Đám người rất nhanh đều đi xuống chuẩn bị đồ đạc của mình, Lâm Sơ bảo bọn họ mỗi người mang theo một túi phân tro, thứ kia không có bao nhiêu trọng lượng, buộc trên lưng ngựa cũng thuận tiện.
Tuy rằng mọi người không hiểu ý này, nhưng đều mang theo.
Vệ Nhu giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, kéo Lâm Sơ đến một nơi hẻo lánh, đưa tay giữ chặt cổ tay nàng.
Lâm Sơ từ thần sắc Vệ Nhu nhận ra được là nàng ta đang bắt mạch.
Kết thúc mạch, Vệ Nhu giống như phát hiện ra chuyện gì đó khó tin, ánh mắt kinh nghi nhìn Lâm Sơ: "Muội và sư đệ của ta chưa thành phu thê thật sự?"
Lâm Sơ có chút lúng túng, cổ đại bắt mạch còn có thể bắt được một người đã có hay chưa sao?
Nàng không biết trả lời câu hỏi này của Vệ Nhu như thế nào.
Sắc mặt Vệ Nhu lại nghiêm túc hiếm thấy: "Ban đầu ta nghĩ muội bị choáng váng đầu óc, có thai không biết còn đi mạo hiểm với chúng ta, nhưng không ngờ tiểu tử kia có thể nhịn được như vậy. Đệ muội, muội cũng biết lần này đi hung hiểm, chính ta cũng không nắm chắc có thể sống sót trở về hay không, có thể cưới được muội, là phúc khí của hỗn tiểu tử kia, nhưng nếu muội vẫn là thân trong sạch.. Không cần phải làm cho hắn đến bước này."
Lâm Sơ có chút kinh ngạc vì Vệ Nhu lại nói ra một phen như thế, trong lòng nàng có vài phần cảm động, nhưng vẫn kiên trì nói: "Mặc kệ chàng ấy làm sao, dù sao muội cũng muốn thấy được chàng ấy, mới có thể an tâm."
Vệ Nhu bởi vì những lời này mà đỏ hốc mắt, nàng ta cười nói: "Tiểu tử kia xui xẻo nửa đời người, ông trời cuối cùng cũng hậu đãi hắn một hồi, thê tử tốt như vậy, chỉ xem hắn có mạng trở về tiếp tục nhận sủng hay không."
Lâm Sơ bị khen đến ngượng ngùng, hai người lại nói thêm mấy câu mới tách ra.
Lâm Sơ đến chỗ quân y cướp một đống bình lọ, bình xịt và băng gạc, lại trở về khách điếm một chuyến, mang theo Tiểu Xám tới.
Vệ Nhu và đám người Viên Tam đã chuẩn bị xong, hơn mười con ngựa đi dạo bên ngoài Kim Đồng Quan, thấy trên lưng ngựa Lâm Sơ mang theo một túi lớn túi nhỏ, trong sọt trúc sau lưng còn đựng một con chó, Vệ Nhu im lặng một giây: "Đệ muội, con chó này cũng không cần dẫn theo chứ hả?"
Viên Tam lại đột nhiên hiểu dụng ý của Lâm Sơ, hắn ta nói: "Phu nhân là muốn dùng con chó này đi tìm Yến đại ca?"
Lâm Sơ gật đầu, tuy rằng Tiểu Xám kém xa so với cảnh khuyển, nhưng nó và Yến Minh Qua ở chung rất lâu, đối với mùi hương của Yến Minh Qua vẫn rất quen thuộc, để cho Tiểu Xám ngửi mùi đi tìm một người xa lạ có lẽ có thể khó khăn, nhưng tìm nửa chủ nhân Yến Minh Qua này, hẳn là vẫn không có khó khăn. Nàng còn cố ý mang theo một bộ y phục Yến Minh Qua thường mặc.
Biết được Yến Minh Qua vì truy đuổi theo Hô Diên Liệt tiến vào Đoạn Hồn Thạch Lâm, chủ soái Kim Đồng Quan cũng hết sức sầu lo, thậm chí tự mình đến cửa thành đưa tiễn bọn họ: "Chư vị, cần phải đem Yến tiểu tướng quân còn nguyên vẹn mang về, bản soái chờ các ngươi trở về lại mở tiệc mừng công!"
Những lời này phân lượng cũng không nhẹ, cũng đủ thấy chủ soái Kim Đồng Quan coi trọng Yến Minh Qua.
Viên Tam cảm tạ với chủ soái, đám người cưỡi ngựa chạy vào trong bóng đêm.
Bên ngoài Kim Đồng Quan không có tuyết rơi, nhưng khô lạnh đến lợi hại, gió lạnh ban đêm treo trên mặt, đau như dao cắt. Lâm Sơ dùng khăn vuông đã chuẩn bị trước quấn toàn bộ khuôn mặt lại, chỉ còn lại một đôi mắt ở bên ngoài, vẫn cảm thấy mặt bị gió lạnh thổi đến khô đau.
