[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 81

[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidịch
CHƯƠNG 73
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong chăn có chút ẩm ướt, Chu Hải Quyền dậy tắm rửa, hình ảnh trong đầu không tiêu tán, lại vẫn là giấc mộng vừa rồi kia.
Anh đem bức màn hoàn toàn kéo ra, ánh nắng bên ngoài liền chiếu vào, rất lóa mắt. Nam Giang một mảnh trong sáng, khó được có thời tiết sáng sủa như vậy, màu xanh da trời đậm, nước cũng là màu lục lam, trên sông tàu thuỷ lái qua, lưu lại từng đạo bạch ngân.
Dì Vương nói: "Ngày hôm qua cậu ngủ sớm, tôi cũng chưa kịp hỏi, năm ngoái cậu đi ra ngoài làm công ích, đều là sắp ăn tết mới trở về, như thế nào năm nay trở về sớm như vậy, không phải xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không có việc gì, dì nói lão nhị mang theo Tư Ngữ đi Trường Bình Hương, hắn là nghe được chuyện gì sao?"
Dì Vương hỏi lại: "Nghe được chuyện gì?" Bà thấy Chu Hải Quyền không trả lời, liền nói tiếp: "Đại khái cũng là nhất thời hứng khởi, muốn đi ra ngoài giải sầu đi. Bất quá đây cũng là chuyện tốt, tôi thấy cậu mỗi lần xuống nông thôn một chuyến đều mệt không ra hình người, chuyện làm ăn trong nhà đã đủ để cậu nhọc lòng, kỳ thật chỉ cần là người Chu gia, có thể làm đại biểu, ai đi làm mấy chuyện công ích này đều giống nhau, Hải Vinh biết ăn nói, lại không thích làm thực nghiệp, kỳ thật tôi cảm thấy cậu ấy rất thích hợp thế cậu đi làm mấy chuyện này, cũng có thể thay cậu chia sẻ một ít, cậu ấy cũng có thể có chút chuyện đứng đắn sự làm."
Chu Hải Quyền kỳ thật cũng có ý tưởng này, chính là Chu Hải Vinh trước kia có chút thành kiến với xuống nông thôn, ngại nhàm chán, điều kiện kém.
"Chị cả đâu, nói là khi nào thì trở lại bên này?"
Chu Đồng mấy ngày hôm trước đi Mỹ, nói là tính toán trước năm mới đem thủ tục ly hôn làm cho xong, có thể đuổi kịp trở về qua Tết Âm Lịch.
"Còn chưa có, Hải Vinh gọi điện thoại cho cô ấy rồi, nói là không đơn giản như vậy mà làm xong, còn đang tìm luật sư bàn đấy."
Rất khó tin tưởng, hai vợ chồng bọn họ ly hôn mâu thuẫn lớn nhất, thế nhưng không phải tài sản, mà là hai chú chó trong nhà. Chu Đồng còn tuy nói kết hôn thời gian cũng không ngắn, còn chưa muốn có con cái, hai chú chó đó là hai vợ chồng cùng nhau nuôi, hiện giờ muốn ly hôn, lại nổi lên tranh chấp "Quyền nuôi nấng" hai chú chó.
Chu Hải Quyền đỡ trán, Chu gia bọn họ năm nay thật là có chút lộn xộn, ra một đống chuyện loạn không lí giải nổi. Nghĩ đến mấy thứ phiền não trong lòng mình, liền càng cảm thấy lòng rối loạn.
Chu Hải Quyền một người rất chán nản, công việc trước đó đã an bài xong, gần đây cũng không yêu cầu anh phải bận, anh liền hẹn Triệu Tuân đi uống rượu.
Triệu Tuân khoảng thời gian trước bởi vì chuyện trong nhà sứt đầu mẻ trán, liền ra nước ngoài một chuyến, hiện giờ mới từ nước ngoài trở về, anh ta đam mê vận động bên ngoài, người phơi đen đi rất nhiều, tinh thần lại khá hơn nhiều so với lúc trước, thấy anh có chút rầu rĩ không vui, liền hỏi: "Cậu đây là có tâm sự gì?"
