[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 177

Chu Hải Vinh bị hôn ngốc, hôn sâu trên đường lớn, người mê chơi như hắn cũng cảm thấy quá mức, liền cắn đầu lưỡi Lưu Trạch Tiêu một cái, thời điểm thật sự cắn lên lại hối hận, trong lúc do dự Lưu Trạch Tiêu liền buông lỏng hắn ra.
"Cậu...... Cậu làm gì vậy!"
"Tôi đang làm gì, em không biết sao?" Lưu Trạch Tiêu nói, "Vậy tôi sẽ để em biết thêm chút."
Nói xong lại đè hắn hôn, người qua đường nơi xa đều nhìn qua, Chu Hải Vinh dùng sức đẩy cậu ấy ra: "Cậu điên rồi?"
Lưu Trạch Tiêu thở phì phò, không nói lời nào, lôi kéo hắn đi về phía xe của mình. Chu Hải Vinh thiếu chút nữa bị cậu ấy kéo nằm sấp xuống: "Cậu có chuyện thì nói ở chỗ này, còn động thủ tôi không khách khí đâu."
"Em từng khách khí với tôi sao?" Lưu Trạch Tiêu nói, "Biết rõ tôi thích em, còn chạy tới hỏi tôi em có cần yêu đương với người khác không?"
Mặt Chu Hải Vinh liền đỏ, nói: "Tôi coi cậu là anh em mới hỏi cậu......"
"Đánh rắm!" Lưu Trạch Tiêu nói, "Đều là đánh rắm!"
Lưu Trạch Tiêu người này kỳ thật là rất ít phát giận, cậu ấy tính tình đặc biệt hảo, gặp được chuyện gì đều cười ha hả không để ý mấy. Hiện giờ thấy cậu ấy đỏ mặt tía tai, Chu Hải Vinh liền có hơi sợ hãi, không biết nói cái gì, hai người trầm mặc đứng một hồi, Lưu Trạch Tiêu bỗng nhiên quay đầu lại đi về xe của mình, sau khi vào xe trực tiếp liền lái đi mất.
Chu Hải Vinh ngơ ngác, chạy nhanh lên xe, đuổi theo, theo tới trước cửa nhà Lưu Trạch Tiêu, xe Lưu Trạch Tiêu ngừng ở trước gara, người cũng không xuống. Chu Hải Vinh liền xuống xe đi qua, đi đến trước cửa sổ xe đứng yên.
Lưu Trạch Tiêu dựa vào tay lái, cửa sổ chậm rãi mở ra, cậu ấy nói: "Cậu cái gì cũng không cần phải nói, tôi đều biết."
Cậu ấy biết Chu Hải Vinh cũng không thích mình, hai người bọn họ không có khả năng. Cậu ấy vốn muốn làm anh em cả đời, vẫn là mất khống chế. Anh em chỉ sợ cũng không làm được.
Rốt cuộc là người yêu tốt hơn, hay là anh em tốt hơn, đại khái ai cũng nói không rõ. Người yêu khắc sâu nhưng có lẽ không kéo dài, anh em nhạt hơn chút, nhưng có lẽ có thể cả đời.
Nhưng là làm bạn bè cả đời có ý nghĩa sao? Thân ở trong cục, đã nhìn không rõ, nghĩ không ra.
"Cậu không cần như vậy." Chu Hải Vinh nói, "Cậu nếu là không muốn tôi cùng Vương Trí yêu đương, tôi không qua lại là được, tôi đã nói, anh em quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
Lưu Trạch Tiêu ngẩng đầu lên, đôi mắt đều đã đỏ, nói: "Cậu cả đời không yêu đương sao?"
Cái này......
Chu Hải Vinh ngượng ngùng, nói: "Cậu đừng như vậy."
"Cho nên cậu theo đến đây làm gì," Lưu Trạch Tiêu nói, "Cậu đi đi, không cần phải quản tôi."
Chu Hải Vinh không đi, ngược lại vòng đến bên kia, mở cửa xe ngồi vào, ngồi ở trên ghế phụ, nằm.
Hai người ngồi ở trong xe thời gian rất lâu, Chu Hải Vinh tim đập có chút gia tốc, hắn trong nháy mắt nghĩ, nghĩ qua lại với Vương Trí, qua lại với Lưu Trạch Tiêu, kỳ thật đều không sai biệt lắm, nếu đều không sai biệt lắm, thử một lần với Lưu Trạch Tiêu tình cách càng hợp nhau, có phải khả năng thành công lớn hơn hay không?
Nhưng hắn còn rất xấu hổ, nói không nên lời.
"Cậu, khi nào bắt đầu có ý với tôi?"
"Cao trung."
Chu Hải Vinh rất giật mình, quay đầu nhìn về phía Lưu Trạch Tiêu: "Sớm quá vậy?"
Vậy là đã nhiều năm.
"Vậy cậu giấu rất hay a, tôi cũng chưa nhìn ra được."
"Cậu đổi đối tượng một người rồi lại một người, làm gì có thời giờ nhìn tôi, có cậu cũng nhìn không ra nổi." Lưu Trạch Tiêu nói.
Chu Hải Vinh liền cười, lệch qua trên ghế, một bàn tay nâng đầu, nghĩ đến điểm điểm tích tích mấy năm nay hắn cùng Lưu Trạch Tiêu đi qua. Ở trong biển thời gian cuồn cuộn, nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy từng chút tình yêu của Lưu Trạch Tiêu, mai một ở trong đó,.
Bạn bè thân đến trình độ nhất định, kỳ thật rất dễ dàng tương tự với tình yêu, có đôi khi cần phải cẩn thận phân biệt, ta mới có thể thấy rõ đó là tình yêu hay là tình bạn.
- -------------------------------------------------------------------------------
NAY TRUYỆN MỚI LÊN SÓNG NÈ.
BÊN NÀY CÒN 2 CHƯƠNG NỮA THÔI, TẠM BIỆT TỪ TỪ LÀ VỪA KỊP.

Bình Luận (0)
Comment