Sao hôm nay hút lâu như vậy mà còn chưa khoẻ? Chẳng lẽ độc tính trong người lại tăng thêm?
Cố Viễn đỏ mặt bị người đàn ông ôm vào trong ngực liếm vú, cậu một bên suy nghĩ miên man, rất nhanh, cậu phát hiện ra một chuyện, người đàn ông không chỉ đơn giản dùng sức bú vú giống như thường ngày, mà miệng hắn nhấp nhẹ núm vú vài lần rồi nhả ra, sau đó lại dùng chiếc lưỡi to liếm láp cuộn tròn vòng quanh đầu v*, rồi tiếp tục lấy môi nhấp tiếp......
Cố Viễn nhìn thấy cảnh tượng này nóng mặt không thôi, cậu quay mặt đi, lắp bắp hỏi: "Ừm, có phải không có sữa đúng không...... Ngài không thấy thoải mái hơn sao? Nếu không, nếu không thì chừng nào ta có sữa sẽ tới gọi ngài......"
Đừng như vậy, làm như vậy......
Những lời này Cố Viễn không dám nói ra, vì nếu nói ra thì cậu vừa không hoàn thành nhiệm vụ mà còn cố tình lười biếng nữa.
Cậu là một đối tác rất có trách nhiệm luôn đó.
Cậu hoàn toàn không nhận ra rằng cậu đã vô tình tự bán mình đi.
Cậu nói xong, quả nhiên Lận Kính Trầm liền nhả núm vú hắn trêu chọc trong miệng một hồi lâu ra ngoài, khàn giọng giống như đang ngậm một nắm cắt, "...... Ừm? Có nữa hả?"
Khi hắn nói chuyện hơi thở nóng rực không ngừng phả lên núm vú mẫn cảm, núm vú Cố Viễn bị chơi đến đỏ bừng nhịn không được run lên.
Cậu nuốt nước miếng, tiếp tục bán mình: "Ừ! Buổi tối, thỉnh thoảng buổi tối sẽ có, nếu ngài không khoẻ......"
Cậu còn chưa nói xong đã bị người giọng nói trầm thấp của người đàn ông đánh gãy, "Sao Viễn Viễn biết buổi tối mình sẽ có sữa?"
Lời hắn nói làm Cố Viễn có chút khó hiểu, đương nhiên cơ thể cậu cậu phải biết, cậu phồng má thành thật nói: "Lúc tối thỉnh thoảng...... núm vú sẽ trướng."
Có trướng thật mà.
Cố Viễn không có kinh nghiệm gì trong tình dục, cậu không biết những lời này của mình đã vô tình kích thích dục vọng dâng cao của người đàn ông.
Lận Kính Trầm nhịn không được bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh buổi tối Cố Viễn trướng sữa—— một cậu thiếu niên trắng nõn xinh xắn, nằm trên chiếc giường mà hắn đặt theo yêu cầu, cơ thể cậu chìm vào bốn năm tầng lớp chăn bông, khuôn mặt trắng nõn đang ngủ ửng lên một chút hồng nhạt, nhưng bởi vì núm vú không ngừng sưng to mà cau mày, đôi mắt sáng người không nhịn được cơn khó chịu mà đỏ lên, rầm rì hức hức vài tiếng, vạt áo mở rộng lộ ra núm vú đang chảy sữa trên bộ ngực mềm mịn, ở trên còn lưu lại dấu răng gặm cắn của người đàn ông lúc ban ngày, thiếu niên khó nhịn mà xoa nắn đầu v* phấn nộn đã đứng thẳng của mình, rồi lại nhịn không được mà bắt đầu xoa nắn có tiết tấu......
Lận Kính Trầm nhắm mắt lại, hắn hít một hơi thật sâu, con *** phía dưới bởi vì tiếp xúc thân mật và hình ảnh trong tưởng tượng vừa rồi mà cứng đến phát đau. Hắn nhìn gương mặt hồn nhiên của thiếu niên, một bên thầm mắng mình cầm thú, một bên chậm rãi ôm chặt cậu đề đùi thiếu niên dán sát vào bộ vị sưng to nóng hổi của mình.
"......"
Đương nhiên Cố Viễn biết đó là cái gì!
Mỗi lần cậu đút Lận Kính Trầm bú sữa, ngay cả bản thân cậu đều sẽ....... Không ngờ rằng Lận Kính Trầm cũng sẽ như vậy! Bình thường thấy Lận Kính Trầm nghiêm túc đứng đắn, hầu như rất lãnh đạm!
Không phải quản gia cũng đã nói rồi sao, cũng đã nhiều năm rồi, Vương gia không gần nam lẫn nữ, ngay cả nửa nữ chủ nhân trong phủ cũng không có.
Bây giờ tên chủ thuê có tính tình lãnh đạm đột nhiên lại n*ng nừng nưng với mình......
'Đùng', khuôn mặt Cố Viễn đỏ bừng như vừa được hấp chín, bây giờ cậu đang ngồi trên gậy th*t nóng bỏng kia không biết nên làm gì mới đúng, cậu xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, cậu nghĩ chắc Lận Kính Trầm cũng xấu hổ giống mình, vậy nên cậu tốt bụng nhúc nhích cái mông nhỏ một chút, để cách cái thứ này càng xa càng tốt...
Giây tiếp theo, bàn tay vốn dĩ đang đặt trên eo cậu đột nhiên di chuyển xuống cái mông cậu, kéo nó trở về vị trí cũ, cái mông so với lúc nãy càng dán chặt vào gậy th*t của hắn hơn.
Cố Viễn luống cuống, áo choàng bên ngoài của cậu rất lớn, còn áo trong thì mỏng tanh, bây giờ cậu có thể rõ ràng cảm nhận được bàn tay to của Lận Kính Trầm đang bóp lấy mông mình, thậm chí cậu có thể cảm nhận rõ ràng chiều dài và sức mạnh của từng ngón tay......
"Tay, cái tay......"
Cậu hoảng loạn muốn đẩy đối phương ra—— Mặc dù lúc trước Lận Kính Trầm bị độc phát tán trong người nên hơi càn rỡ một chút, nhưng sau khi hắn tỉnh táo lại đều cố gắng kiềm chế, sao hôm nay lại thế này......
Đương nhiên cậu đẩy không được Lận Kính Trầm.
Bây giờ người đàn ông đã bắt được con mồi mình đã mơ ước từ lâu, hai mắt hắn khoá chặt cậu thiếu niên trong ngực mình—— hắn đã sớm nhận ra, mình đã nảy sinh tình cảm trước nay chưa từng có với Cố Viễn.
Khi thấy cậu hắn liền vui vẻ, khi không thấy cậu hắn sẽ nhớ, nhớ đến những lúc cậu cố gắng thoả mãn nhu cầu của hắn, thậm chí trong mơ đều nhịn không được mà ảo tưởng đến hình ảnh thiếu niên ngoan ngoãn ngồi trong lòng đút mình bú sữa.
Hai mươi mấy năm cuộc đời chưa từng rung động vì ai, mỗi buổi sáng rời giường đều tự mình xếp chăn.
Sức nhẫn nhịn từ trước đến nay của hắn đều kinh người, bây giờ lại yếu ớt không chịu nỗi mà vỡ tan tành, đều bởi vì một hành động đưa cơm của thiếu niên, khiến trái tim hắn không nhịn được mà đập điên cuồng, không nói đến việc vì độc phát tán mà hắn như vậy, mà sau khi hút sữa xong hắn còn ăn vạ không chịu buông tay, Lận Kính Trầm muốn... Làm nhiều hơn thế.
Ở phương diện nào đó Lận Kính Trầm cũng được xem là chính nhân quân tử, nhưng hai mươi mấy năm sinh hoạt trong hoàng gia, những thứ hắn được học nhiều nhất là, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Hắn ôm chặt thiếu niên vào lòng mình, bàn tay to giống như lưu luyến cảm xúc từ cánh mông nhỏ mà buộc phải dời về lại chiếc eo gầy của thiếu niên, thấy thiếu niên nhẹ nhàng thở ra, hắn khàn giọng được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi, "Viễn Viễn...... Ta còn khó chịu, làm sao bây giờ?"
Cố Viễn vừa nghe xong quả nhiên lập tức mắc mưu, "Còn khó chịu? Vì sao hôm nay đã hút rồi mà không thấy khá hơn chút nào vậy? Khó chịu chỗ nào..."