[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 83

[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Dichtienghoa
CHƯƠNG 75
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Không chớp mắt, tự nhiên không chỉ có một mình Chu Hải Vinh, Tiền tổng cũng không chớp mắt.
Kỳ thật Tiếu Dao diễn xuất nhiều nhất chỉ tính là đủ tư cách, so với Tô Quát một nửa còn kém, càng không cần phải nói Thẩm Tinh Chi, sở dĩ nhìn trúng cậu, chủ yếu vẫn là hoá trang đẹp, hơn nữa đạo cụ quần áo hóa trang vừa trang điểm, có thể nói như vầy, bên trong tuy rằng chẳng ra gì, nhưng bên ngoài có thể hù người.
Tiền tổng trong lòng nóng hầm hập, cảm giác tim đã nửa của mình cũng linh hoạt lên.
So với lửa nóng của Tiền tổng, Chu Hải Vinh tâm tình tương đối phức tạp hơn. Hắn người này tuy rằng không đáng tin cậy, ít nhất tam quan vẫn phải có, bản thân bây giờ còn có đối tượng đứng đắn là Tô Lâm, tuy nói hai người bọn họ hiện tại yêu đương cũng không khác gì người xa lạ, nhưng một ngày không chia tay, hắn liền không thể đi truy người khác. Chỉ là thật sự muốn chia tay Tô Lâm, sau đó đuổi theo Tiếu Dao sao?
Người khác nhìn hắn thế nào, Tiếu Dao lại nhìn hắn thế nào, rốt cuộc lúc trước chia tay nháo cũng rất khó coi.
Chủ yếu, vẫn là phải làm rõ ràng trước, Tiếu Dao rốt cuộc có thích anh cả hắn hay không.
Đây là quan trọng nhất, nếu Tiếu Dao thật sự thích anh cả hắn, vậy chính là vừa hay, hắn cũng không thể muốn, chính là nếu Tiếu Dao là lừa hắn, đối anh cả hắn một chút ý nghĩ cũng không có, vậy hắn liền từ bỏ Tiếu Dao như vậy, cũng thật sự là không cam lòng, tương lai khẳng định sẽ hối hận.
Chu Hải Vinh đứng ở cửa hậu trường, cách đám người nhìn Tiếu Dao ở kia tháo trang sức, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lộ ra, người này trang điểm và không trang điểm, hoàn toàn chính là hai loại người, trên đài diễm quang bắn ra bốn phía, dưới đài một đóa tiểu bạch hoa, có thể diễm có thể thanh, quả thực cực phẩm a, hơn nữa mỗi kiểu đều vừa lúc đúng ý hắn.
Chính là phải thử tâm ý của Tiếu Dao như thế nào đây?
Chu Hải Vinh rất khó khăn.
"Anh hai, anh như thế nào không đi vào a?" Chu Tư Ngữ hỏi.
Chu Hải Vinh nói: "Em vào được rồi, anh còn có chuyện khác."
Chu Tư Ngữ liền hưng phấn mà chạy i vào, Tiếu Dao đang lau mặt, thấy Chu Tư Ngữ tiến vào, liền cười nói: "Sao em lại chạy vào?"
"Em nói với bọn họ, anh cả em là Chu Hải Quyền, bọn họ để em vào rồi."
Tiếu Dao cười hướng ngoài cửa nhìn thoáng qua, lại không thấy Chu Hải Vinh: "Một mình em sao?"
"Em với anh hai cùng nhau tới, anh ấy ở bên ngoài."
"Buổi tối, tiểu cô nương đừng chạy loạn, phải đi theo anh hai em, biết không?"
Chu Tư Ngữ gật gật đầu: "Tiếu ca ca, anh vừa rồi hát thật hay."
Tiếu Dao liền cười, muốn đem đồ của mình bỏ vào trong rương, Chu Tư Ngữ lại nói: "Em có thể xem không?"
Tiếu Dao liền đem đồ trang sức đặt lên trên tay cô bé. Chu Tư Ngữ cũng cảm thấy đây là đồ vật quý giá, thực cẩn thận mà nâng, đánh giá một hồi lâu, nói: "Không có đẹp bằng lúc anh đep nó lên."
