Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện ( Dịch Full )

Chương 51

Chương 51
Chương 51
Nhớ tới đoạn chuyện cũ kia, trải qua năm năm rèn luyện ở đây, ánh mắt Yến Minh Qua đã bình tĩnh đến mức nhìn không ra cái gì, chỉ là bàn tay buông xuống bên cạnh bất giác nắm thành quyền.

Năm năm trước bị lưu đày đến nơi này, Nhị hoàng tử liền hạ lệnh muốn âm thầm kết liễu hắn, chỉ là man di thường xuyên xâm phạm, Phùng Nghiên lại là một cái bao cỏ chỉ biết nói chuyện trên giấy, toàn bộ đều dựa vào hắn mới có thể lần lượt chống đỡ được.

Lúc này Phùng Nghiên mới chậm rãi buông bỏ tâm tư giết hắn, coi hắn như một công cụ thủ thành, còn mình thì cầm chiến công của hắn thăng quan tiến tước.

Mối quan hệ này luôn cân bằng như vậy.

Thẳng đến lần trước hắn lên chiến trường, suýt nữa chết trong tay man di, không phải võ công mưu lược của hắn không bằng người, mà là Vương Mãnh ở sau lưng bắn lén tên vào hắn!

Yến Minh Qua ý thức được, người Khương thành, cũng không phải tất cả đều là người của Nhị hoàng tử.

Tỷ như Vương Mãnh, chính là Tam hoàng tử phái tới.

Có lẽ là biết Phùng Nghiên thủ quan năm năm chưa từng xảy ra nhiễu loạn, Tam hoàng tử mới muốn cho Vương Mãnh hạ độc thủ, Khương thành rối loạn, tất nhiên sẽ đổi chủ tướng, Phùng Nghiên dưới trướng Nhị hoàng tử liền thành một viên phế kì.

Làm cho Yến Minh Qua thật không ngờ chính là, Nhị hoàng tử lại kiêng kỵ hắn như thế, trực tiếp phái Hàn Tử Thần đến giết hắn.

Bất quá Nhị hoàng tử cũng đích xác nên kiêng kỵ, thù cả nhà Yến gia, chỉ cần Yến Minh Qua hắn còn sống, tất phải nợ máu trả bằng máu!

Hàn Tử Thần vừa chết, Phùng Nghiên biết không tiện cho Nhị hoàng tử một lời giải thích, chỉ có thể bảo soái vứt xe, xuống tay giết hắn.

Trùng hợp vào lúc này Lục hoàng tử đến đây làm giám quân.

Phùng Nghiên đành phải thu liễm động tác.

Tam hoàng tử lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt tuyệt hảo.

Tuy rằng giữa Hoàng tử đấu đến hung hăng nhất chính là hắn ta cùng Nhị hoàng tử, nhưng ngoại gia Lục hoàng tử cũng không thể khinh thường.

Với trình độ Cao quý phi sủng ái Lục hoàng tử, nếu Lục hoàng tử chết ở Khương thành, Cao quý phi sợ là phải liều mạng với nhất mạch Nhị hoàng tử này, bọn họ cũng có thể liên thủ với ngoại gia của Cao Quý phi.

Quả nhiên đều là mưu kế tốt a!

Hắn có thể nhìn thấu tất cả, nhưng cũng không thay đổi được gì.

Chỉ cần Phùng Nghiên còn sống, hắn giống như một con chó bị xích chặt!

Và bây giờ.. Sợi dây xích buộc hắn đã biến mất!

Yến Minh Qua quỳ thật lâu trong tuyết, thẳng đến khi nước tuyết tan chảy đều thấm vào trong đầu gối nỉ nhung, hắn mới đứng dậy, dắt đại hắc mã chậm rãi đến gần Khương thành.

Đập vào tầm mắt đều là một mảnh tiêu điều.

Đi trên đường, dưới chân thỉnh thoảng sẽ giẫm lên một cỗ thi thể.

Lúc đi ngang qua cửa thành phía đông, hắn nhìn thấy lão binh bị trường mâu cố định ở trên cửa thành, là Tống đại thúc.

Yến Minh Qua đi qua, đem thi thể của ông thả xuống, chôn trong bùn tuyết.

Cả quá trình hắn không nói được một lời.

Chôn người xong, hắn dắt đại hắc mã tiếp tục đi về phía trước.

Lúc ở trước cửa phủ tướng quân, vẫn không nhịn được dừng lại, nơi này ngay từ đầu cũng không phải phủ trạch của Phùng Nghiên, mà là chỗ ở của phụ thân hắn.

Khi còn nhỏ, hắn cũng từng sống ở đây..

Yến Minh Qua đi vào, liếc mắt nhìn qua đình viện, ngoài ý muốn phát hiện Bánh Bao bên kia đang ngồi xổm trên mặt đất.

