Ngay khi Lâm Sơ đang cân nhắc muốn buôn bán, chủ tướng Diêu thành đột nhiên đưa thiệp mời của phu nhân An Định Viễn tới, nói là để cho nàng đến phủ nói chuyện một chút.
Có tiền lệ là Lục hoàng tử, Lâm Sơ suy đoán An phu nhân hẳn cũng là muốn kéo gần quan hệ cùng bọn họ.
Hiện tại Yến Minh Qua đã thăng lên Đô úy, chờ thu phục Khương thành, bọn họ phải trở về Khương thành bên kia. Lâm Sơ còn chưa có một bộ y phục thích hợp với thân phận Đô úy phu nhân, cũng may Lục hoàng tử đưa tới không ít tơ tằm quý giá, Vệ Nhu cùng Kinh Hòa nhìn cũng không giống như biết làm nữ hồng, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ đều biết làm nữ hồng, điều này làm cho Lâm Sơ cảm thấy thất bại gấp bội.
Hai người gấp gáp làm cho nàng một bộ y phục mới.
Đến ngày dự tiệc, Lâm Sơ mặc một thân y phục mới may đến An phủ.
Đến An phủ, cửa lớn của phủ chưa mở, chỉ mở cửa hông bên trái, nhìn thấy một màn này, Lâm Sơ nhíu nhíu mày, đây cũng không giống như đạo đãi khách của gia đình giàu có.
Tống Thác đánh xe ngựa đi vào, Lâm Sơ xuống xe, nghênh đón nàng là một lão phụ nhân khoảng năm mươi tuổi, lão phụ nhân một thân y phục màu xanh thạch giặt đến có chút phai màu, trên tay đeo vòng bạc màu xám mờ, xem ra màu sắc không tốt, hoa văn trên vòng tay còn có thể nhìn thấy bụi bẩn, hiển nhiên đây là một bà tử thô sử.
Người ta hơi chú ý một chút, cũng sẽ không để cho một bà tử thô sử đến nghênh đón khách quý.
Bà tử phúc thân với Lâm Sơ, tư thái không thể nói là cung kính, thậm chí có chút khinh thường: "Yến phu nhân chờ một chút, có nha hoàn đi vào thông báo."
Hôm nay tuyết ngừng, nhưng gió lạnh thấu xương, mùa đông đem khách phơi ở cửa? Liên tưởng đến lúc tiến vào An phủ chỉ mở cửa hông, ánh mắt Lâm Sơ lạnh lẽo, An phu nhân này ngược lại có ý tứ, người đưa bái thiếp chính là bà ta, hiện tại muốn biểu hiện thể diện sao?
Ở trong gió lạnh chờ khoảng thời gian một chén trà, mới thấy một nha hoàn mặc áo màu hồng cánh sen từ chỗ cửa thùy hoa đi tới: "Làm phiền Yến phu nhân chờ lâu như vậy, phu nhân đang ở phòng khách, nô tỳ liền dẫn ngài qua."
Trên cánh tay nha hoàn mang theo một đôi vòng bạc quấn tơ, nhìn màu sắc so với lão phụ nhân tốt hơn rất nhiều, cũng là làm khó nàng ta, trời lạnh này, ống tay áo so với người khác ngắn một đoạn, cũng vì để lộ ra đôi vòng tay kia.
Lâm Sơ có thể cảm giác được ánh mắt đánh giá không chút che dấu của nha hoàn rơi xuống người mình, từ diện mạo của nàng đến ăn mặc, trong ánh mắt có khinh bỉ cũng có hâm mộ.
"Hậu viện phủ tướng quân nhưng lại rất lớn." Lâm Sơ đột nhiên nói.
Nha hoàn cho rằng nàng chưa từng thấy qua địa phương khí phái như vậy, trong giọng nói mang theo vài phần đắc ý: "Đó là tự nhiên, phủ đệ chúng ta, chiếm diện tích mười mẫu!"
Mười mẫu đất, gần như cũng chỉ lớn như một sân bóng đá, chu vi sân bóng đá bất quá ba trăm năm mươi mét.
Thời gian của một tách trà tương đương với mười bốn phút hiện đại, đủ để đi bộ xung quanh sân bóng đá ba hoặc hai vòng.