Tiếu Dao thời điểm đeo nó, cảm giác đồ trang sức này rạng rỡ sinh quang, hiện giờ nhìn, lại có chút bình thường: "Em nghe nói có vài đồ trang sức đặc biệt quý, bằng một chiếc xe đó."
"Tuổi còn nhỏ, hiểu không ít."
Chu Tư Ngữ nói: "Tất nhiên ạ, khi còn nhỏ em từng đi theo dì Phó, dì ấy có rất nhiều cái này, thường xuyên hóa trang, hát cho ba em nghe."
Tiếu Dao đem đồ trang sức thu hồi, nói: "Em có đói bụng không, anh dẫn em đi ăn khuya."
Cậu dẫn theo Chu Tư Ngữ ra ngoài, mới vừa đi không mấy bước, liền gặp phải Tiền tổng, Tiền tổng đang cùng người khác nói chuyện, nhìn thấy cậu lập tức liền đi tới, nói: "Lần này cậu xướng so với lần trước khá hơn nhiều."
"Nhờ vào kiến nghị Tiền tổng cho tôi." Tiếu Dao lôi kéo tay Chu Tư Ngữ, nói: "Về sau còn phải chỉ giáo nhiều."
"Cô bé này đáng yêu như vậy, là ai nha?" Tiền tổng cười ha hả mà cùng Chu Tư Ngữ lôi kéo làm quen, không nghĩ tới Chu Tư Ngữ không để ý tới hắn ta, lôi kéo Tiếu Dao liền đi về phía trước, Tiền tổng hơi có chút xấu hổ, liền cứ nhìn cô bé cười. Tiếu Dao cười nói: "Tôi còn có việc, đi trước một bước, tạm biệt Tiền tổng."
"Ai......" Tiền tổng muốn gọi cậu lại, Tiếu Dao đã đi theo Chu Tư Ngữ chạy xa.
Chu Tư Ngữ cứ luôn chạy đến chỗ ngoặt mới dừng lại, nói: "Tiếu ca ca, anh đừng để ý đến ông ta."
"Ông ấy làm gì em rồi?" Tiếu Dao cười hỏi.
"Ông ta không phải người tốt." Chu Tư Ngữ nói.
Tiếu Dao nổi lên lòng hiếu kỳ: "Vì sao nói như vậy?"
"Ông ta nhìn anh với anh hai nhìn anh là giống nhau, anh đừng nói chuyện với người đó, anh chỉ có thể nói chuyện với anh hai em."
Tiếu Dao liền cười, nhìn kỹ Chu Tư Ngữ, còn nhỏ tuổi, lại giống như bà cụ non, rất nghiêm túc mà nói: "Anh không thích anh hai em sao?"
Tiếu Dao nói: "Anh với anh ấy đã sớm là thì quá khứ, em con nít con nôi, hiểu được cái gì thích không thích, đi, tào phớ uống hay không?"
Chu Tư Ngữ còn chưa từ bỏ ý định, nói: "Anh hai em rất thích anh."
"Anh hai em không phải có đối tượng sao, anh ấy với Tô ca ca thế nào?"
"Hai người bọn họ," Chu Tư Ngữ trong lúc đi đường bím tóc bay bay lên, "Thành không được."
Tiếu Dao gọi hai phần tào phớ, lúc đang uống, di động vang lên, là Trâu đoàn trưởng gọi đến: "Tiểu Tiếu a, đều đang tìm cậu, sao lại nơi nơi không tìm thấy người đâu? Cậu ở đâu?"
"Cháu ở bên ngoài ăn chút đồ."
"Ăn cái gì nha, không phải đã nói trước với cậu rồi sao, diễn xuất xong rồi chúng ta cùng nhau tụ tập ăn cơm, nhanh lại đây đi, chỉ kém ngươi."
Trước khi bọn họ diễn xuất, Trâu Mạnh Hầu xác thật cùng mọi người đề qua, nói chính phủ Trường Bình Hương mời bọn họ ăn cơm, bất quá có mấy nữ đồng chí nói không đi, Tiếu Dao là người mới, chính phủ ăn liên hoan không dám vắng họp, liền đáp ứng phải đi. Cậu đành phải đem Chu Tư Ngữ đưa đến chỗ Chu Hải Vinh, không nghĩ tới gọi điện thoại cho Chu Hải Vinh, phát hiện Chu Hải Vinh đang ở buổi tiệc kia.
