Xuyên Thư Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 108

Một đám Trưởng lão tiên môn nhìn thấy vị tiểu điện hạ phượng hoàng tự phụ này nhướn đuôi lông mày lên.

Sắc mặt hắn không nhìn ra vui buồn, chỉ nhìn chằm chằm hai người nói chuyện trong linh quang kính. Sau một lúc lâu, hắn mới hừ một tiếng.

“Linh quang kính à, bọn họ đang ở nơi nào?” Thiếu niên lên tiếng dò hỏi.

Từng có người dùng ‘hạt châu rơi mâm ngọc’ để hình dung tiếng hót hay của phượng hoàng, sau khi hóa thành hình người, giọng hắn vẫn cực kỳ hay.

Tông chủ Thái Hư không rõ tiểu phượng hoàng này đến làm gì, nhưng ông ta làm chủ nhà đại bỉ tiên môn, ra lệnh cho người thêm chỗ ngồi cho hắn rồi trả lời: “Bọn họ ở bên trong bí cảnh.”

Phượng hoàng tính ngày tháng, nhíu mày: “Vòng thứ nhất thí luyện còn chưa kết thúc à?”

Việc trọng đại của tiên đạo như đại bỉ tiên môn này, mặc dù là dị tộc cũng sẽ biết rõ ràng.

Mấy ngàn năm trước, lúc Linh tộc hưng thịnh, các tộc thậm chí sẽ phái con cháu ưu tú trong tộc đến ganh đua cao thấp với người trẻ tuổi của Nhân tộc. Sau đó Linh tộc dần dần ở ẩn, mới ít qua lại với Nhân tộc.

Tông chủ Thái Hư vuốt râu cười, không trả lời vấn đề này ngay mà hỏi: “Không biết tiểu điện hạ đến đây là có việc gì?”

Phượng hoàng là một trong những vương tộc lớn của Linh tộc, trời sinh tính cao ngạo, không thích thân cận với người khác. Cho dù mấy ngàn năm trước, lúc Linh tộc vẫn còn quan hệ chặt chẽ với Nhân tộc, tộc phượng hoàng cũng ít có tộc nhân xuất thế.

Cho nên các đại tiên môn đều có chút cảnh giác với ý đồ đến của phượng hoàng.

Huống chi, hiện tại bên trong bí cảnh vừa hay lại xảy ra chuyện, muốn không để cho người khác nghi ngờ đều rất khó.

Tiểu phượng hoàng nhấc cằm, nhìn về phía nào đó: “Thế nào? Bây giờ nhìn thấy ta, còn muốn chạy à?”

Mọi người khó hiểu, nhìn theo hướng của hắn, chỉ thấy bên trong đám người có một chỗ không gian hơi vặn vẹo. Hai bóng dáng áo lam bị ngọn lửa màu lam tối trói buộc, từ trong hư không ném ra.

Lập tức có người nhận ra bọn họ: “Tả Trưởng lão? Hòe Trưởng lão?”

Hai người này chính là Trưởng lão Ngộ Đạo Tông.

Ngộ Đạo Tông cũng là đại tông môn truyền thừa vạn năm, nội tình khá sâu, chẳng qua xưa nay cực kỳ khiêm tốn, thanh danh hơi kém một chút so với các đại tông môn khác.

Hai người kia trợn mắt giận dữ nhìn phượng hoàng: “Các ngươi có ý gì? Đã sớm nghe nói tộc phượng hoàng ngang ngược không nói đạo lý, ở địa bàn tiên môn cũng dám cố tình làm bậy à?”

“Bản lĩnh trả đũa đúng là không tồi.” Tiểu phượng hoàng liếc hai người, cười nhạo một tiếng: “Vậy các ngươi có thể giải thích một chút với người tiên môn khác xem, vì sao vừa thấy ta đã chạy không?”

