Cửa hàng vừa mở ra, bách tính đổ xô vào, nước trái cây ướp lạnh, nước đường gì đó, thường là cung không đủ cầu. Không quá vài ngày, đã mở thêm vài cửa hàng nữa.
Mà cửa hàng bán khối băng, bình thường đều là buổi sáng mở cửa không bao lâu, trong cửa hàng sẽ không còn băng.
Tống Thác hỏi Lâm Sơ có muốn mở rộng sản lượng băng hay không. Lâm Sơ nói không cần, chỉ bảo Tống Thác làm một quyển sổ ghi chép, làm xong băng mà nhà đại hộ đặt hàng, trực tiếp đưa lên phủ. Để lại một ít băng trong cửa hàng là đủ rồi.
Ngoại trừ một số đại hộ, bách tính bình thường trong nhà cần phải sử dụng băng không nhiều. Ở trong mắt bách tính này, băng thủy chung đều là thứ xa xỉ.
Lúc đầu, băng đều được bán hết, rất nhiều người mua cũng là những người nhà đại hộ, bọn họ sợ phía sau không có băng mới lập tức mua nhiều như vậy, về sau nếu phát hiện băng trong cửa hàng vẫn có thể cung cấp, cũng sẽ không một hơi mua nhiều nữa.
Trong cửa hàng bán đồ uống lạnh của Lâm Sơ phần lớn là nước trái cây ép từ nho.
Tây bắc có lượng mưa thấp, khí hậu nóng, nhưng rất dư dả cây nho, khí hậu như vậy trồng nho, vừa lớn vừa ngọt.
Diêu Thành có một số khu vườn chuyên trồng nho.
Chủ vườn biết Lâm Sơ thích ăn nho, khi những quả nho đầu tiên chín, liền hái hai sọt lớn đưa tới.
Bởi vì kỹ thuật làm đường thời đại này chưa phát triển, sản lượng đường rất đáng thương, cho nên đường vẫn tương đối xa xỉ, so sánh ra, trái cây ngược lại trở thành giá bắp cải.
Trong cửa hàng trà bánh của Lâm Sơ bán được tốt nhất cũng là nước ép trái cây tươi, thêm đường cùng thêm sữa bò đều là gia cảnh không tồi mới có thể mua.
Bởi vì tây bắc trồng quá nhiều nho, vô mùa không bán được, cũng chỉ có thể để hỏng, vườn cây ăn quả bị hỏng trên mặt đất là nho ở khắp mọi nơi.
Lâm Sơ cảm thấy rất đáng tiếc, nếu là đem nho chế thành nho khô, đây lại là một thị trường lớn, đáng tiếc nàng không biết phương pháp cụ thể chế tạo nho khô.
Sau khi Thẩm Sâm kế vị, Tát Man đã đầu hàng, trở thành nước phụ thuộc của Đại Chiêu, hàng năm đều phải triều cống.
Thẩm Sâm mở cửa biên cảnh, cho phép quan ngoại giao thương qua lại, một số tiểu quốc khác cũng thường xuyên mang theo đồ đạc tới đây tiến hành mua bán, bọn họ đối với thức uống băng mùa hè của Đại Chiêu, đều không ai không tán thưởng.
Lâm Sơ cảm thấy phiên bang cũng có rất nhiều nho, nói không chừng có người biết cách làm nho khô, liền để cho Yến Minh Qua dán bố cáo tìm người biết chế biến nho khô.
Bố cáo thả ra không được bao lâu, thật đúng là có người tìm tới cửa, Lâm Sơ lúc này để cho thuộc hạ học làm nho khô với vị sư phụ ngoại tộc kia.
Cơn sốt nho khô vừa dấy lên, nho trong vườn cây ăn quả đều đã được cứu, hàng loạt nho khô từ tây bắc bán ra các nơi ở Đại Chiêu, lại từ cửa khẩu mậu dịch của quan ngoại được vận chuyển đến các tiểu quốc khác.
Nho khô có thể được lâu trữ lâu hơn so với cây nho, cho nên nó đã trở thành một chuỗi kinh tế quan trọng ở phía tây bắc.
