Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện ( Dịch Full )

Chương 80 - Chương 90

Chương 90
Chương 90
Tiểu Xám chạy thẳng đến một dòng suối nhỏ mới dừng lại.

Lâm Sơ xa xa đã nhìn thấy đại hắc mã đứng bên dòng suối, trong lòng nàng vui vẻ, vội vàng chạy tới, nhìn thấy Yến Minh Qua ngất xỉu bên dòng suối, đáy lòng lộp bộp.

"Tướng công!" Nàng tiến lên nhìn, liền phát hiện có gì đó không ổn, sắc mặt của Yến Minh Qua xanh đen, môi tím tái, vừa nhìn đã biết là dấu hiệu trúng độc.

Lâm Sơ kinh hồn bạt vía dò cánh mũi dò xét Yến Minh Qua, phát hiện hắn còn có hô hấp mới hơi yên tâm vài phần.

Rũ mắt nhìn kỹ, trên cánh tay Yến Minh Qua cũng có một vết thương cắt thành thập tự, bất quá hẳn là đã lâu, hiện tại vết thương đã kết vảy máu, mà phía trên cánh tay hắn, dùng băng vải siết chặt, hiển nhiên là chính hắn sợ độc tố khuếch tán, trước khi hôn mê đã buộc lại.

"Yến đại ca làm sao vậy?" Đám người Viên Tam cũng chạy tới.

"Chắc là chàng ấy bị rắn độc cắn.." Lâm Sơ quỳ gối ngồi bên cạnh Yến Minh Qua, trong giọng nói ngay cả chính nàng cũng không phát hiện run rẩy.

Viên Tam ngồi xổm xuống nhìn cánh tay Yến Minh Qua dùng băng vải thắt chặt, màu sắc phía dưới cánh tay hắn rõ ràng hiện ra một loại màu xanh tím sưng lên, so sánh đối lập với màu xanh nhạt phía trên cánh tay.

Viên Tam không nói hai lời liền cởi dây vải Yến Minh Qua buộc trên cánh tay, Đường Cửu có chút lo lắng nói: "Cởi băng vải ra, độc tố sẽ nhanh chóng lan tràn."

Động tác trên tay Viên Tam không ngừng, trầm giọng nói: "Cánh tay Yến đại ca này bị trói hẳn là đã có một thời gian, nếu không cởi bỏ, chỉ sợ cánh tay này sẽ bị phế."

Lâm Sơ biết, máu trong thời gian dài không chảy đến bộ phận nào của cơ thể, đích xác sẽ khiến cho tế bào của bộ phận này chết hàng loạt.

Nàng có chút luống cuống tay chân nói: "Thuốc! Có thuốc giải độc trong bao đồ! Trước cho chàng ấy uống hai viên!"

Vệ Nhu đè vai Lâm Sơ lại: "Đệ muội, muội đừng hoảng hốt, tiểu tử này xưa nay mạng lớn, sẽ không sao đâu!"

Nàng ta thấy Viên Tam cởi băng vải trên cánh tay Yến Minh Qua, nói: "Ta từ chỗ sư nương mưa dầm thấm đất, cũng sẽ biết chút y thuật gà mờ, để ta bắt mạch cho hắn trước."

Viên Tam thuận theo nhường vị trí, Vệ Nhu giữ chặt cổ tay Yến Minh Qua bắt đầu bắt mạch.

Mi tâm nàng ta khép lại một đoàn, xem ra tình huống là không quá lạc quan.

"Thế nào rồi?" Lâm Sơ lo lắng hỏi.

Vệ Nhu tựa hồ cũng rất phiền não: "Độc này rất bá đạo, qua lâu như vậy, sớm đã lan tràn vào lục phủ ngũ tạng, ta không còn cách nào khác, có lẽ ở chỗ sư nương còn có biện pháp."

Lâm Sơ lập tức tay chân có chút lạnh lẽo, là nhân vật đại phản diện sống đến cuối cùng, Yến Minh Qua làm sao có thể chết đây?

Chắc chắn sẽ có một giải pháp..