Chu Hải Quyền cười cười, uống một hóp rượu, nói: "Trong lòng có chút phiền."
Triệu Tuân lấy điếu thuốc trên tay anh qua, dập tắt, nói: "Nói cho tôi nghe đi."
Chu Hải Quyền lại không biết bắt đầu nói từ nơi nào, anh cùng Triệu tuân là bạn từ nhỏ, nhưng những việc trong lòng này, hình như cũng không thể cùng Triệu Tuân đề cập. Yêu vốn là vui sướng, lý nên được thế nhân chúc phúc, chính là đoạn tâm tư này của anh, lại có chút không thể gặp ánh sáng, mặc dù là cùng Triệu Tuân đề cập, phản ứng của Triệu Tuân anh cũng đoán được.
Người bình thường đối với chuyện này là phản ứng gì, anh đều đoán được.
Nghĩ đến đây liền có chút thoải mái, anh niết chén rượu, nói với Triệu Tuân: "Tới, uống rượu, đã lâu không uống cùng nhau."
Thuốc lá có thể giải sầu, rượu có thể tiêu sầu.
Sau khi ăn cơm trưa, mọi người liền chuẩn bị đi Trường Bình Hương. Tiếu Dao sờ sờ quần áo trên phiến máy sưởi, đều đã khô. Cậu cầm quần áo đóng gói thu thập, liền mang ra cửa, mới vừa đi đến bên ngoài, liền gặp phải Tiền tổng.
Tiền tổng cười tủm tỉm mà nói: "Nhìn cậu hai vai đeo balo, nhìn giống như một học sinh vậy."
Tiếu Dao cười cười, nói một tiếng "Chào Tiền tổng", Tiền tổng cười ha hả mà nói: "Vừa rồi đi ra ngoài ăn cơm, vốn dĩ muốn kêu cậu, kết quả nơi nơi không tìm được."
"Tôi đi cùng mấy người Oanh Oanh tỷ đi dạo phố."
Tiền tổng cùng cậu một đường xuống lầu, muốn thay cậu cầm ba lô, Tiếu Dao cự tuyệt, Tiền tổng cũng không miễn cưỡng, chỉ cười ha hả mà nhìn cậu, chờ đến thời điểm lên xe, cùng cậu ngồi xuống chung chỗ.
"Tiền tổng, ngài sao lại chạy đến xe của đoàn chúng tôi rồi." Liễu Oanh Oanh cười hỏi.
"Cái gì mà đoàn chúng tôi đoàn các ngài, mọi người không đều là một đoàn sao?" Tiền tổng cười, liền tiếp nhận balo của Tiếu Dao, để lên phía trên, tự mình hỏi Tiếu Dao: "Cậu ngồi bên trong hay ngồi bên ngoài?"
Tiếu Dao hơi có chút xấu hổ, liền ngồi ở bên trong. Cậu xấu hổ là bởi vì mọi người giống như đều biết Tiền tổng là đang theo đuổi cậu, chỉ là nhìn thấu không nói toạc.
Tiền tổng kỳ thật là thương nhân văn nhã, lần này nhiệt tình quá đổi, chủ yếu cũng là càng nhìn Tiếu Dao càng thích, có chút kìm nén không được. Nam nhân trung niên trong lòng đột nhiên nổi xuân tâm, đó là so với người trẻ tuổi càng nóng bổng. Hắn ta bắt đầu cùng Tiếu Dao nói chuyện phiếm, hỏi cậu là người ở nơi nào lạp, trong nhà là làm gì đó, học Côn khúc mấy năm gì đó, người thầy Thẩm Tinh Chi đối cậu thế nào, hỏi không bao lâu, hắn ta thấy Tiếu Dao có chút híp mắt, liền hỏi: "Không ngủ ngon?"
"Ân." Tiếu Dao nói, "Có chút mệt nhọc."