Về phần đồ uống băng, Lâm Sơ biết phương pháp chế tạo băng này không thể độc quyền, nhưng nàng có thể là người đầu tiên bán đồ uống băng vào mùa hè này.
Nàng đặt tên cho cửa hàng là "Lâm Ký", cửa hàng đồ uống băng từ Diêu Thành mở đến toàn bộ Tây Bắc, cuối cùng lại quét qua nam hạ, chạy đến Nam Đô.
Nhóm quan to quý nhân đều biết đồ uống băng trong mùa hè thường là thứ hoàng thất mới có tư cách hưởng thụ, thứ này vừa ra, không khỏi đổ xô vào, phu nhân cùng các tiểu thư thế gia lại dùng đồ uống băng để so sánh.
Chi phí của thứ này cũng không cao, tuy rằng Lâm Sơ bán với giá cả tương đối mà nói cũng rất công bằng, nhưng bởi vì là nhà đầu tiên trong triều đại này bán đồ uống băng, cơ hồ là kinh doanh độc quyền, cho nên lợi nhuận kia vẫn tương đối khả quan.
Dù sao cũng đưa tay đến địa bàn Hoàng đế kiếm tiền, cửa hàng của Lâm Sơ ở Nam Đô khi nộp thuế, liền nộp nhiều hơn một chút, rất có ý tứ cùng Hoàng đế hợp tác vui vẻ, cùng nhau làm giàu.
Năm đầu tiên sau chiến tranh, bách phế đãi hưng, khắp nơi đều phải dùng tiền, Thẩm Sâm chủ trương phong cách liêm chính, nhưng quốc khố vẫn vô cùng trống rỗng.
Lâm Sơ mang theo đồ uống băng và nghề nho khô ở Nam Đô rất được hoan nghênh, thuế giao cho quốc khố cũng nhiều, Thẩm Sâm cũng vui vẻ ủng hộ Lâm Sơ tiếp tục làm ăn.
Từ xưa đến nay, các thương gia đều là thông minh, nhìn thấy lợi ích, tự nhiên có người noi theo.
Mấy năm sau đó, các loại cửa hàng đồ uống băng mùa hè, cửa hàng bán trái cây sấy khô đều mọc lên như măng mọc sau mưa, nhưng bọn họ không có danh tiếng tốt như cửa hàng của Lâm Sơ, cũng không có chỗ dựa cứng rắn như Lâm Sơ, cho nên vẫn có thế độc đại của "Lâm Ký".
Nhưng đó là lời nói sau.
Lâm Sơ cũng chỉ mấy tháng trước khi thân thể còn chưa nặng thì bận rộn, chờ bụng nàng thổi bóng da lớn lên, nàng không còn tinh lực lăn lộn nữa, mỗi ngày ở trong phủ an tâm dưỡng thai.
Trong thời gian đó đã gửi cho Vệ Nhu vài lần thư.
Vệ Nhu trong thư nói Quả Quả đã biết gọi nương rồi.
Nữ nhi Quả Quả của Vệ Nhu lớn hơn Yến Kha nửa tuổi, hiện giờ đã là thời tiết tháng mười, qua hai tháng nữa, Yến Kha cũng tròn một tuổi, cho nên Quả Quả hiện tại gần như là một tuổi bốn tháng.
Lâm Sơ đỡ cái bụng tròn vo, nhìn Yến Kha bò khắp nơi trên giường, trong lòng có chút chua xót.
Yến Kha rất thông minh, nhưng không biết tại sao, hình như không thân cận với nàng và ai cả. Mặc kệ ai trêu chọc con bé như thế nào, con bé luôn nhìn người ta không chút thay đổi, Lâm Sơ nghiêm túc hoài nghi điểm này là di truyền từ phụ thân của bé.
Bây giờ bé đã có thể đứng lên, nhưng vẫn chưa đi được, mỗi ngày trên giường bò khắp nơi, nhũ mẫu nói trẻ em đây là muốn học đi.
Cũng may hôm nay thời tiết cũng không nóng, Lâm Sơ sợ Yến Kha vô tình ngã từ trên giường xuống, liền cho người ta trải thảm nỉ thật dày trên mặt đất, trên giường, góc bàn các loại, đều dùng vải nhung bọc một tầng.