“Tất nhiên là lo lắng bị chúng ta phát hiện, sợ bị bắt đến Tức Sơn, có đi mà không có về.” Giọng nói mang theo ý cười từ phía sau phượng hoàng vang lên.

Bóng dáng váy xanh yểu điệu hiện ra ở bên cạnh phượng hoàng, là một nữ tử thanh lệ tuyệt luân, trên trán có hoa văn lông vũ xen kẽ với kim thúy, tỏ rõ thân phận Linh tộc của nàng.

Ngọn lửa màu lam tối trên người hai người kia đúng là của nàng ấy.

Phượng hoàng liếc hai người kia một cái, nói với Tông chủ Thái Hư: “Mấy tháng trước, hai người này bày bẫy rập đánh lén ta, muốn lấy mạng ta. Lần này ta đến, một là muốn dẫn hai người đó về Tức Sơn, thứ hai cũng là cho các ngươi một lời cảnh báo.”

“Lời cảnh báo” là có ý gì, một đám Trưởng lão tiên môn đều hiểu.

Đây là đang nói cho bọn họ, Ngộ Đạo Tông có vấn đề.

Ngộ Đạo Tông không chỉ có hai gã Trưởng lão đến, những người khác nghe vậy, sắc mặt lập tức dâng lên giận dữ: “Ăn nói bừa bãi! Nhóc con sao dám bôi nhọ Ngộ Đạo Tông chúng ta. Mặc dù ngươi là phượng hoàng, chúng ta cũng phải đi Tức Sơn đòi lời giải thích!”

“Cứ đi!” Tiểu phượng hoàng thể hiện hai chữ ‘bá đạo’ ra đến vô cùng nhuần nhuyễn, chỉ hai người kia: “Trói bọn họ lại, ném vào Hỏa Ngục giam nửa tháng trước.”

Hỏa Ngục là chỗ phượng hoàng chuyên môn tra tấn phạm nhân. Tu sĩ đi vào, ngày đêm bị thần điểu linh hỏa tra tấn, không chỉ là thân thể, linh hồn cũng phải bị bỏng rát.

“Nhãi ranh càn rỡ!” Trưởng lão Ngộ Đạo Tông khác há có thể ngồi xem mặc kệ, rối rít ra tay muốn cướp hai người lại.

Nữ tử váy xanh khẽ cười một tiếng, trong tay không biết khi nào xuất hiện một chiếc quạt lông rực rỡ lung linh, tiện tay phất một cái, linh quang ngũ sắc chặn lại tất cả công kích.

“Độ Kiếp Tôn giả!”

Sắc mặt Tông chủ Thái Hư thay đổi, cực kỳ kiêng kị nhìn về phía nữ tử, lại nhìn tiểu phượng hoàng một cái. Không ngờ bên cạnh tiểu phượng hoàng này lại có một vị Tôn giả tu vi Độ Kiếp Kỳ đi theo bên cạnh bảo vệ.

Nữ tử váy xanh cười nhạt, liếc hai người sắc mặt trắng bệch trên mặt đất, như đang xem vật chết: “Lần trước sơ ý, để con cháu trong nhà bị người ta bắt nạt. Ta thật sự rất tự trách đấy.”

Hai vị Tả - Hòe Trưởng lão trên mặt đất, dưới linh áp của Độ Kiếp Tôn giả, cuối cùng không thể mở miệng tranh cãi.

Thấy thế, những người khác nào còn không rõ?

Tiểu phượng hoàng này đúng là làm việc bá đạo, nhưng người ta chiếm lý. Hai người này thế mà thật sự to gan lớn mật, dám xuống tay với tiểu điện hạ phượng hoàng Tức Sơn!

Đừng nói một vài tông môn nhỏ khác, ngay cả Tông chủ Thái Hư cũng không thể nghĩ ra, cảm thấy hai người Ngộ Đạo Tông này điên rồi.

Ngay sau đó, một luồng linh hỏa cuốn hai người trên mặt đất lên ném vào trong hư không.