Có lẽ là do bị đông lạnh cả đêm, sắc mặt Hàn Quân Diệp trắng bệch, ở trước mặt hắn, là Giang Vãn Tuyết đến chết đều mang theo ánh mắt đầy thống khổ cùng không cam lòng.

Thân thể Giang Vãn Tuyết bị tuyết bao trùm, tuyết kia so với chiếc áo trắng nàng ta thường mặc còn trắng hơn. Chỉ có một khuôn mặt được Hàn Quân Diệp lau sạch sẽ.

Yến Minh Qua đứng trước thi thể Giang Vãn Tuyết, Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp giống như lúc này mới phát hiện có người tới, môi cậu bị đông lạnh đến tím tái, đôi mắt tròn trịa trống rỗng nhìn Yến Minh Qua, giọng nói nhỏ như một con mèo sữa: "Nương của ta quá lạnh sao? Cơ thể của ngài ấy bị đóng băng rất cứng."

Trên người cậu còn có mấy cọng rơm và lông gà, ngày hôm qua sau khi cậu và Giang Vãn Tuyết tách ra, nhớ tới phụ thân của mình, liền chạy đến chuồng gà trốn khóc.

Trước kia cậu từng nhìn thấy phụ thân cùng mẫu thân cùng nhau đánh đàn dưới tàng cây mai hoa, nhưng ngày đó ở khách điếm, cậu thấy mẫu thân đánh đàn với nam nhân xa lạ.

Người còn nhỏ, tâm tư lại mẫn cảm, biết mẫu thân có thể là không cần cậu, mới cố ý nói những lời kia.

Ở trong chuồng gà khóc lóc rồi cậu liền ngủ thiếp đi, nửa mộng nửa tỉnh, cậu nghe thấy bên ngoài một mảnh ồn ào, lặng lẽ từ trong chuồng gà thò đầu ra nhìn một cái, khắp nơi đều là giết người, cậu sợ, vẫn trốn trong chuồng gà, cũng là người còn nhỏ, không ai sẽ cảm thấy trong lồng gà trải đầy rơm rạ sẽ giấu người, lúc này cậu mới tránh được một kiếp.

Chờ bên ngoài đều im lặng, cậu chạy ra, phát hiện một người có thể nói chuyện cũng không có.

Cậu đã cào tuyết rất lâu, mới tìm được mẫu thân của cậu.

Yến Minh Qua trầm mặc ngồi xổm xuống, vươn tay muốn thay Giang Vãn Tuyết khép mắt lại, bất quá hắn vuốt ba lần, ánh mắt Giang Vãn Tuyết vẫn trợn tròn như trước.

Yến Minh Qua nói: "Kiếp này tốt hay không tốt, đều quên đi, kiếp sau mới có thể đầu thai đến một gia đình tốt."

Khi lần nữa vuốt mắt, ánh mắt Giang Vãn Tuyết mới khép lại.

Hàn Quân Diệp trống rỗng nhìn một màn này, ngơ ngác nói: "Nương ta ngủ sao?"

Yến Minh Qua không trả lời, chính cậu lại nói: "Vậy ta không ầm ĩ với ngài ấy, đánh thức ngài ấy, ngài ấy sẽ nổi giận, ngài ấy vốn không thích ta.."

Yến Minh Qua nhìn chằm chằm Hàn Quân Diệp, dùng giọng điệu lạnh lùng, mà lại khẳng định nói cho cậu biết: "Ngươi không còn nương nữa."

Hàn Quân Diệp ngơ ngác nhìn Yến Minh Qua trong chốc lát, ánh mắt trống rỗng, không thấy một giọt nước mắt, cậu nói: "Gà con của ta cũng đã chết."

Lúc này Yến Minh Qua mới nhìn thấy con gà con của cậu cất ở vạt áo trước, mỏ giương lên, hiển nhiên là đã chết.

Hắn không an ủi người khác, môi giật giật, muốn nói cái gì, đã thấy hai mắt Hàn Quân Diệp nhắm lại.

Hắn đúng lúc bắt lấy được cục thịt nhỏ, nhìn mặt mày cực kỳ giống cố nhân của hắn, cân nhắc hồi lâu, cởi áo choàng của mình ra, đem thân thể đông cứng của Hàn Quân Diệp bọc vào, lúc này mới ôm Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp sải bước rời đi.

Ngồi trong quán trà, rất nhanh đã đến buổi chiều.

Diêu thành bên này không có tuyết rơi, nhưng gió thổi tới đều khô lạnh, cũng không dễ chịu.

Mắt thấy cách giờ Mùi càng ngày càng gần, trước đó một đám còn hi hi ha ha đều không tự chủ được trầm mặc xuống, tầm mắt đồng loạt nhìn cửa thành bên kia.
 
Bình Luận (0)
Comment