm Sơ mới an tâm, bất quá nàng vẫn không rõ, vì sao Trưởng công chúa lại muốn quấy nhiễu kinh thành. Liền hỏi Yến Minh Qua: "Tướng công, Trưởng công chúa đối nghịch với Tân đế, là muốn cái gì?”
Khóe môi Yến Minh Qua mang theo vài phần ý tứ trào phúng: "Dã tâm quá lớn đi.”
Hiện giờ trong số triều thần, trong nhà có khuê nữ cần gả lại càng ít, hơn nữa trên cơ bản đều là nữ nhi của một ít tiểu quan gia.
Dù sao lúc trước Nhị hoàng tử cũng không ngốc, vì củng cố quyền lợi của mình, liền cưới khuê nữ của một đám đại thần kinh đô, đến chỗ Thẩm Sâm, cho dù hắn ta muốn thông gia, trong triều cũng không có mấy quý nữ thích hợp.
Nhưng từ khi Hàn quốc công gián ngôn để Thẩm Sâm tuyển phi lấp đầy hậu cung, trên triều đình có không ít triều thần nói nữ nhi Trưởng công chúa hiền lành đoan trang, có phong phạm mẫu nghi thiên hạ.
Thẩm Sâm tức giận đến suýt bật cười, đám lão bất tử này thật sự coi Hoàng đế như hắn ta là con rối rồi? Bộ dáng ngay cả việc hắn ta cưới người nào cũng đã giúp hắn ta quyết định xong rồi.
Thẩm Sâm đã nổi giận mấy lần khi lâm triều, nhưng hắn ta vẫn chưa trấn áp những triều thần cầm đầu, chỉ muốn tìm một cơ hội để tận diệt
Lão thất phu của Hàn Quốc công kia là kẻ lão luyện, lúc trước đi theo Nhị hoàng tử, sau đó Lục hoàng tử thắng lợi lại lập tức phản bội. Tuy thanh danh không dễ nghe, nhưng ông ta tốt xấu gì cũng là quan lớn, Thẩm Sâm bây giờ lại cần dùng người, liền nhận lấy ông ta. Sức ảnh hưởng của Hàn gia không nhỏ, lúc trước người đi theo Nhị hoàng tử thấy Hàn Quốc công đầu nhập Thẩm Sâm vẫn hưởng thụ quan lớn hậu lộc, nhao nhao noi theo.
Sở dĩ Thẩm Sâm hậu đãi với Hàn Quốc công, cũng là biết con cháu Hàn Quốc công đều bị giết trong trận chiến Bạch Mã Quan, lão già khốn kiếp này hiện giờ còn có chút tác dụng, để cho ông ta nhảy nhót trước, dù sao ông ta cũng không còn mấy năm sống sót.
Hàn Quốc công ghi hận Hàn Tử Thần chết dưới bàn tay của Yến Minh Qua, cắn chặt chuyện Yến Minh Qua dẫn binh nam hạ không buông, nói thẳng để Thẩm Sâm tước binh quyền của Yến Minh Qua.
Việc này trong lòng Thẩm Sâm nhất định sẽ có một cái gai, nhưng hắn ta đã cắt đất phong vương cho Yến Minh Qua, bản thân chính là một loại nhượng bộ, các triều thần cũng thấy rõ, Tân đế đây là tạm thời không thể động đến Yến Minh Qua, chỉ có thể cầu ổn định.
Hàn Quốc công vừa nói như vậy, Thẩm Sâm không còn có cách nào giả điếc giả câm xem nhẹ chuyện này, điều này không chỉ làm Thẩm Sâm khó xử, mà còn khiến Thẩm Sâm lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu hắn ta không trừng trị Yến Minh Qua, sẽ mất đi quân uy trong lòng triều thần. Nếu hắn ta thật sự lấy Yến Minh Qua khai đao, Yến Minh Qua cũng không phải là người hiền lành.
Cảm giác đó chính là một cây gai độc, trong nháy mắt càng làm cho quan hệ quân thần hai người cứng nhắc.
Lần này là Yến Minh Qua làm ra nhượng bộ, không giả bộ đại gia trên triều đình, ngược lại mở to mắt nói dối, nói mình mang năm vạn tinh binh nam hạ, là vì đào kênh nước.
Tây Bắc khô cằn, phía nam vừa đến mùa xuân hè lại lũ lụt thành họa, Yến Minh Qua liền muốn từ phía nam đào một con kênh, dẫn nước về phía tây bắc.
Ý nghĩ như vậy trong mắt các triều thần quả thật vô lý đến cực điểm, dù sao từ xưa đến nay, chưa từng có người đưa ra.
Nhưng một triều đế vương cùng quyền thần một tay che trời liên thủ diễn vở kịch này, các triều thần cho dù trong lòng tức giận muốn mắng nương, cũng chỉ có thể cắn răng cùng máu nuốt vào trong bụng.
Về sau, khi một con kênh đào lớn thật sự kết nối bắc nam, các triều thần mới kinh ngạc, nhưng đây là lời nói sau.