"Vậy cậu ngủ một hồi đi." Tiền tổng mất mát nhưng săn sóc mà nói.
Tiếu Dao cười cười, liền dựa vào cửa sổ xe nhắm hai mắt lại.
Kết quả cậu vừa ngủ liền ngủ một đường, chờ đến thời điểm mở to mắt, đã tới Hoán Sa thôn rồi.
Hoán Sa thôn, tên lấy đẹp, địa phương càng đẹp, đây vốn là một thôn cổ không mấy người biết, mấy năm trước cổ trấn hot lên, có nhiếp ảnh gia chụp một nhóm ảnh cảnh đẹp Hoán Sa thôn, kết quả ở trên mạng phát hỏa một phen, Hoán Sa thôn bắt đầu có danh khí, tuy rằng cùng những cổ thôn du lịch trứ danh của quốc nội không thể so, nhưng trong thôn mấy năm nay cũng phát triển đi lên, thông quốc lộ không nói, còn xây mấy cái khách sạn nhà hàng, chính phủ hương trấn mấy năm nay cũng đang làm tuyên truyền, cũng vì vậy, bọn họ lần này ở Trường Bình Hương diễn xuất an ủi liền chọn ở nơi này, cũng là vì tuyên truyền một phen cho Hoán Sa thôn.
Thôn không lớn, nhưng dựa núi gần sông, tuy là mùa đông, ngói đen tường trắng đèn lồng màu đỏ, cũng giống như bức họa. Tiếu Dao xuống xe, nhìn đằng trước một màu bích thủy, hồ nước không kết băng, vẫn xanh thăm thẳm. Bờ hồ bên kia, sân khấu ngày mai bọn họ diễn xuất, đều đã dựng xong.
Lúc này đây chọn nơi đặt sân khấu rất tốt, dựa núi gần sông, nhìn chính là đẹp.
Cũng bởi vì là mùa đông, chính phủ địa phương cảm thấy ban ngày Hoán Sa thôn không đủ đẹp, liền đem biểu diễn định ở buổi tối, cổ thôn bọn họ mấy năm nay vừa vào đông liền chủ đích đánh lên cảnh đêm, đèn lồng treo cả thôn làng, trên cây cũng đều treo đầy đèn màu, buổi tối thoạt nhìn càng xinh đẹp.
Bọn họ vào ở chính là khách sạn ở cửa thôn, đây là một tòa ba tầng phỏng tứ hợp viện hình thức khách điếm, một người một gian phòng còn dư dả. Tiếu Dao được phân tới lầu 3 một gian phòng hướng tây, 325, đẩy cửa sổ hướng ra bên ngoài nhìn, lại là một dòng suối nhỏ, vào đông suối nước cũng chảy chậm, suối nước trong trẻo, thấy được đá nhỏ, có hai người phụ nữ địa phương đang ngồi xổm bên dòng suối giặt quần áo, bên trong suối nước, lại có rất nhiều cá vàng màu đỏ.
Đây thật sự mới kỳ lạ, cậu vẫn là lần đầu thấy loại cảnh tượng này, phòng cách vách truyền đến tiếng cười của nữ đồng chí, cậu thăm dò nhìn thoáng qua phòng cách vách, thấy Bạch Phượng Mai cùng một nữ sinh cùng nhau ghé vào trên cửa sổ, đang rãi vụng bánh mì xuống nước, chỉ chốc lát liền dẫn tới tất cả cá vàng đều bơi qua, cá nhiều, liền quay cuồng lên, bọt nước phành phạch, Tiếu Dao ghé vào trên cửa sổ nở nụ cười.
"Tiếu Dao!" Cậu nghe thấy có người kêu mình, liền quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Tiền tổng đang phất tay với cậu.
Chu Tư Ngữ cùng Chu Hải Vinh ban ngày đã đến Hoán Sa thôn, Chu Tư Ngữ đang lôi kéo hắn nơi nơi chụp ảnh.