Sắc mặt các Trưởng lão còn lại của Ngộ Đạo Tông xanh mét, lại giận mà không dám nói gì dưới linh áp của Độ Kiếp Tôn giả, chỉ lặng lẽ dùng thủ đoạn đưa tin cho tông môn. Như lời phượng hoàng này nói, hắn đến vì hai gã Trưởng lão Ngộ Đạo Tông ám toán mình.

Nhưng sau khi bắt lấy hai người kia, hắn lại không vội đi, mà ngồi ở trên ghế dựa mà Thái Hư Tiên Tông chuẩn bị cho hắn, ngửa đầu nhìn cảnh tượng trong linh quang kính.

Nữ tử váy xanh kia không ở lại, thân thể như sương mù tiêu tan ở bên trong không khí.

Đương nhiên, mọi người ở đây sẽ không cho rằng nàng thật sự đi rồi. Độ Kiếp Tôn giả linh thức cường đại, trải ra đủ để bao trùm hơn nửa đại lục Thương Lan.

Có tiên hầu bưng lên linh quả, phượng hoàng cầm lấy một cái, chỉ ngửi ngửi rồi ghét bỏ ném về trong mâm ngọc.

Mọi người âm thầm đánh giá hắn: “...” Nghe đồn phượng hoàng cực kỳ tự phụ kén ăn, quả nhiên không giả.

Trong linh quang kính.

Hai người đang nói chuyện phiếm bỗng nhiên dừng lại, đứng lên. Cách đó không xa, đoàn người vội vàng chạy tới dưới sự dẫn dắt của Triệu Gia.

“Ngư Trưởng lão.” Triệu Gia vội vàng nói: “Còn phải phiền ngài một chuyến.”

Giang Ngư hiểu ngay cần mình làm gì, đi theo bọn họ.

Triệu Gia ở bên cạnh nàng nhỏ giọng thuyết minh tình huống: “Mấy người này bị sương xám ảnh hưởng, đã bắt đầu giết hại lẫn nhau.”

Phượng hoàng ngồi ở trên ghế, nhíu mày nhìn một đám đệ tử tới tới lui lui, lại nhìn Giang Ngư chạy tới, từng bước từng bước xử lý sương xám cho người ta.

Hắn nhíu mày, nhìn về phía Tông chủ Thái Hư: “Đây không phải thí luyện à? Xảy ra chuyện gì?”

Người khác ở chỗ này, cũng không có gì mà giấu giếm, Tông chủ Thái Hư bèn dứt khoát nói lại một lần chuyện này.

Phượng hoàng vốn thần sắc nhàn nhạt mà nghe, mãi đến khi nghe nói năm vạn đệ tử tiên môn bị nhốt trong bí cảnh, Giang Ngư dẫn người vào thử nghĩ cách cứu viện.

Hắn không kiềm được lớn tiếng: “Tu vi nàng thấp như vậy, vì sao các ngươi để nàng đi vào?”

Hắn dường như rất tức giận, nhìn chung quanh một vòng: “Nhân tộc các ngươi không có ai à? Để một đệ tử tu vi Kim Đan vào chỗ nguy hiểm như thế á?”

Nữ nhân kia thậm chí không biết đánh nhau!

Những người khác không đoán được hắn có phản ứng lớn như vậy, sắc mặt đều hơi cổ quái.

Hồng Quang Trưởng lão nhìn hắn dò xét: “Tiểu điện hạ đến từ Tức Sơn, ngươi và Ngư Trưởng lão tông ta có quen biết à?”

Mọi người thấy tiểu phượng hoàng kia giật mình, cực kỳ thản nhiên “ừ” một tiếng, lại không muốn nhiều lời gì nữa.

Ánh mắt hắn quét một lần trong đám người Thái Thanh Tiên Tông, thấy được Cơ Trường Linh và Đan Lân bên cạnh chàng.

