Không biết vì sao Cố Viễn lại có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo, cậu nghe được người đàn ông lên tiếng: "Để người ở lại, các ngươi đi ra ngoài đi."
"Tuân lệnh."
Ở lại?!
Nghĩa là chọn cậu...... Hả!!!!
Cố Viễn lập tức giãy giụa, tức giận nói: "Ở cái gì mà ở! Vừa rồi ngươi có nói vậy đâu!"
"Hửm?" Người đàn ông hứng thú nhướng mày, "Vừa rồi bổn vương nói gì?"
"Ngươi nói dù có chết, cũng sẽ không hút sữa đàn bà!"
Lời cậu vừa nói cực kỳ thiếu tôn trọng bề trên, lão quản gia và đám thị vệ trong phòng đều thay đổi sắc mặt liên tục.
Chỉ có Lận Kính Trầm mặt không biến sắc, mặc cho độc tố trong cơ thể đang tung hoành làm hắn đau đớn không chịu nổi, nhưng ngoài miệng hắn vẫn dùng giọng nói bình thản phản bác đối phương: "Không sai, bổn vương nói dù có chết cũng không hút sữa đàn bà, vậy nên...... Ngươi là đàn bà sao sao?"
"......"
Cậu không phải, Cố Viễn ngây người.
Bộ dáng ngây ngốc của cậu thiếu niên làm hắn muốn...... Lận Kính Trầm khẽ quát: "Không nghe thấy bổn vương nói gì sao? Đi ra ngoài hết ta!"
"Tuân lệnh!"
Dễ nhận thấy được rằng hắn rất oai phong, ra lệnh một tiếng, đảo mắt trong phòng cũng chỉ còn có hai người bọn họ.
Cố Viễn sững sờ đứng yên tại chỗ, cậu còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông bước nhanh về phía Cố Viễn rồi bế thốc cậu lên, kẹp Cố Viễn ở bên hông đi về phía trong phòng ngủ.
Cố Viễn bất tri bất giác giãy giụa: "Ngươi làm gì đó! Thả ta xuống! Huhu —— ta không muốn làm vú em! Vừa rồi chẳng phải ngươi đuổi mấy bà vú kia đi hết rồi sao!"
Người đàn ông tăng thêm sức mạnh kẹp chặt cậu bên hông, bây giờ hắn còn đang chịu đựng tác dụng của độc tính, nên hắn kẹp cực kỳ chặt, sức lực giãy giụa của cậu căn bản không làm hắn lay động một tí nào.
"Huhu —— Bỏ ta xuống ——"
Giây tiếp theo, cậu cảm giác cơ thể mình nặng xuống, 'bịch' một tiếng, nước ấm mạnh mẽ xộc thẳng vào miệng cùng mũi cậu—— Thằng chó này dám ném cậu vào trong nước!
Cố Viễn khó khăn đứng lên, đầu nhô ra khỏi mặt nước, ho vài tiếng mới phun được hết nước ra ngoài, cậu nhìn kỹ thì mới phát hiện hắn ném mình vào hồ nước nóng.
Hồ nước nóng này được xây bên trong phòng ngủ Lận Kính Trầm, toàn bộ vách tường xung quanh đều được làm bằng ngọc thạch cao cấp bóng loáng, óng ánh sáng long lanh, hồ nước cực kỳ trong, nhìn tổng thể rất thanh tịnh.
Mặc dù Cố Viễn lớn lên trong sự xa hoa, nhưng từ trước đến giờ cậu chưa từng thấy qua hồ nước nóng nào đẹp như vậy.
Nhưng mà hồ nước này dù cho có đẹp cách mấy cũng không đồng nghĩa với việc cậu tuỳ ý để đối phương ném mình xuống nước.
Cố Viễn ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn đầu sỏ đứng bên cạnh hồ, đối phương cởi áo ra rồi nhảy tũm xuống nước, bắt lấy Cố Viễn ôm vào trong ngực mình, giọng nói so với trước đó khàn đặc hơn rất nhiều, giống như đang ngậm cát trong miệng vậy: "Ngươi là người bổn vương dùng bạc mua về, chạy cái gì hả?"
Sức mạnh của đối phương quá lớn, Cố Viễn không cần nghĩ cũng biết cậu không đánh lại hắn. Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, cậu run rẩy cò kè mặc cả, "Ta...... Ta trả bạc lại cho ngươi, ngươi thả ta đi, nha?"
Lúc hỏi câu này khuôn mặt nhỏ của cậu vẫn còn tái nhợt, ngược lại đôi mắt và đôi môi đều đỏ bừng, mái tóc đen bị ướt lộn xộn dán trên gò má, giống như một bé thỏ con đáng thương vào nhầm ổ sói.
Lận Kính Trầm bị độc bộc phát làm tâm tư dơ bẩn trong lòng hắn vào thời khắc này dấy lên tới đỉnh điểm, hắn nghiến răng, bàn tay to trực tiếp ôm eo đối phương, đỡ bé thỏ con đang kinh hoảng dựa vào vách tường ngọc thạch bên hồ nước nóng, đưa mặt lại gần cậu, khàn giọng nói nói: "Bổn vương không thiếu bạc.". Đam Mỹ Hài
Huhu.
Cậu biết ngay mà.
Trong đầu Cố Viễn đang điên cuồng nghĩ xem còn lý do nào để hắn thả mình ra không, người đàn ông đã không kiềm chế được mà nghiêng đầu liếm cổ cậu.
"Ưm ——" Cố Viễn rên khẽ, cậu muốn giãy giụa, nhưng đối phương ôm cậu quá chặt, Cố Viễn căn bản không thể nhúc nhích gì được, chỉ có thể mặc cho đối phương dùng đầu lưỡi ái muội liếm láp da từng tấc da thịt non mịn trên cổ cậu.
Nhưng chỉ đụng chạm như thế đối với người đàn ông vốn dĩ là không đủ, lưỡi hắn dần dần đi xuống, nụ hôn dừng lại trên xương quai xanh, đôi tay to cũng không thành thật mà bắt đầu cởi đai lưng treo lủng lẳng trên eo của Cố Viễn.
"Không được, không được......" Cố Viễn duỗi tay đẩy mạnh bàn tay đang muốn cởi đai lưng mình ra.
Một giọt nước mắt rơi trên tay người đàn ông.
Động tác của Lận Kính Trầm lập tức dừng lại, môi lưỡi rời khỏi da thịt đối phương, nhìn hốc mắt hồng hồng của thiếu niên đã bắt đầu tích tụ nước mắt, trong nháy mắt đầu óc của hắn liền tỉnh táo lại một chút. Một tay hắn chống tường, cắn răng nhịn xuống độc phát trong cơ thể mình, khàn giọng nói: "...... Giúp bổn vương giải độc, sau khi độc được giải, bổn vương cho phép ngươi rời khỏi vương phủ."
Cố Viễn cúi mặt, lắc đầu.
Lận Kính Trầm tiếp tục nói: "Ngươi có thể lấy bất cứ thứ gì ngươi muốn, châu báu, vàng bạc, đến lúc đó, chắc những thứ này cũng đã đủ để thoả mãn ngươi rồi."
Cố Viễn: "......"
Chết tiệt, vì sao cậu lại thích châu báu đến thế?