[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 64

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidịch
CHƯƠNG 56.1
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chu Hải Vinh suy nghĩ cả buổi, quyết định phải tác hợp một chút anh mình và Triệu Lê Hoa.
Kỳ thật không chỉ hắn, người trong nhà đều rất thích Triệu Lê Hoa. Triệu Lê Hoa từ các phương diện mà nói, đều rất hợp với Chu Hải Quyền, huống chi Chu Hải Quyền cùng anh trai Triệu Lê Hoa Triệu Tuân là bạn từ nhỏ, quan hệ hai nhà vẫn luôn rất tốt.
Chu Hải Vinh nói với Chu Đồng: "Chị, sao chị không quan tâm gì chuyện trong nhà vậy."
Chu Đồng hỏi: "Chị sao lại không quan tâm?"
"Chị xem anh cả tuổi tác cũng không nhỏ nữa, bên người cũng không có người, chị thân là chị lớn, cũng không quan tâm chút."
"Ai có thể quản hôn nhân đại sự của nó." Chu Đồng nói, "Hôn sự của anh cả em, nó khẳng định là tự mình quyết định."
"Chính là anh cả trong chuyện cảm tình là người gỗ a, anh ấy với Lê Hoa tỷ nhiều năm như vậy, một chút tiến triển cũng không có."
Chu Hải Vinh nói, "Lê Hoa tỷ muốn đến nhà chúng ta, vẫn luôn tìm không được lý do gì, em một nam nhân cũng không thể mời chị ấy tới nhà chơi, hiện giờ chị ở nhà, hai người cảm tình lại tốt, chị kê chị ấy đến nhà chơi nhiều chút a, sáng tạo chút cơ hội cho chị ấy và anh cả, anh tuổi cũng không nhỏ, chị xem Triệu Tuân, cũng chỉ lớn hơn anh vài tuổi, con trai cũng đã biết mua nước tương."
Chu Đồng nói: "Chị cũng vừa ý hai người bọn họ, bất quá chị thấy vẫn luôn là Lê Hoa đơn phương tương tư, ta sợ tác hợp không thành, về sau chị em cũng không làm nổi, không phải xấu hổ sao?"
Khuê mật với nhau liền sợ cái này, mai mối thành công tự nhiên là tốt, lỡ như không thành, hoặc là thành sau này lại phân, tình nghĩa chị em cũng không nhất định có thể bảo toàn. Bản thân Triệu Lê Hoa cũng biết rõ đạo lý này, cho nên cũng không yêu cầu Chu Đồng giúp cô ấy giật dây.
Bất quá lại nói tiếp Triệu Lê Hoa thật là một cô gái chung tình, từ cao trung đã bắt đầu yêu thầm Chu Hải Quyền, đã bao nhiêu năm, chưa bao giờ kết giao bạn trai, đến bây giờ vẫn là một người độc thân. Đại khái một ngày Chu Hải Quyền không kết hôn, cô ấy sẽ một ngày không chết tâm.
Bất quá mọi người đều không biết chính là, kỳ thật Triệu Lê Hoa mấy năm trước tích đủ dũng khí thổ lộ qua một lần, nhưng Chu Hải Quyền cự tuyệt. Việc này chỉ có hai người bọn họ biết, Chu Hải Quyền tự nhiên sẽ không chủ động đem việc này nói ra, sẽ tổn thương mặt mũi Triệu Lê Hoa, Triệu Lê Hoa ngại ngùng, liền càng không đề ra. Mà người ngoài không biết sự tình, ngẫu nhiên còn sẽ tác hợp hai người bọn họ, cũng may mọi người đều là người có thể diện, cái gọi là tác hợp, mặt ngoài thoạt nhìn đều là xã giao lui tới bình thường, sẽ không dùng danh nghĩa giới thiệu tác hợp, làm như vậy chỗ tốt chính là không cho bất luận một cơ hội đơn phương cự tuyệt nào, các bên đều có mặt mũi, nếu hai người hợp, tự nhiên sẽ cùng nhau đến, nếu người không đến, cũng sẽ không có ai mất mặt, bảo toàn thể diện hai bên.