Tiếu Dao đành phải mang theo Chu Tư Ngữ cùng nhau đi qua, mọi người đều vừa mới ngồi xuống, còn dư lại mấy chỗ trống, bên cạnh Trâu đoàn trưởng có hai, bên người Tiền tổng có một cái, bên người Chu Hải Vinh cũng có một cái, cậu hơi chút suy nghĩ một chút, liền ngồi xuống bên cạnh Trâu đoàn trưởng, không nghĩ tới mông còn chưa ngồi xuống, liền nghe Chu Hải Vinh nói: "Cậu không uống rượu sao?"
Tiếu Dao cho rằng hắn muốn cho mình chén rượu, vội xua tay nói: "Tôi không uống."
"Không uống cũng đừng ngồi chỗ kia, ngồi bên này đi, chuyên giữ cho cậu."
Chỗ ngồi bên cạnh chủ khách, tương tự đều là cho bồi rượu ngồi. Tiếu Dao còn không hiểu mấy quy củ này, cũng không biết Chu Hải Vinh nói là có ý tứ gì, bất quá cẩn thận nghĩ nghĩ, mình một người mới ngồi ở bên cạnh đoàn trưởng là không thích hợp, hơn nữa vị trí này nếu cậu thích hợp ngồi, Trâu đoàn trưởng đã sớm lên tiếng, hiện giờ lại chỉ cười ha hả mà nhìn cậu, cậu liền đứng lên, tiền tổng vẫy tay: "Tiểu Tiếu, ngồi bên này."
Tiếu Dao cười dịch đến bên người Chu Hải Vinh nói: "Tôi ngồi đây là được."
Tiền tổng cười cười, cũng không nói thêm gì, chỉ có một lão tổng bên cạnh hắn ta cười vỗ vỗ bờ vai hắn ta.
Chu Hải Vinh cười tủm tỉm mà nói với cậu: "Em gái tôi đâu?"
"Anh còn không biết xấu hổ hỏi, Tư Ngữ nhỏ như vậy, liền đem cô bé ném bên ngoài, tự mình một người chạy tới đây ăn cơm?"
"Con bé không phải đi theo cậu sao, đi theo cậu tôi có cái gì không yên tâm." Chu Hải Vinh nói, "Con bé bây giờ ở đâu?"
"Tôi giao con bé cho đồng nghiệp, ở bàn nữ bên kia."
Chu Hải Vinh liền giúp cậu mở bộ đồ ăn dùng một lần, xách ấm trà lên, lại tráng một lần.
"Như thế nào, Chu thiếu cũng quen biết Tiểu Tiếu?" Tiền tổng cười hỏi.
"Bạn cũ." Chu Hải Vinh nói.
Tiếu Dao liền phát hiện, lão tổng ở đây, đa số đều là quen biết Chu Hải Vinh, ít nhất là nghe nói qua tên hắn, cho nên hắn cùng những người này sau khi gặp, mới có thể cùng nhau ở đây ăn cơm, nhưng đối với quan hệ của cậu với Chu Hải Vinh, lại không ai biết. Xem ra chuyện cậu với Chu Hải Vinh, không ra vòng.
Cũng phải, cậu chính là người nhảy sông, cũng bất quá là một người vô danh.
Tiền tổng mục tiêu không ở trên người Chu Hải Vinh, cũng lười cùng hắn nói nhiều, đang ngồi trừ phú thương cùng quan viên chính phủ, đó là nam diễn viên nghệ thuật đoàn bọn họ, trên bàn cơm tự nhiên nói nhiều nhất cũng là lần biểu diễn này. Tiền tổng từng cái khen một lần, lời nói cuối cùng liền dừng ở trên người Tiếu Dao, nói: "Hậu sinh khả uý a, ánh mắt Thẩm lão sư thật là không phải bàn."
Tiết mục tiệc tối diễn tới diễn đi chỉ vài thứ kia, ca vũ tướng thanh đều là tầm thường, Càn đán xác thật thấy không nhiều lắm, vật lấy hiếm làm quý, mọi người đều khắc sâu ấn tượng nhất với biểu diễn của Tiếu Dao, hỏa lực cả phòng đều nhắm ngay Tiếu Dao, hỏi cậu một ít hiện trạng về Càn đán, tình huống của Thẩm Tinh Chi, còn có tình hình cậu học nghệ: "Tiểu tử, Càn đán là hí khúc truyền thống của quốc gia chúng ta, hiện giờ ngành sản xuất này càng ngày càng suy thoái, cần đến nhân tài như cậu vậy khiêng cờ lớn* a."
*Đi đầu.
"Nào nào nào," Tiền tổng nâng chén, "Tiểu tiếu a, tôi cùng cậu uống một chén, hôm nay biểu diễn, là rất tốt. Về sau tiếp tục nỗ lực, tiền đồ không thể hạn lượng a."
Tiếu Dao còn chưa nói gì, Chu Hải Vinh liền cười giơ chén rượu lên: "Tiền tổng rượu, lẽ ra chúng ta làm vãn bối, không thể không uống, bất quá người em này của tôi giọng nói quý giá, không thể uống rượu. Như vầy, tôi thay cậu ấy."
Hắn nói xong không đợi Tiền tổng nói chuyện, liền ngửa đầu đem ly rượu kia cạn.
Chu Hải Vinh ở bữa tiệc phi thường biết ăn nói, hắn cũng thích uống rượu, không bao lâu liền uống đỏ mặt tía tai. Tiếu Dao là người mới, cơ bản không hỏi đến cậu liền không nói lời nào, thành thành thật thật ở bên cạnh chỉ lo ăn, trong lúc có người uống rượu với cậu, Chu Hải Vinh đều thay cậu chắn.
Tiếu Dao cảm thấy làm đối tượng của Chu Hải Vinh là một chuyện có vẻ khổ bức, nhưng làm bằng hữu Chu Hải Vinh, thật đúng là một chuyện rất hạnh phúc. Xét thấy Chu Hải Vinh ở bữa tiệc chiếu cố cậu không ít, Tiếu Dao liền đối với Chu Hải Vinh hòa ái rất nhiều, nhỏ giọng dặn dò hắn uống ít.
Chu Hải Vinh uống xong rượu, người vốn dĩ liền có chút phiêu, nghe Tiếu Dao ôn thanh mềm giọng như vậy mà khuyên mình, liền nhớ tới thời điểm hai người mới vừa nhận thức, trong lòng một trận nhu tình mật ý, nói: "Tôi có chừng mực."
Chu Hải Vinh là có chừng mực, lúc sắp tan cuộc người vẫn là rất thanh tỉnh, chỉ là trên mặt mang theo tửu sắc. Tiếu Dao hỏi: "Anh không sao chứ?"
"Có hơi choáng." Chu Hải Vinh nói.
Tiếu Dao đành phải đỡ hắn ra bên ngoài, đi hai bước liền phát hiện Chu Hải Vinh là giả vờ, liền buông lỏng hắn ra. Chu Hải Vinh liền cười, nói: "Tôi thay cậu chắn bao nhiêu rượu."
"Anh không đỡ, chính tôi cũng có thể uống."
"Cậu là người hát tuồng, giọng nói quan trọng biết bao, còn uống rượu."
Khách nữ bên kia tan cuộc sớm, Liễu Oanh Oanh vì xem chừng Chu Tư Ngữ, cũng còn chưa đi, tiểu hài tử buồn ngủ sớm, Chu Tư Ngữ dựa vào bàn ngủ, đánh thức thời điểm cô bé, cô bé vẫn còn mơ màng. Chu Hải Vinh nói: "Trở về ngủ tiếp."
"Mấy anh sao anh lại ăn lâu như vậy." Chu Tư Ngữ lẩm bẩm nói.
"Chu thiếu, cậu không sao chứ?" Trâu đoàn trưởng cười nói.
"Không có việc gì, ngài không có việc gì đi?"
Trâu đoàn trưởng cười phất phất tay, đã cùng bạn bè khoác vai rời đi. Chu Hải Vinh nói với Tiếu Dao: "Đi thôi, tiễn chúng tôi, chúng tôi một người uống nhiều quá, một đứa trẻ, rất không an toàn."
Tiếu Dao không lo lắng hắn, chính là lo lắng Chu Tư Ngữ, cậu cảm thấy Chu Hải Vinh không đáng tin cậy, vì thế liền nắm tay Chu Tư Ngữ, đưa bọn họ về khách sạn.
Hai bên cách cũng không xa, hai anh em ở là phòng hai người, Tiếu Dao vẫn luôn chờ Chu Tư Ngữ lên giường, lúc này mới từ khách điếm ra ngoài. Chu Hải Vinh đang ở trong WC, hô: "Cậu khoan đi đã, chờ tôi một chút."
Tiếu Dao làm sao sẽ chờ hắn, tự mình lập tức đi về phía Phong Lai khách sạn, kết quả mới vừa đi đến nửa đường, liền thấy ven đường có người ngậm một đuối thuốc, đang đứng ở bên cạnh một cái cột điện, bóng đêm mông lung, nghe thấy tiếng nước chảy chung quanh, cậu đến gần, mới phát hiện người nọ là Tiền tổng.
Tiền tổng hôm nay cũng uống không ít rượu, Chu Hải Vinh biết dày vò nhất, sau lại vẫn luôn cố ý rót hắn ta, Tiền tổng không phải đối thủ, uống choáng váng, giờ phút này thấy Tiếu Dao, lập tức cười tủm tỉm mà đã đi tới, bước chân còn có chút lảo đảo: "Tiểu tiếu a......"
Tiếu Dao chào hỏi: "Tiền tổng, ngài còn chưa trở về?"
"Chờ cậu đó." Tiền tổng uống xong rượu, khó tránh khỏi có chút không khống chế được chính mình, một người ngày thường rất nho nhã, hiện giờ lại có chút khí sắc càn rỡ, cười tủm tỉm mà nói với Tiếu Dao, "Hôm nay Chu ca ca kia của cậu, vậy mà rót tôi không ít rượu, anh ta có phải cũng giống tôi thích cậu hay không?"
Tiền tổng đột nhiên nói rõ, Tiếu Dao quẫn bách lại xấu hổ, nói: "Ngài uống nhiều quá, đi thôi, tôi đưa ngài trở về."
"Tôi là uống nhiều quá," Tiền tổng bước chân lảo đảo, liền muốn ngã lên người cậu, Tiếu Dao bắt được cánh tay hắn ta, vừa dìu hắn ta, vừa tận lực đem hắn ta đẩy ra, cười nói: "Ngài đứng vững đi."
"Cậu còn chưa nói đâu, anh ta có phải thích cậu hay không." Hắn ta nói xong thấy Tiếu Dao không trả lời, liền nói, "Anh ta có thích cậu hay không, cậu có lẽ không biết, nhưng tôi thích cậu, cậu là biết đi?"
Tiếu Dao rất xấu hổ, nghe vậy liền buông lỏng tay ra: "Vậy tôi thật không biết."
Tiền tổng liền cười, vừa cười, vừa nhìn cậu, nam nhân say rượu đôi mắt không thể che giấu, mang tình dục dục vọng, lửa nóng rát, vừa kéo liền bắt được tay cậu, ấn ở trên ngực mình: "Vậy cậu sờ sờ sẽ biết."
Tiếu Dao muốn nhanh chống rút tay về, lại không nghĩ rằng Tiền tổng sức lực lớn vậy, rút không ra: "Tiền tổng......"
"Đừng gọi Tiền tổng, gọi anh."
Tiếu Dao bị kéo không nhẹ, nói: "Tiền ca, anh nếu vẫn không buông tay, tôi sẽ không khách khí."
"Hai chúng ta, khách khí cái gì......"
Tiền tổng thật không phải lưu manh, ngày thường có giáo dưỡng có văn hóa cũng không phải giả vờ, chỉ là tình khó tự khắc chế, uống quá nhiều rượu, trung niên nam nhân thói hư tật xấu liền lộ ra, hơn nữa người trong lòng niệm niệm liền ở ngay trong gang tấc, tứ chi tranh chấp ngược lại càng dễ dàng khởi phát người dục vọng, hắn ta liền khống chế không được muốn hôn lên mặt Tiếu Dao, Tiếu Dao chưa từng gặp loại tình huống này, vừa quẫn vừa tức, phản ứng đầu tiên là ngăn trở mặt mình, một tay khác còn chưa dùng sức, phía sau liền nhảy ra một người, trực tiếp xách cổ áo Tiền tổng, như xách gà, liền đem hắn ta ném đi, Tiền tổng uống nhiều quá rượu, đứng không vững, lảo đảo vài bước ngã trên mặt đất.
- --------------------------------------------------------------------------

Bình Luận (0)
Comment