Yến Minh Qua gửi thư cho Bách Khê lão nhân, Bách Khê lão nhân nói mình hiện giờ không còn hứng thú dạy dỗ trẻ nhỏ nữa, đây là ý tứ khéo léo từ chối thu Yến Kha làm đồ đệ.
Võ công của Yến Minh Qua đương thời đã coi như đứng đầu, tự mình dạy Yến Kha cũng không phải là không thể, chỉ là nếu Yến Kha đi đến chỗ Bách Khê lão nhân, có lẽ sẽ có trình độ cao hơn.
Yến Minh Qua biết cổ độc trên người Bách Khê lão nhân, sư nương nghĩ rất nhiều phương pháp đều trị vẫn không được, mấy năm trước đột nhiên nói có hy vọng chữa khỏi, nhưng Bách Khê lão nhân nguyên khí đại thương.
Những thứ này đều là Vệ Nhu nhắc tới trong thư, trong lời nói kín đáo như bưng, còn bảo hắn cùng núi Tiềm Long thư qua lại là được, chớ lại lên núi.
Yến Minh Qua suy đoán có thể là Bách Khê lão nhân lại nhìn thấu số mệnh gì, số mệnh này có liên quan đến hắn hoặc là nói Yến gia, còn có thể dính dáng đến núi Tiềm Long.
Có thể làm cho Bách Khê lão nhân kiêng kỵ như vậy, hiển nhiên là một thế cục khó giải quyết được.
Cho nên mấy năm nay, bọn họ vẫn chưa tới núi Tiềm Long.
Nhưng gần đây, thám tử mang tin tức về, nói Mộ Hành Phong đã chết.
Từ sau khi một đảng của Trưởng công chúa bị nhổ tận gốc, Tam hoàng tử bên kia cũng không có động tĩnh gì.
Người Nam Cương giỏi thuật vu cổ, Tam hoàng tử ở bên kia cũng không phải dễ dàng đứng vững gót chân như vậy. Sư phụ Bách Khê lão nhân của hắn từng có một lần giao thủ với Đại tế ti Nam Cương, trúng cổ độc, nhiều năm chưa giải.
Vì đội quân trong tay Tam hoàng tử có thể tĩnh dưỡng lấy sức ở Nam Cương, ngày sau quay về Trung Thổ, Mộ Hành Phong tất nhiên hiến ra không ít kế sách, lúc này mới làm cho quyền thế Tam hoàng tử ở Nam Cương chậm rãi lớn lên.
Bất quá Mộ Hành Phong nếu là sống lâu thêm vài năm, có lẽ hắn thật đúng là sẽ kiêng kỵ.
Mộ Hành Phong vừa chết, đà phát triển của Tam hoàng tử ở Nam Cương tất nhiên sẽ chậm lại.
Bây giờ Đại Chiêu cũng không chịu nổi chiến loạn, cho dù đây là một cơ hội tuyệt hảo để đả kích Tam hoàng tử, Thẩm Sâm cũng sẽ không khai chiến, hai bên đều đang cố gắng lớn mạnh bản thân.
Mộ Hành Phong được Tam hoàng tử dùng lễ quốc công hậu táng.
Đối với cái chết của Mộ Hành Phong, Yến Minh Qua chưa nói đến thương cảm, nhưng vẫn không thể thờ ơ.
Trong sư môn, Mộ Hành Phong vẫn luôn là người thông minh nhất, vĩnh viễn một bộ dáng bệnh tật, ôn hòa vô hại, nhưng sau một khắc lại có thể khiến ngươi chết không có nơi chôn cất.
Chuẩn xác mà nói, thâm cừu đại hận mà hắn và Mộ Hành Phong không có gì không qua được, phía sau trở thành cả đời không qua lại với nhau như vậy, một phần lớn nguyên nhân, vẫn là chuyện của Vệ Nhu, cùng với bọn họ đều vì chủ.
Nhận được tin Mộ Hành Phong chết, hắn vốn định cầm bút thư một phong thư, gửi đến núi Tiềm Long, suy nghĩ một chút, lại buông bút xuống.
Sư phụ khẳng định có thể tính đến ngày đại hạn của Mộ Hành Phong, về phần không cho Vệ Nhu biết, sư phụ sư nương hẳn là tự có suy tính.
Yến Minh Qua thắp một nén nhang, ở trong viện hướng nam bái ba lạy.
Sư huynh đệ một hồi, từ đó coi như là kết thúc phần duyên này.
Núi Tiềm Long.
Vào mùa tháng ba, hoa đào trên núi nở rộ, mưa phùn như lông trâu, thấm nhuần vùng đất này.
Hoa đào rải rác bị nước mưa thấm ướt, rơi trên lá cỏ xanh tươi, con đường nhỏ trên núi bởi vì người đi không nhiều lắm, cũng không có vẻ lầy lội.
Mấy tòa trúc lâu liền kề dừng ở sườn núi, ở giữa rừng trúc xanh biếc nửa che nửa, giống như thế ngoại tiên cảnh.
Đại hán mang theo hai lưỡi rìu đạp bùn mà đi, đi vào khu rừng trúc này.
