Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 81

Khi trở về Ma giáo, đã chập choạng tối. Hoàng hôn trải dài, dư quang của mặt trời chiếu đỏ cả thế giới.

“Giáo chủ…” Hà Lẫm nghênh đón, “Thế nào ?”

Tôi cười lạnh, “Còn thế nào nữa ? Lẽ nào bọn họ có năng lực chạy thoát ?”

Hà Lẫm cười ngượng, lúng ta lúng túng nói, “Vậy vậy…Giáo chủ, Khúc Vô Loan kia đã bị thuộc hạ bắt lại, nên xử trí thế nào ?”

“Mang lên đây” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi rút Huyền Minh kiếm ra, trên đó còn lưu lại vết máu đã khô, giống một đóa hoa chết chóc diễm lệ.

Sắc màu hoàng hôn thâm trầm như vậy, thâm trầm đến mức hoà lẫn vào đồng tử đỏ như máu của tôi, hòa lẫn vào nơi thâm sâu trong tim tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy mùi vị hoang mang mà trước đây không có. Máu trên kiếm đột ngột trở nên chói mắt vô cùng.

“Giáo chủ…” Một trận tiếng bước chân truyền đến.

Tôi quay đầu, nhìn thấy Khúc Vô Loan đi vào, phía sau còn có mấy thủ vệ của Ma giáo và Hà Lẫm.

“Tham kiến Giáo chủ” Mấy thủ vệ hành lễ.

“Lui ra đi” Tôi phẩy tay ra hiệu.

Biểu hiện trên mặt Khúc Vô Loan vẫn không có gì thay đổi.

Thời gian dường như trở về bảy năm trước, năm đó, tôi vừa đến nơi này, bước chân vào đại môn Khúc trang, bình đạm ở đó năm năm. Thời gian năm năm, chớp mắt trôi qua. Gặp được Minh Sát, y một thân hồng y tung bay, dạy tôi Huyền Minh kiếm pháp, tôi hứa giúp y giết mười người, nhưng hiện tại vẫn chưa hoàn thành, y lại rời xa tôi. Có lẽ bắt đầu từ năm mười ba tuổi gặp được y, thì giống như đã trúng độc vậy, chỉ là vẫn luôn không biết mà thôi.

“Khúc Vô Loan, cho ta lí do” Tôi hồi thần, nhàn nhạt nói, “Lí do không quy thuận giáo ta”

Hắn cười nhẹ, “Có lí do sao ? Không có. Mộ Giáo chủ, ta chỉ đơn giản là không muốn mà thôi”

“Vậy sao ?”

“Ta không quan tâm cái chết. Muội có thể giết ta, nếu muội thích. Mạng này của ta, lúc nào muội cũng có thể lấy đi”

“Nhưng, ta không chỉ muốn mạng của ngươi, ta còn muốn mạng của những người trong Khúc trang từ trên xuống dưới, ngươi có thể mặc kệ, nhưng ta sẽ cho ngươi biết, bọn họ đều là vì hành động của ngươi hôm nay mà chết” Tôi cười nói, giống như không hề để trong lòng.

Thần sắc hắn khẩn trương, nhưng lại cười khổ, “Bọn họ đều đã chuẩn bị cả rồi. Có lẽ, trên đời này, hiện tại muội hô mưa gọi gió, chỉ hươu nói ngựa, nhưng cũng không có nghĩa tất cả mọi người sẽ thần phục muội, đều là bị sự tàn nhẫn và uy phong của muội ép buộc mà thôi”

“Đạo lí này, Mộ Thiên Vẫn ta vẫn biết” Tôi trào phúng cười nói, “Không cần ngươi nhắc nhở ta”

“Phải, ta cũng biết. Cho nên hôm nay ta bị các người bắt lại, thì đã chuẩn bị chết rồi”

Thần sắc hắn không có gì gọi là sợ hãi làm tôi khó chịu, trong lúc tức giận, đã rút kiếm đâm vào hắn, “Ngươi không sợ chết phải không ! Cái gì ngươi cũng đều không để ý phải không ! Khúc Vô Loan, hiện nay là thiên hạ của Mộ Thiên Vẫn ta ! Ta muốn gì được đó, làm chủ cả giang hồ, ta thích làm gì thì làm đó ! Đừng nói Khúc trang, cho dù là một trăm Khúc trang, một ngàn Khúc trang, ta muốn nó biến mất, thì nó không thể xuất hiện nữa !”

Hắn hạ thấp mắt nhìn tôi, trong đồng tử đỏ như máu của tôi phản chiếu đôi mắt phức tạp của hắn, có bi thương, có ưu sầu, có đau khổ, có khó chịu…

“Thiên Vẫn, buông tay đi, buông bỏ chức Giáo chủ của muội, buông bỏ kiếm của muội, buông bỏ sự giết chóc, cũng đừng là ‘Bạch y Tu La’ nữa…”

Tôi cười lạnh, “Ngươi biết gì chứ, Khúc Vô Loan, đừng nói với ta những chuyện đó, hôm nay, ngươi chỉ có đường chết mà thôi !”

Tôi cầm Huyền Minh kiếm chỉ vào ngực hắn. “Ngươi cầu xin đi, cầu xin thì ta có thể không giết ngươi. Bao gồm cả Khúc trang” Tôi nhàn nhạt nói.

Hắn lắc đầu, khóe môi câu ra nụ cười, “Ta sẽ không cầu xin, Thiên Vẫn”

Tôi vung kiếm lên, không hề lưu tình đâm vào ngực hắn.

“Cầu xin” Tôi lạnh lùng nhìn hắn.

Môi hắn trắng bệch, trên trán vì đau đớn mà lấm tấm mồ hôi, hắn miễn cưỡng ngẩng đâu lên, nhìn tôi, “Thiên Vẫn, ta sẽ không cầu xin”

Sắc mặt tôi hóa xanh, Huyền Minh kiếm trong tay lại đâm vào một chút. Máu từ ngực hắn chảy ra không ngừng, làm Huyền Minh kiếm vốn đã nhuộm nhiều máu tươi càng trở nên ghê tởm.

“Khi ta mười lăm tuổi, nhìn thấy một đứa bé gái. Nàng rất thuần khiết, giống như chưa từng nhuộm máu. Nhưng, sáu năm sau, nàng lại hóa thành ‘Bạch y Tu La’, làm dậy sóng trong võ lâm, nhưng, ta lại biết, ta vẫn rất yêu nàng. Ngay đêm đầu tiên gặp nàng, ngày đó, thời khắc nàng không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt ta, thì ta đã biết”

Hắn nhắm mắt lại, máu vẫn chảy, lộ vẻ tuyệt vọng không ai thấy rõ.

“Câm miệng” Tôi nói.

“Ta chết rồi…Hãy buông tha Khúc trang. Đây là điều muội nên làm, đúng không ? Suy cho cùng Khúc trang cũng từng là nhà của muội…”

Tôi không nói gì.

“Khúc Vô Loan…”

“Vĩnh viễn yêu nàng…”
Bình Luận (0)
Comment