Ánh mắt tiểu phượng hoàng lập tức sắc bén, lạnh lùng liếc bọn họ.

Hừ, nhân loại ngu ngốc kia thích này hai người như vậy, bọn họ vậy mà không thể bảo vệ tốt nàng tí gì. Hắn vừa giận, không thèm quan tâm người khác, chỉ dựa vào trên ghế, không chớp mắt nhìn chằm chằm linh quang kính.

“Thanh cô cô.” Hắn gọi ở trong lòng: “Ngài giúp con nhìn nàng, nếu nàng có nguy hiểm thì ngài cứu nàng với.”

Tiếng nữ tử cười truyền đến: “Nàng là người cứu con à?”

“Vâng.” Tiểu phượng hoàng xụ mặt nói thầm: “Nàng rất ngốc, chỉ biết trồng linh thảo, tu vi cũng thấp, đám Nhân tộc này thế mà đưa nàng vào bí cảnh, thật là cực kỳ xấu!”

Nữ tử áo xanh nghe vậy thì nở nụ cười: “Tiểu Hạo Đồng của chúng ta rất thích người bạn nhân loại này nha.”

Tiểu phượng hoàng lập tức cãi: “Con mới không thích nàng! Chẳng qua con có thể khôi phục nhanh như vậy, ít nhiều cũng nhờ nàng trợ giúp. Con không thể trơ mắt nhìn nàng xảy ra chuyện.”

Đáp lại hắn, lại là một tiếng cười chế nhạo.

Mãi đến khi tiểu phượng hoàng thẹn quá hóa giận, nữ tử váy xanh mới nói: “Con yên tâm, trên người tiểu cô nương kia mang theo không ít thứ tốt, không dễ xảy ra chuyện.”

Nàng lại chỉ bảo một câu: “Đệ tử có thể được tiên môn trăm nhà chọn vào cứu đệ tử bị nhốt, người bạn nhân loại này của con không nhỏ yếu như con nghĩ đâu.”

Tiểu phượng hoàng nhỏ giọng nói ở trong lòng, đương nhiên con biết nàng không đơn giản như vậy.

Linh thảo làm hắn rời đi lâu như vậy mà mãi không quên, linh thảo có thể trị liệu vết thương thần hồn của phượng hoàng, cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể trồng ra.

Cách đó không xa.

Đan Lân nhìn chằm chằm bóng dáng tiểu phượng hoàng đằng trước, nhíu mày, thật lâu không nói.

Ánh mắt cô bé không kín đáo, cũng do tiểu phượng hoàng kia đang chuyên tâm suy nghĩ gì đó, mới không chú ý tới cô bé.

“Ta cảm thấy hắn, thoạt nhìn rất quen thuộc.”

Cơ Trường Linh nói: “Do cùng tộc với ngươi à?”

Đan Lân lập tức trợn tròn đôi mắt, thiếu chút nữa không nhảy dựng lên: “Ai cùng tộc với nó? Ta mới không tán thành cái loại diện mạo thô t.ục đủ mọi màu sắc kia!”

“Hơn nữa hắn nói hắn quen biết Tiểu Ngư.” Đan Lân cảm thấy tiểu phượng hoàng Tức Sơn cực kỳ cổ quái: “Mỗi ngày Tiểu Ngư trạch tu ở Linh Thảo Viên không ra khỏi cửa, nào có thời gian ra cửa quen biết tiểu phượng hoàng gì đó?”

Từ ‘trạch’ này là cô bé học được từ chỗ Giang Ngư.

Đan Lân càng nghĩ càng không thích hợp.

Lúc này, nàng thấy tiểu phượng hoàng kia cúi đầu, không biết đang làm gì.

Cô bé hoài nghi đi sang, thế mà thấy tiểu phượng hoàng móc ra một cục than đen cực kỳ quen mắt không biết từ nơi nào.

“Tiểu Hắc?!”
Bình Luận (0)
Comment