Vì thế Chu Đồng nghĩ nghĩ, nói: "Vừa lúc, chị muốn tổ chức party ly hôn, mời Lê Hoa đến nhà chơi đi."
Chu Hải Vinh mở rộng tầm mắt: "Cái gì, chị ly?!"
Cũng ly?!
Nhà bọn họ năm nay đây là làm sao vậy, không ly thì thôi, vừa ly ly hai lần!
Chu Đồng nói: "Còn chưa ly, bất quá cũng sắp, lần sau về Mỹ liền cùng anh rễ làm thủ tục." Cô nói, "Em biết cũng tốt, nhớ cho chị cái túi gì đó, an ủi an ủi chị."
"Trách không được, em nói chị một chuyến này ngốc ở trong nước lâu như vậy còn không quay về, nguyên lai là muốn ly, như thế nào, anh rể ngoại tình?"
"Sao một đám mấy đứa đều ngóng trông anh rể mình xuất quỹ vậy, anh ấy không phải loại người như vậy."
Chu Hải Vinh nói: "Vậy còn nghe được, anh ta nếu là dám có lỗi với chị, xem em đánh gãy chân anh ta không! Trước kia đã nói với chị, không cần gả cho cái gì người nước ngoài, chị không nghe, chị còn......"
"Được rồi được rồi," Chu Đồng nói, "Chú là một người đã ly hôn, còn muốn giáo dục chị?"
Chu Hải Vinh gõ gõ đầu, nói: "Chị vừa rồi nói bọn em đều ngóng trông anh rể xuất quỹ, bọn em là ai, anh?"
Chu Đồng gật gật đầu.
Chu Hải Vinh rất bất mãn, cảm thấy Chu Đồng không nói cho hắn trước: "Chị, chị nói thật, chị cảm thấy em với anh cả, ai tốt? Chị xem từ gốc độ của nữ nhân, không cần xem bọn em là em trai."
Chu Đồng trừng hắn một cái: "Chị khuyên chú không cần tự rước lấy nhục."
Chu Hải Vinh nói: "Chính là em đẹp hơn anh ấy a, hiểu lãng mạn hơn anh, có tình thú hơn này, còn trẻ tuổi hơn anh cả."
Bất quá hình như cũng chỉ có mấy ưu điểm này.
Chu Đồng thấy thần sắc hắn lại có vài phần nghiêm túc, hình như là đang nghiêm túc cùng Chu Hải Quyền so, liền nói: "Hai người các em mỗi người đều có chỗ tốt, ở trong lòng chị là tốt như nhau."
Chu Hải Vinh liền cười, khóe mắt hơi lộ ra một ý vui vẻ, còn có vẻ có chút mệt mỏi, nằm thẳng lên trên sô pha, Chu Đồng liền duỗi tay đánh một cái vào chân hắn, hắn quay đầu hướng về phía Chu Đồng cười: "Chị muốn túi gì, hay là em tùy tiện mua cho chị."
"Phẩm vị của em chị tin tưởng," Chu Đồng nói, "Cho chị kinh hỉ."
Hôm nay tuy rằng là trời nắng, nhưng tuyết ngập tràn, nhiệt độ không khí so với ngày hôm qua còn thấp hơn, bất quá rét lạnh cũng không thể ngăn cản lễ Giáng Sinh vui vẻ, ngày hội như vậy, không còn ngày nào thích hợp hơn để chị em tụ hội.
Trên đường không dễ đi, Tiếu Dao ngồi xe buýt đi gặp Thẩm Tinh Chi, dọc theo đường đi đường phố hai bên nơi nơi đều là không khí vui mừng lễ Giáng Sinh, lúc cậu đến địa điểm, Thẩm Tinh Chi đang cùng Tô Quát cùng nhau ở trong sân làm một cây thông Noel.
Kỳ thật mới khi vừa nhảy sông, cậu dù là Thẩm Tinh Chi cũng làm như không quen biết, bất quá sau này Thẩm Tinh Chi thường xuyên gọi điện thoại quan tâm cậu, còn giới thiệu bác sĩ tâm lý cho cậu, cậu trong lòng hổ thẹn, liền "Chậm rãi nhớ ra thầy rồi".