Nàng đưa một chiếc khăn vuông khác cho Vệ Nhu, Vệ Nhu nói một tiếng đa tạ, cũng dùng khăn vuông quấn quanh mặt mình.
Đám người cưỡi ngựa đi hơn hai canh giờ, mới đến được Đoạn Hồn Thạch Lâm trong truyền thuyết.
Xa xa nhìn lại ngọn núi của thạch lâm kia cũng không cao, nhưng trên núi là đá chồng lên nhau, phảng phất như là từng tấm bia mộ ngã trái ngã phải, trong bóng đêm đặc biệt khiếp người.
Có lẽ lúc trước nghe Đường Cửu kể lại truyền thuyết về Đoạn Hồn Thạch Lâm này, trước mắt đám người nhìn thạch lâm giống như miệng thú đang mở rộng trong đêm tối, chỉ cảm thấy âm trầm lại quỷ dị, phảng phất sau một khắc sẽ có lệ quỷ từ trong đống đá hỗn loạn bò ra.
Mảnh thiên địa này quá yên tĩnh, không có tiếng côn trùng kêu ríu rit, cũng không có tiếng chim hót, chỉ có một mảnh yên tĩnh như nước lặng.
Đường Cửu nhìn thoáng qua sắc trời nói: "Mùa đông khắc nghiệt này, trời sáng chậm, hiện tại mới giờ hợi, nếu là chờ trời sáng, ít nhất phải đợi tới giờ dần qua đi."
"Chúng ta trực tiếp đánh đuốc đi vào." Lâm Sơ mở miệng: "Các ngươi dành ra hai con ngựa, mang tất cả phân tro đến rắc lên."
Tuy rằng Thạch Lục rất quan tâm đến an nguy của Yến Minh Qua, nhưng trước mắt cũng bị cảnh tượng này dọa tới có vài phần run rẩy, hắn ta lắp bắp nói: "Tẩu.. Tẩu tử, phân tro này là dùng để trừ tà sao?" Khi còn nhỏ, hắn ta đã nghe lão nhân nói, phân tro có thể trừ tà.
Lâm Sơ sửng sốt một chút, nàng mang theo phân tro, thuần túy chính là muốn rải dọc đường, như vậy đến lúc đó các nàng đi ra, cũng không đến mức lạc đường, bất quá suy nghĩ một chút về mức độ kính sợ của cổ nhân đối với quỷ thần, nàng hơi gật đầu: "Dọc đường chúng ta rắc phân tro, lệ quỷ cũng không dám đến phạm vào."
Những lời này tựa hồ có tác dụng ổn định lòng người, đại hán muốn cùng nhau vào thạch lâm nhìn bảy tám bao phân tro được kéo trên hai con ngựa kia, trên mặt trong nháy mắt không còn khẩn trương như vậy.
Viên Tam liếc mắt nhìn Lâm Sơ một cái, không vạch trần lời nói dối của nàng.
Đám người cầm đuốc vào thạch lâm, túi đựng thuốc trị thương và băng gạc được một đại hán cõng, Lâm Sơ chỉ ôm Tiểu Xám.
Tới gần phiến đá kỳ quái chồng lên nhau, Tiểu Xám bắt đầu bất an kêu lên, thậm chí muốn từ trong ngực Lâm Sơ nhảy ra ngoài chạy trốn, đó là giác quan thứ sáu của động vật cho biết, là báo được nguy hiểm.
Lâm Sơ vuốt thuận lông cho Tiểu Xám, các đại hán đồng hành lại không khỏi căng thẳng thần kinh.
Đại hán rải phân tro cũng không cần Lâm Sơ nhắc nhở, vừa đi vào khu rừng này đã bắt đầu rắc tro dọc đường.
Đường Cửu bởi vì vẫn nghe truyền thuyết về Đoạn Hồn Thạch Lâm mà lớn lên, hiện tại lại là buổi tối, Lâm Sơ phát hiện hắn ta rất bất an, liền muốn nói vài lời để phân tán lực chú ý của hắn ta: "Đường huynh đệ, trước khi tướng công ra chiến trường, vết thương đã khỏi chưa?"
Đường Cửu sợ Lâm Sơ lo lắng, trực tiếp nói ra sự thật: "Tẩu tử, lần trước Yến đại ca căn bản không bị thương, mũi tiễn kia của Hô Diên Liệt bị kính hộ tâm của huynh ấy ngăn lại, huynh ấy là giả bị thương muốn Hô Diên Liệt buông lỏng cảnh giác."
Lâm Sơ: ".. Nha."
Đường Cửu đột nhiên hồi tưởng lại lời nói kia của mình gián tiếp bán đứng Yến Minh Qua, nghĩ đến lúc trước Yến Minh Qua mỗi ngày nhận được canh bồi bổ, Đường Cửu đột nhiên cảm thấy nếu Yến Minh Qua bình an trở về, cuộc sống có lẽ sẽ không quá dễ chịu..
"..."
Một đại hán đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết.