Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 105

Thời gian năm ngày chớp mắt trôi qua. Tôi đứng trên đỉnh núi nhìn, có thể nhìn thấy đại quân triều đình khí thế bừng bừng di chuyển từng chút từng chút qua.

“Bọn họ còn nửa ngày lộ trình nữa là đến” Tôi không chút để ý nói.

Từ xa, một đám người đen kịt. Giống như lan rộng đến tận chân trời. Tôi cúi đầu nhìn đám người dưới núi, cảm giác giống như lấy trứng chọi đá vậy.

“Ba vạn sao ? Hà Lẫm, ta thấy không chỉ là ba vạn” Tôi lạnh lùng nói.

Hà Lẫm cũng thấy lạ : “Bọn họ nói là ba vạn a, lẽ nào Huyền Thần Tuân sau khi đòi hai vạn lại đòi thêm mấy vạn?”

“Chí ít cũng năm vạn” Tôi mỉa mai cười, “Một Ma giáo giang hồ nho nhỏ, cũng đáng để huy động nhiều binh mã đến vậy sao ?”

Hà Lẫm cũng cười nói, “E rằng sau khi Thánh thượng thoát khỏi kiếm của Giáo chủ, không dám xem thường, cho nên phái nhiều binh mã như vậy, muốn nắm phần thắng sao ?”

Tôi khinh miệt nói : “Cho dù đến bao nhiêu người, cũng tuyệt đối không thắng được Mộ Thiên Vẫn ta ! Ta sẽ biến chúng thành Hải Kình Bang thứ hai !”

“Hài Kình Bang ? Là cái gì ? Giáo chủ ?” Hà Lẫm không hiểu hỏi.

“Không có gì” Tôi trở tay nắm chặt Tương Thiên kiếm, “Truyền lệnh xuống, lập tức chuẩn bị úng chiến !”

“Dạ ! Giáo chủ !”

“Giáo chủ !” Hộ pháp vội vã chạy đến, “Giáo chủ…”

“Chuyện gì ?” Tôi hỏi.

Hộ pháp hai tay dâng một bức thư : “Mới vừa có người của triều đình phái tới đưa thư…”

Tôi nhếch mép, tiếp lấy lá thư màu vàng đó. Trên thư có nét bút chu sa rồng bay phượng múa : “Ma giáo Giáo chủ thân khải”

“Không phải là thư chiêu hàng đấy chứ” Tôi khinh thị nhìn, đưa thư cho Hà Lẫm kế bên, “Mở ra, đọc ta nghe”

“Dạ, Giáo chủ” Hà Lẫm mở ra, rút phong thư ra, “Mộ Giáo chủ : Tại hạ từng nghe nói Mộ Giáo chủ võ công cao cường, việc ở Hoàng thành, tại hạ không tham gia cũng không có tận mắt chứng kiến, nhưng sự ngoan độc và khát máu của người tại hạ vẫn biết rất rõ. Vương huynh giao cho tại hạ sáu vạn cao thủ, muốn báo mối thù ngày đó. Để tránh một trận chiến, nếu Mộ Giáo chủ nguyện ý quy thuận triều đình, thì sẽ không nhắc lại cái chết của hơn một ngàn người ở Hoàng thành ngày đó. Nếu không, vậy tại hạ đành phải thảo phạt vì món nợ máu của hơn hai ngàn mạng người kia và vì củng cố vững chắc sự thống trị của vương triều ta, mong Giáo chủ suy nghĩ kĩ. Tĩnh Đoan Vương Huyền Thần Tuân”

“Suy nghĩ kĩ ? Không cần suy nghĩ” Tôi nói.

Hà Lẫm cau mày, “Nhưng, Giáo chủ, đối phương có sáu vạn binh mã, chỉ sợ không đánh…”

“Có lẽ là chiêu bài thôi, kì thực căn bản không có cao thủ nào cả ? Chỉ là sáu vạn bình thường thôi” Tôi lạnh nhạt nói, lại cười cười, “Hà Trưởng lão, có muốn phát triển bổn giáo đến Hoàng thành không ? Nếu, bổn giáo chủ lên làm Thánh thượng, hiệu lệnh thiên hạ, xem ai dám không theo ?”

Hà Lẫm biết tôi chỉ là nói đùa, cũng cười, “Ý của Giáo chủ thật tuyệt”

“Qua đây” Tôi gọi hộ pháp, “Ngươi, phái một người lập tức qua bên kia, nói với Huyền Thần Tuân, nếu đi theo bổn Giáo chủ, sáu vạn binh mã của hắn ta không động đến một người. Theo ta giết Huyền Thần Giả, mưu đoạt Hoàng vị, hắn vẫn làm Tĩnh Đoan Vương của hắn, bổn giáo chủ không giết người của mình”

“Dạ, Giáo chủ. Thuộc hạ lập tức làm” Hộ pháp cười, rời đi.

“Giáo chủ muốn làm Thánh thượng sao ? Thống trị thiên hạ ?” Hà Lẫm hỏi.

“Có lẽ đó là một vị trí hấp dẫn, đáng tiếc Mộ Thiên Vẫn không thích. So với việc có một đám đại thần khuyên nhủ bên tai ngươi, ta thích độc hành độc đoán hơn” Tôi lau chùi Tương Thiên kiếm, không quay đầu lại.

Hà Lẫm cười nói, “Sớm đã biết Giáo chủ sẽ không bị bất cứ thứ gì trói buộc. Thực ra, Giáo chủ vì sao không buông bỏ vị trí Giáo chủ Ma giáo này, đi làm việc có ý nghĩa hơn ?”

“Hà Trưởng lão, ngươi tốt xấu gì cũng là trưởng lão của bổn giáo, sao lại nói ra lời này ?” Tôi hờ hững hỏi.

Hà Lẫm cay đắng nói : “Có lẽ đã nhìn quen chết chóc và máu tươi, cũng muốn trải qua những ngày tháng thanh đạm. Có lúc, những ngày tháng này thực trống trải”

Tôi như đang trầm tư.
Bình Luận (0)
Comment