Thẩm Tinh Chi quả nhiên gầy đi rất nhiều, nhưng thật ra Tô Quát, trạng thái thoạt nhìn so trước kia còn tốt hơn, thấy Tiếu Dao cũng rất nhiệt tình, nói: "Anh mới vừa còn nói với sư phụ, có phải cậu lạc đường hay không, đang muốn đi ra ngoài đón cậu đó."
Tiếu Dao nói: "Ở cửa hàng bán hoa chậm trễ một hồi," cậu nói liền đem hoa trong tay đưa cho Thẩm Tinh Chi, "Sư phụ, chúc thầy sớm ngày khang phục."
Thẩm Tinh Chi cười nhận lấy, nói: "Con trực tiếp tới là được, thầy trò chúng ta, không cần mấy nghi thức xã giao này."
Bất quá nhìn ra được, Thẩm Tinh Chi rất vui. Người đệ tử Tiếu Dao này, từ trước đến nay rất biết chọc ông vui vẻ, đặc biệt là lúc trước chạy theo ông muốn bái sư, có thể nói là thành kính nhiệt tình, săn sóc chu đáo, sau lại đoạn thời gian học 《 Tham Thanh Thủy Hà 》, liền không như vậy nữa, không giống trước kia, mỗi lần gặp ông đều mang theo đồ, đồ không đắt giá, nhưng thắng tại tâm ý. Bọn họ lớn tuổi đến chừng này, kỳ thật chỉ thích được hậu bối dỗ dành, cẩm chướng màu đỏ, mùi hương thanh đạm, ông rất thích.
Ở điểm này, Tô Quát liền có chút không hiểu lắm.
Tô Quát tới, cũng tặng hoa, hơn nữa từ tâm ý mà nói, trân quý hơn Tiếu Dao rất nhiều, anh ta tặng một chậu vãn hương ngọc*.
*Huệ 晚香玉 còn gọi là dạ lai hương hoặc vũ lai hương, là một loài hoa đặc biệt, nở về đêm, có khả năng tỏa hương về ban đêm với mùi hương ngào ngạt.
679dfebbaf0f35355ecb47d55644002e.jpg
Vãn hương ngọc, là hoa Tô Quát thích nhất, anh ta đặt vài bồn trong nhà mìn, bỏ ra rất nhiều tâm tư, mùa đông cũng nuôi ra hoa, đặt biệt chọn một chậu đẹp nhất đưa qua đây, Tô Quát có ý, vãn hương ngọc tên tuyệt đẹp, hoa hình càng là lịch sự tao nhã, khó được nhất là tâm ý anh ta tự mình trồng, vãn hương ngọc là loại hoa hương khí nồng đậm bách hoa nhất, càng nở càng thơm, hoa kỳ lại dài, ngửi lên hương thơm mê người, bày ở trong phòng ngủ, cả phòng đều là hương thơm.
Nhưng là hỏi thăm người bệnh, tặng hoa phải đặc biệt chú ý, đưa bồn hoa, ngụ ý bệnh lâu thành căn, là cái nên kiêng kị, huống chi Tô Quát theo ông nhiều năm như vậy, cư nhiên không biết ông không thích hoa hương khí nồng đậm.
Tiếu Dao kỳ thật cũng không hiểu chú ý lúc tặng hoa, bất quá đúng là bởi vì không hiểu, cho nên ở cửa hàng bán hoa đặc biệt hỏi ông chủ, ông chủ kiến nghị cậu tặng cẩm chướng, nói đây là hoa thường tặng nhất khi thăm hỏi người bệnh, nên cậu mua cẩm chướng.