Giữa hai hàng lông mày Lâm Sơ nhiễm sắc lạnh: "Xem ra chân này của ngươi cũng không tốt lắm, tìm một đại phu y thuật cao siêu hơn một chút, cưa lấy chân chó có lẽ có thể đi nhanh hơn một chút."
Nếu như đến bây giờ Lâm Sơ vẫn chưa nhìn ra An phu nhân đây là muốn cố ý làm khó dễ nàng, vậy nàng chính là kẻ ngốc.
Người phía dưới không có chủ tử bày mưu tính kế, nào dám đối đãi với khách như vậy.
Nha hoàn nghe Lâm Sơ nói xong, quả nhiên phẫn nộ không thôi, không biết là nhớ tới cái gì, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, sắc bén nói: "Tiện tỳ leo lên giường có thể có giáo dưỡng gì, cũng không biết dùng thủ đoạn gì mê hoặc Yến Đô úy, lúc trước Yến Đô úy còn chưa phong quan, ngươi không phải còn có ý đồ câu dẫn biểu thiếu gia nhà chúng ta sao? Hồ mị hạ tiện.. Á.."
Lâm Sơ trở tay tát một cái liền đánh tới, nha hoàn bị nàng đánh lảo đảo mấy bước, che mặt vẻ mặt khó có thể tin: "Ngươi dám đánh ta?"
Sắc mặt Lâm Sơ bình tĩnh lạnh lùng: "Một bạt tai này, là ta thay phu nhân nhà ngươi đánh. Bà ấy không quản giáo được nô tài, liền do khách nhân như ta làm thay."
Lão phụ nhân thấy tình hình này, định tiến lên hỗ trợ, một ánh mắt như băng đao của Lâm Sơ quét qua, lão phụ nhân lúc này định tại chỗ, ngượng ngùng không dám tiến lên.
Nha hoàn vẻ mặt hận ý vọt tới Lâm Sơ: "Tiểu tiện đề, ta liều mạng với ngươi!"
Lâm Sơ né tránh không kịp bị nàng ta cào vào mặt, nàng cực kỳ tức giận trực tiếp túm tóc nha hoàn, làm việc cùng một lúc chính là hai bạt tai "ba ba".
Lâm Sơ đánh đến tay mình đau, mặt nha hoàn cũng sưng lên như đầu heo.
Lâm Sơ lạnh lùng nói: "Hai bạt tai này, là ta trút giận cho bản thân, nếu ngươi muốn biết cái gì gọi là hạ tiện, không ngại trở về soi gương."
Nha hoàn kia còn không hết hy vọng móng tay sắc bén cào vào mu bàn tay Lâm Sơ đang túm tóc nàng ta.
Lâm Sơ mới không để ý chút đau đớn này, túm tóc nha hoàn liền nặng nề ném nàng ta lên tường bên cạnh.
Lâm Sơ ra khí lực lớn nhất, nha hoàn kêu thảm thiết một tiếng, đầu trong nháy mắt giống như mở cửa, trên tường máu nhuộm khắp nơi, lão phụ nhân kia bị dọa tới oa kêu to, ngã phịch mông chạm xuống đất.
"Đây là đang làm gì?" Trên bậc thang, phụ nhân một thân cẩm y cùng một đám nha hoàn bà tử vây quanh đi tới.
Nhìn ra được bà ta là mỹ nhân, cho dù bây giờ đã lớn tuổi, khuôn mặt hiển nhiên cũng là tỉ mỉ bảo dưỡng, có phong tình của mỹ nhân hết thời.
Tầm mắt Lâm Sơ rơi xuống trên người cô nương trẻ bên cạnh quý phụ nhân, Lan Chi, không nghĩ tới Khương thành biến hóa, nàng ta thế nhưng còn sống.
"Yến phu nhân, ngươi đây là.." Lời nói của quý phụ nhân kéo về suy nghĩ của Lâm Sơ.
Lâm Sơ nhìn phụ nhân trước mắt này tựa hồ không thể hiền lành hơn, khóe miệng nhếch lên cười lạnh: "Đạo đãi khách của An phu nhân, thật sự là làm cho ta mở rộng tầm mắt."