Đại hán vừa mới đi tới cổng viện vây quanh hàng rào trúc, một bé gái xinh đẹp búi tóc song hoàng kế liền từ trong trúc lâu vọt ra.
Bé gái búp bê có đôi mắt to đen, tròng mắt xoay chuyển, nhìn bộ dáng cổ linh tinh quái.
Đại hán lại ở trên đôi mắt bé gái nhìn thấy tựa như là thấy cố nhân.
Một đại hán tám thước, hốc mắt lại mơ hồ có dấu hiệu đỏ lên.
Bé gái đứng trước cửa rào trúc, từ trên xuống dưới đánh giá đại hán một phen, thấy đại hán ngoại trừ hai cái rìu sau lưng, không mang theo thứ gì khác, có chút nghi hoặc hỏi: "Thúc không phải Quân Diệp ca ca phái tới đưa đồ cho ta sao?"
"Quả Quả, mưa to như vậy, con lại chạy ra ngoài." Trong trúc lâu truyền ra một giọng nói có chút khàn khàn, thoạt nghe cho rằng là nam tử, đi ra lại là một phụ nhân.
Lúc nhìn thấy Cát Hồi, thần sắc Vệ Nhu liền thay đổi, phản ứng đầu tiên là Mộ Hành Phong đã trở lại.
Nhưng bên cạnh Cát Hồi cũng không có ai khác, điều này lại khiến trong lòng Vệ Nhu có chút không xác định.
Hoặc là nói, nàng ta đã đoán được cái loại khả năng này, chỉ là theo bản năng không nghĩ đến phương diện kia.
Bước chân không khỏi dừng lại, trong lúc nhất thời Vệ Nhu không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên hỏi cái gì.
Quả Quả quay đầu lại nhìn Vệ Nhu một cái, giống như một con nai con nhảy nhót đi tới kéo tay Vệ Nhu, chỉ vào Cát Hồi nói: "Mẫu thân, thúc thúc này thật kỳ quái a."
“Quả Quả ngoan, vào phòng tìm bà ngoại chơi đi." Vệ Nhu sờ sờ tóc nữ nhi nói.
Quả Quả rất hiểu chuyện, nhìn ra Vệ Nhu có lẽ có chuyện muốn nói với thúc thúc này, liền gật gật đầu chạy vào trong nhà trúc.
Thay vì đi tìm bà ngoại, lại làm con mèo ở đằng sau cánh cửa, dự định nghe bọn họ nói cái gì.
Sắc mặt Vệ Nhu rất không tốt lắm, trực giác nói cho Quả Quả, bọn họ có thể nói chuyện trọng yếu gì đó.
Ngoài phòng, Vệ Nhu nhìn Cát Hồi, bình tĩnh mở miệng, "Các hạ lần này đến đây, có gì phải làm sao."
"Di vật chủ tử, nhờ ta giao cho Vệ nương tử." Cát Hồi trả lời.
Khi nghe được hai chữ di vật, đồng tử Vệ Nhu liền run rẩy không nhận ra được.
Cát Hồi lấy ra một khối ngọc bội hình tròn, đưa cho Vệ Nhu: "Chủ tử trước khi lâm chung dặn dò, vật về nguyên chủ.”
Vệ Nhu nhìn ngọc bội, lệ từng chút một tràn ngập hốc mắt, cuối cùng trượt xuống hai má.
Ngọc bội này, là nàng ta từng tặng cho Mộ Hành Phong.
Có một năm dưới chân núi bộc phát ôn dịch, nàng ta và Mộ Hành Phong phụng mệnh sư nương xuống núi hành y cứu người, khống chế dịch bệnh, lúc trở về núi, đi ngang qua một cửa hàng ngọc khí, Vệ Nhu liếc mắt một cái liền trúng miếng ngọc bội này.
Ngọc bội màu sắc ôn nhuận, xanh biếc ướt át, lại thích hợp với Mộ Hành Phong.
Nàng ta cho rằng ngọc bội này rất đắt, hạ quyết tâm mua, kết quả lại ngoài ý muốn rất rẻ, nàng ta lúc ấy cho rằng đây thật sự không phải là ngọc tốt gì, sau khi mua về tặng Mộ Hành Phong, tuyên bố chờ sau này mình rèn sắt kiếm đủ tiền, lại mua cho hắn ta một cái tốt hơn.
Mộ Hành Phong chỉ cười cười, nói ngọc này là tốt nhất, nhiều năm như vậy vẫn đeo bên người.
Cũng là về sau, nàng ta mới biết được, viên ngọc bội này so với lúc ấy nàng ta mua giá đắt hơn nhiều, là Mộ Hành Phong lúc ấy nháy mắt với lão bản cửa hàng, để cho lão bản bán rẻ cho nàng ta, chính mình lại bổ sung giá tiền sau.
Hiện tại ngọc bội trở lại trong tay nàng ta, Mộ Hành Phong đang nói cho nàng ta biết, lời hứa khi còn trẻ vô tri đều đã trở thành mây khói.
Người kia a, luôn biết làm thế nào để cho nàng ta khổ sở.