Lúc này đây Thẩm Tinh Chi tự mình xuống bếp, làm cho bọn họ vài món ăn. Tiếu Dao cùng Tô Quát liền ở trong phòng khách xem《 Mẫu Đan Đình 》gần đây bọn họ vẫn đang công diễn toàn quốc, Côn khúc là hí khúc chú ý lịch sự tao nhã nhất, tân bản Mẫu Đơn Đình, sân khấu thiết kế phi thường ngầu, ánh sáng bố trí sáng lạn mộng ảo, Tô Quát ở bên trong quả thực tỏa sáng rực rỡ, đặc biệt là đoạn ngắn Quy Mộng, cấu tứ kia quả thực rất tuyệt.
"Em lúc trước khi học Xuân Hương còn không có đâu." Tiếu Dao nói.
"Khi đó cậu còn đang ở giai đoạn học ca từ, lúc ấy động tác cũng chưa hoàn toàn chuẩn bị cho tốt, thế nào, không thể diễn thành, đáng tiếc đi?"
"Ân," Tiếu Dao nói, "Bất quá em thật nên đến hiện trường xem, lần tiếp theo diễn xuất ở nơi nào?"
"Thành thị bất đồng hiệu quả vũ mỹ không giống nhau, rốt cuộc vẫn là phải xem sân nơi diễn xuất, cái này là quay ở Nam Thành, sân khấu làm lâu nhất, tiêu tiền cũng nhiều nhất, bất quá hiệu quả đạt được cũng tốt nhất, cho nên mới ghi lại màn này."
Đai lưng Lục thành, về sau muốn phát triển đi lên, đây nhưng xem như tác phẩm tiêu biểu từ lúc nhập ngành của Tô Quát tới nay, cho nên anh ta hưng phấn, lại mặt mày hớn hở nói tiếp: "Chủ yếu là đồ trang sức điểm thúy này của anh, cậu xem, là bảo bối sư phụ áp đáy hòm, lúc trước tốn mười mấy vạn mua, hiện tại chính là dùng nhiều gấp mười lần cũng mua không được."
Đồ trang sức, là thể diện người Lê Viên, càng là đại biểu thực lực cùng thân phận, đặc biệt điểm thúy quý báu nhất, danh gia đều có chuyên chúc với đồ trang sức điểm thúy của mình. Tô Quát lại nói tiếp mắt tỏa ánh sáng, bất quá Tiếu Dao đối mấy thứ này không hiểu lắm, thế cho nên 《 Mẫu Đan Đình 》 này ra diễn cũng không có cảm thụ sâu sắc gì, cậu chủ yếu kinh diễm với cảnh trong mơ và hiện thực đan nhau, cấu tứ cực kỳ làm người kinh diễm, chờ đến thời điểm ăn cơm, cậu còn đang cùng Thẩm Tinh Chi nói cái này. Thẩm Tinh Chi nói: "Vừa lúc, thầy muốn nói với con, Trương cục trưởng cục văn hóa tìm thầy, nói Tết Âm Lịch năm nay, đài truyền hình chúng ta cũng muốn tổ chức tiệc tối liên hoan, trong đó có một tiết mục, phải dẫn một nhóm người đi chúc mừng tân xuân cho người Hoa hải ngoại, đến lúc đó làm hội trường phụ, kết hợp với phòng phát sóng quốc nội. Đến nước ngoài, chính là cho người nước ngoài xem một ít truyền thống văn hóa Trung Quốc chúng ta, trong đó có bộ môn hí khúc của chúng ta. Bởi vì Mẫu Đơn Đình lần này, bộ phận cảnh trong mơ được hưởng ứng tốt nhất, tổ tiết mục liền nghĩ đến một ý kiến hay, Côn khúc chúng ta có một vở kịch gọi là Kiếp phù du Lục mộng, sắm vai trong Côn khúc có sáu ải "Mộng" kinh điển, con có hứng thú tham gia hay không?"
Tiếu Dao cười nói: "Con không được, để sư phụ mất mặt đến tận nước ngoài, trường hợp quan trọng như vậy, khẳng định phải là sư huynh a."
Tô Quát liền cười cười, không nói gì, mà là cẩn thận đổ đầy nước trà cho Thẩm Tinh Chi. Thẩm Tinh Chi cười nói: "Sư huynh con diễn Mẫu đơn đình diễn đến hết Tết Âm Lịch đấy, nó thoát không ra."