Hoán Sa thôn lớn đặc sắc nhất là nước, trong thôn có mấy dòng suối giao nhau mà chảy, có vài nhà dựa thủy một bên đặt cánh cửa, ngoài cửa đặt một khối đá phiến, đứng ở trên đá phiến là có thể giặt quần áo chơi với nước, một dòng suối rộng nhất thuyền nhỏ có thể qua, hắn cùng Chu Tư Ngữ liền thuê một cái thuyền, đang dọc theo dòng suối mà xuống, muốn đến miếu Nguyệt Lão cuối thôn xem. Thời điểm đi đến một chỗ đầu hẻm, liền nghe thấy được tiếng kêu của Tiền tổng.
"Tiếu Dao", hai chữ này nhất thời làm hắn cả người chấn động, hắn quay đầu nhìn qua phía cửa ngõ, liền thấy Tiếu Dao đang ghé vào cửa sổ hướng về phía hắn ta cười, lúm đồng tiền như hoa, thanh chính sáng ngời, thật chỉ là một chữ đẹp.
Chu Hải Quyền ống nhiều quá, tửu lượng của anh tốt, có chừng mực, rất ít khi uống nhiều như vậy. Cho nên khi Dì Vương thấy Triệu Tuân đỡ Chu Hải Quyền say khướt trở về, thực sự hoảng sợ.
"Sao lại uống nhiều như vậy." Dì Vương vội hỏi.
"Cậu ấy phỏng chừng là tâm tình không tốt, uống nhiều hai ly, ngăn không được." Triệu Tuân giúp đỡ đem Chu Hải Quyền đặt lên trên giường, thấy Chu Hải Quyền thành thành thật thật mà nằm, không có việc gì, anh ấy liền đi về trước. Dì Vương đưa anh ấy ra ngoài, chờ Triệu Tuân lên xe, lúc này mới chạy nhanh trở lại trên lầu, thấy Chu Hải Quyền nằm ở trên giường, sắc mặt ửng đỏ, bà kêu vài tiếng, Chu Hải Quyền cũng không trả lời.
Dưới sự kích thích của cồn, Chu Hải Quyền lần này mơ một giấc mơ phi thường kịch liệt, trong mộng anh đè một người ở trên tường, người nọ dùng sức giãy giụa, mùi rượu cùng mồ hôi thở hổn hển đẩy anh, nói: "Anh cả, anh đừng như vậy......"
Anh dùng sức chế trụ cằm người nọ, cưỡng bách người nọ lộ mặt ra, là khuôn mặt đỏ bừng của Tiếu Dao, mặt mày như là đang lúc xuân sắc.
"Đừng gọi tôi là anh cả, tôi không phải anh cả em."
Tiếu Dao đôi mắt ngấn nước, chớp động xem anh, môi sưng đỏ, tóc có chút dính ở trên mặt, eo mảnh khảnh bị anh ôm chặt chẽ, như là hoa lê gặp gió bão.
"Chu đại ca, chúng ta không thể như vậy, tôi với Hải Vinh......"
"Em cùng nó quan hệ gì cũng không có."
"Chúng ta đây cũng......"
Anh niết cằm Tiếu Dao, hơi có chút thô bạo mà chặn lời cậu, cưỡng bách cậu nâng môi lên, ngón tay anh xẹt qua trên môi non mềm của cậu, sau đó thở hổn hển vuốt trán cậu. Hơi thở của Tiếu Dao quả nhiên là thơm ngọt, so với mật còn ngọt hơn, làm người nghiện.
Trực giác của anh vẫn là không sai, lúc trước Chu Hải Vinh lần đầu tiên dẫn cậu tới cửa, anh liền thô bạo mà cho rằng Tiếu Dao là tiểu yêu tinh, câu hồn em trai anh.
Hiện giờ xem, quả nhiên không có oan uổng cậu, là yêu nghiệt đắc đạo, biết ăn tim người.
- -----------------------------------------
ĐỔI THÀNH CN T3 NHE CẢ NHÀ, T3 HÀNG TUẦN VÀ CN HAI TUẦN MỘT LẦN.

Bình Luận (0)
Comment