Trong nguyên tác căn bản không có nhắc tới quá nhiều chuyện cũ của Yến Minh Qua, Lâm Sơ không biết lúc trước hắn có từng vào Đoạn Hồn Thạch Lâm hay không. Bất quá Lâm Sơ lại nhớ tới nam chính Hàn Quân Diệp, Hàn Quân Diệp vì tìm linh dược cho nữ chính, ở Đoạn Hồn Thạch Lâm cũng bị rắn cắn qua, con rắn kia kịch độc vô cùng, cũng may sau này Hàn Quân Diệp lấy ngựa chết làm ngựa sống, cảm thấy khát nước tự mình tùy tiện hái một quả ăn, ai ngờ quả kia chính là quả xà bà có thể giải độc, Hàn Quân Diệp không chỉ giải được độc tố, còn được một thể chất bách độc bất xâm.

Các đại hán nghe Vệ Nhu nói đều có chút xuống tinh thần, Lâm Sơ đột nhiên nói: "Các lão nhân thường nói, nơi xà trùng lui tới, trong vòng trăm bước tất có giải dược, tất cả mọi người chia nhau ra tìm kiếm, xem có cây quả hay thảo dược gì hay không, chú ý không nên đi quá xa, để tránh lạc đường."

Lời này lại làm cho mọi người dấy lên vài phần hy vọng, các đại hán đều phân tán đi tìm giải dược.

Vệ Nhu đỡ Yến Minh Qua dậy, ngồi xếp bằng ngồi sau lưng hắn, xem ra là chuẩn bị vận công giúp hắn bức ra một phần độc tố.

Viên Tam thấy vậy, cau mày: "Nhị tiểu thư, ngài.."

"Ta cùng tiểu tử thúi này là đồng môn xuất sư, nội công tu hành cũng là cùng một bộ, hẳn là sẽ không bị bài xích, trước tiên ta dùng nội lực bảo vệ tâm mạch của hắn, các ngươi mau đi theo đệ muội nhìn chung quanh xem, có cái gì giống như giải dược hay không." Âm thanh của Vệ Nhu không cho cự tuyệt.

Viên Tam thần sắc thay đổi, vẫn nói: "Hộ tâm mạch cực kỳ hao tổn nội lực, Nhị tiểu thư chống đỡ nửa khắc, liền đổi cho ta đi."

Dù sao hắn ta cũng là lấy thân phận tôi tớ của Yến Minh Qua lên núi, năm đó Bách Khê lão nhân nhìn hắn ta căn cốt không tệ, mới dạy hắn ta võ nghệ, nội môn tâm pháp tự nhiên vẫn chỉ có ba vị ái đồ của Bách Khê lão nhân mới có tư cách học, cho nên nếu hắn ta muốn dùng nội lực giúp Yến Minh Qua bảo vệ tâm mạch, sợ nội lực của hắn ta bất hòa với Yến Minh Qua, có lẽ sẽ bị cắn trả.

Vệ Nhu không nói gì, dán tay lên sau lưng Yến Minh Qua, xem ra đã bắt đầu vận chuyển nội lực.

Viên Tam biết lúc này không thể quấy rầy Vệ Nhu, lúc này đành ngậm miệng lại.

Trong lòng Lâm Sơ nóng như lửa đốt, thấy một ít đại hán tìm trong bụi cỏ, nàng nói: "Tướng công bị cắn chính là cánh tay, con rắn kia rất có khả năng là từ trên cây rơi xuống, mọi người tìm xem có quả nào trên cây hay không."

Có trải nghiệm rắn bò trên cây lúc trước, đám đại hán không cảm thấy lời này của Lâm Sơ có gì kỳ quái.

Đám người đều đi vào trong rừng cây, Lâm Sơ cũng chuẩn bị đi vào rừng cây phụ cận xem, Tiểu Xám đi theo nàng đột nhiên phát ra tiếng kêu như uy hiếp, Lâm Sơ trong nháy mắt cảnh giác, đi vài bước về phía bụi rậm rạp.

"Cục!" Âm thanh này non nớt lại giống như đang uy hiếp cái gì đó.

Lâm Sơ cảm thấy giống như tiếng chim hót nào đấy, nàng đẩy ra một gốc cây bụi rậm, quả nhiên nhìn thấy một con chim ưng non cuộn mình dưới bụi cây.

Nói là chim ưng, cũng không thỏa đáng lắm, bởi vì rõ ràng nó mới còn nhỏ, nhưng hình thể đã lớn hơn chim ưng bình thường, hơn nữa trên một cánh có vết máu rõ ràng, nhìn vết thương của cánh kia, hẳn là bị ngã.

Trong loài chim ưng, chim ưng cái sẽ ném chim ưng con từ vách đá xuống để cho chim ưng con học bay, đại đa số đều là đại bàng.
 
Bình Luận (0)
Comment