"Nếu sư phụ hạ lệnh, con tận lực xếp một chút thời gian." Tô Quát cười nói, "Diễn xuất cũng là đại niên 30 hoặc là 29, cả đêm là đủ rồi, cùng lắm thì con cùng ngày bay qua, cùng ngày bay trở về."
"Ăn tết cho con nghỉ hai ngày, chính là để con nghỉ ngơi nhiều, ở bên người nhà nhiều hơn." Thẩm Tinh Chi nói, "Sư phụ thầy một lần bệnh này, thật là nhìn thấu, công việc có quan trọng, cũng phải cho mình thở một hơi. Tiếu Dao lần này bỏ lỡ Mẫu đơn đình, thầy thật là tiếc thay con a, cho nên lần này chọn mộng đẹp lục tử, con nhất định phải đi."
Ngụ ý, lại là đã thay cậu quyết định.
Tô Quát liền buông ấm trà trong tay xuống, cười nhìn về phía Tiếu Dao. Tiếu Dao nói: "Kỳ thật sư phụ thầy không biết, con trong khoảng thời gian này cũng đang đi làm, Tết Âm Lịch trong tiệm khả năng cũng sẽ tương đối bận, hát tuồng, con cảm thấy con......"
"Con đi làm, đi làm ở đâu?"
"Ngày thường dạy đám nhỏ đàn dương cầm, sau đó buổi tối ở một nhà hàng âm nhạc......" Tiếu Dao có chút ngượng ngùng, nhưng kỳ thật cậu cảm thấy chính mình hiện giờ làm cũng không tệ lắm, vì thế liền rất cao hứng mà lấy di động ra, tìm kiếm video của mình cho Thẩm Tinh Chi xem, Thẩm Tinh Chi cùng Tô Quát sau khi xem đều rất giật mình, "Ai u, cậu còn biết đàn dương cầm a, tôi cũng không biết."
Thẩm Tinh Chi lập tức đứng lên: "Con lại đây đi, nhà thầy có dương cầm a, con đàn cái thử xem......Đoạn phim này của con, lượng chia sẻ cao vậy a."
Tiếu Dao chọn chính là một cái video nổi nhất của cậu, có mấy chục vạn tương tác.
Thẩm Tinh Chi là thế gia khúc nghệ, trong nhà nhạc cụ gì cũng có, khi còn nhỏ cũng cái gì cũng đều học qua, trong nhà có dương cầm, kiểu cũ, bày ở trong phòng khách trên cơ bản là trang trí, ngày thường đều dùng vải che. Tiếu Dao ngồi xuống, thử âm một chút, nói: "Nên điều âm."
Có chút nên điều chỉnh, bất quá còn có thể đàn.
Thẩm Tinh Chi nói: "Vừa nhìn chính là người trong nghề, đều sắp hai năm không ai động, trước kia cách năm còn sẽ tìm người điều âm một chút, hiện giờ cũng lười động đến."
Tiếu Dao liền ngồi đàn một khúc Giáng Sinh ca, Tô Quát bưng chén trà nhìn cậu, Thẩm Tinh Chi ở bên cạnh gõ nhịp, một khúc đàn tấu xong, Thẩm Tinh Chi quả thực như là đào được bảo tàng: "Được nha, tiểu tử."
Hôm nay thầy trò ở nhà ăn cơm, không khí hòa hợp, bọn họ hát tuồng vì bảo hộ giọng nói, không chạm vào thuốc lá và rượu, trừ bỏ lần trước bọn họ diễn xong 《 Tham Thanh Thủy Hà 》 cùng Chu Hải Vinh ăn cơm, cũng chỉ lần này lại uống chút rượu. Thẩm Tinh Chi hiển nhiên có chút hưng phấn quá mức, trên mặt mang theo tửu sắc cười quay đầu lại nhìn Tô Quát, Tô Quát liền cười cười, nói: "Xem ra sư đệ ẩn giấu không ít bản lĩnh."
"Vậy cậu trước kia cảm nhạc sao lại kém như vậy," Thẩm Tinh Chi nói, "Biết đàn dương cầm, không nên nha."
Thẩm Tinh Chi đối với đồ đệ này càng thêm vừa lòng: "Nhìn thấy con a, thầy luôn muốn trở về thời điểm tuổi trẻ, con mệnh tốt, ông trời thưởng cơm ăn, cũng không thể lãng phí nha. Đi nhà ăn đánh đàn, tuy rằng kiếm tiền, nhưng là cả đời đàn, không bằng đi theo sư phụ hảo hảo học hát tuồng, sư phụ bảo con về sau cố gắng hơn, con xem sư huynh con, nó cũng có thể thành, huống chi con."
Tô Quát lại cười cười.
(Thấy tổn thương cực mạnh dùm sư huynh)
Thẩm Tinh Chi đại khái có chút hưng phấn quá độ, Tiếu Dao nghe xong lời này vội nói: "Con lam sao so được với sư huynh."
"Đều là đồ đệ Thẩm Tinh Chi chọn, không sai được."
Thẩm Tinh Chi liền đi thư phòng lấy cho cậu kịch bản Kiếp phù du Lục mộng: "Con về xem trước đi."
Cậu và Tô Quát cứ luôn ngốc đến hơn bốn giờ chiều mới ra về, thời điểm về thời tiết bên ngoài thế nhưng bắt đầu chuyển, trời âm u hơn, gió bắc thổi, rất lạnh. Tô Quát ho khan hai tiếng, mang khẩu trang nói: "Hoàng đế ái trưởng tử, bá tánh ái con út*, sư phụ vẫn là thương cậu nhất."
*Hoàng đế thương con trưởng, dân thường thương con út.
Khẩu trang bảo hộ che khuất mặt anh ta, không nhìn ra biểu tình gì, nhưng ngữ khí châm chọc. Tiếu Dao cười cười, nói: "Em chỉ sợ sẽ cô phụ kỳ vọng của sư phụ, trình độ của em sư huynh cũng biết."
Tô Quát cười cười, không nói chuyện, đi đến ven đường lên xe. Tiếu Dao đứng ở bên cạnh, cúi đầu nói: "Sư huynh vừa uống rượu, có sao không?"
"Không có việc gì."
Tiếu Dao vốn dĩ muốn nói để cậu tìm người lái thay, nhưng Tô Quát đã lái xe đi xa, cậu đứng tại chỗ, gió bắc thổi vào cổ áo, cậu nhanh tay quấn chặt khăn quàng cổ, cầm chắc kịch bản Thẩm Tinh Chi cho cậu, chạy về phía trạm xe công cộng.
Lên xe buýt, cậu ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ ở hàng cuối cùng, thổi chút hơi hơ tay, mở kịch bản ra.
Kiếp phù du Lục mộng, 《 Mẫu Đan Đình 》 kinh mộng, Tầm mộng, 《 Hồng Lâu Mộng 》 báo mộng, 《Một văn tiền 》 lạc mộng, 《 Lạn Kha Sơn 》 si mộng, 《 Hàm Đan mộng 》 tỉnh mộng. Cậu rất thích ca từ bên trong, đọc lên miệng có thừa hương**, nhìn một hồi, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, ngoài xe xa hoa truỵ lạc, ngựa xe như nước.
*Mình chỉ tìm được tứ đại hí kịch là của tác giả Thang Hiển Tổ (1550 - 1616) Tử Thoa ký, Mẫu đơn đình, Nam Kha ký và Hàm Đan ký với Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần thôi à. Nên ai muốn nghiên cứu kĩ thì tìm các tài liệu khác nha. Mình đọc thấy mấy câu chuyện cũng hay mà day dứt lắm, chắc vì cuộc đời tác giả có nhiều điều bất đắc chí. Ai hứng thú mấy câu chuyện tình sâu sắc thì nên đọc nha, sẽ cho bản thân nhiều cảm khái lắm đó ạ.
**Ý nói ca từ đẹp đẽ thanh nhã.
- ----------------------------------------------------------------------------------------------

Bình Luận (0)
Comment