Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 25

Cậu nhìn thấy Nghiêm Bách Tông ra khỏi phòng, cũng liền nhanh chóng xuống giường.

Không biết vì cái gì, cậu muốn nhìn Nghiêm Bách Tông một cái trước khi ngủ.

Kết quả cậu mới vừa đẩy cửa phòng ra, chợt nghe thấy Nghiêm Bách Tông hỏi dì Xuân: “Tiểu Kỳ đã ngủ chưa, lão nhị trở về chưa?”

Cậu liền dừng bước lại, nghe dì Xuân nói: “Tùng Vĩ còn chưa có trở về, tiểu Kỳ ngủ một buổi chiều, đợi lát nữa ăn cơm rồi lại kêu cậu ấy. Hôm nay con trở về sớm.”

“Gần đây công ty không có việc gì.”

“Có phải phát sinh chuyện gì không?” Dì Xuân đột nhiên hỏi: “Con nói với dì Xuân một chút.”

“Sao lại hỏi như vậy?”

“Dì nhìn con và Tùng Vĩ lớn lên, hai người các con có tâm sự gì, dì nhìn còn rõ ràng hơn so với lão thái thái.” Dì Xuân đè thấp giọng, lại mang theo chút ý cười từ ái: “Nếu có chuyện gì con không tiện nói với mấy người lão thái thái, thì nói với dì cũng giống vậy, dì giúp con ra chủ ý, có phải con và tiểu Thẩm xảy ra vấn đề gì hay không?”

“Không có, đều rất tốt.”

Kỳ Lương Tần thấy Nghiêm Bách Tông muốn về phòng, nhanh chóng đi ra ngoài, đi nhanh hơn hai bước, lại lập tức thả chậm bước chân, gọi một tiếng “anh cả”.

Sau khi gọi xong, cậu xoa mắt, làm bộ như vừa mới tỉnh lại. Quần áo trên người lỏng lẻo rũ xuống, là một cái áo ngủ. Nghiêm Bách Tông nghe vậy quay đầu lại, nhìn thấy cậu, liền cười một chút: “Dậy rồi à, mới vừa thấy phòng cậu còn tối, nghĩ rằng cậu còn đang ngủ.”

Dì Xuân nói: “Con dậy vừa lúc, chờ lão thái thái trở về, cũng nên ăn cơm chiều.”

“Mẹ đi đâu thế?”

“Mèo trong nhà Vương lão thái thái sinh con, nghe nói là mèo đặc biệt hiếm lạ, lỗ tai đều cụp lại, đang muốn tặng người, lão thái thái đi chọn.”

Nghiêm Bách Tông hỏi: “Không phải bà ấy không thích chó chó mèo mèo nhất à.”

“Bà ấy, có lẽ là cô đơn đi, mấy đứa lại không thể thường xuyên ở cùng bà ấy. Nghe nói con mèo kia đặc biệt nhu thuận, rất khiến người ta thương.”

“Viện Viện đâu, nó lại không đi làm, cả ngày ở nhà, không ở cùng lão thái thái sao?”

Dì Xuân cười: “Một cô gái mới hai mươi như nó, sao có thể bảo nó cả ngày ở cùng lão thái thái, dù nó đồng ý, lão thái thái cũng không chịu nha, lão thái thái vẫn luôn bảo nó ra ngoài chơi nhiều nhiều, đại khái là muốn Viện Viện tìm được lang quân như ý gả ra ngoài sớm một chút.”

“Nó mới bao lớn, ” Nghiêm Bách Tông không cho là đúng: “Có thể giữ thêm hai năm.”

“Cũng không còn nhỏ, con gái không thể so với đàn ông các con được, lại nói, lúc trước chẳng phải mới hai mươi con liền kết hôn sao.”

Nghiêm Bách Tông liền không nói cái gì nữa, tay cắm trong túi quần, mang dép lê trở về phòng. Dì Xuân quay đầu nhìn về phía Kỳ Lương Tần: “Con cũng trở về mặc bộ quần áo đi, trời mưa, có chút lạnh, con mới khỏe, đừng để bị lạnh nữa.”

Kỳ Lương Tần trở về phòng thay quần áo, chợt nghe trong phòng khách náo nhiệt lên, lão thái thái và Nghiêm Viện trở về, vừa lúc Nghiêm Tùng Vĩ cũng về. Lão thái thái quả nhiên ôm về một con mèo, con mèo kia ngây thơ khả ái, toàn thân tuyết trắng, tròng mắt lại đen thùi, chỗ lạ nhất chính là lỗ tai cụp về trước, đây là một con mèo Scotland tai cụp.

“Không phải mới vừa sinh ra đi?” Nghiêm Tùng Vĩ hỏi.

“Cũng sắp đầy tháng rồi, loại mèo này lúc mới vừa sinh ra lỗ tai không khác gì mèo bình thường, thường thì lúc được hơn hai mươi ngày, lỗ tai bắt đầu cụp lại, thật đáng yêu, ” Nghiêm Viện vừa nói vừa chơi với con mèo, con mèo kia thế mà nhu thuận đến thần kỳ, bộ dạng thực hưởng thụ. Người sợ mèo như Kỳ Lương Tần, thế mà cũng muốn sờ một phen.

Nhưng cậu vươn tay, lúc gần như sắp đụng đến đầu mèo con, bỗng nhiên lại rụt trở về, cười ngẩng đầu lại phát hiện Nghiêm Bách Tông đang nhìn cậu, nhìn thấy cậu rụt tay về, cười hỏi: “Sợ mèo à?”

“Khi còn bé bị mèo cào.” Kỳ Lương Tần cảm thấy mèo đáng sợ cũng không phải bởi vì từng bị cào, mà là bởi vì cậu cảm thấy bộ dạng mèo nhìn lâu sẽ khiến cậu sợ hãi, tự dưng nhớ tới một vài câu chuyện xa xưa thần bí khủng bố về mèo, cậu cảm thấy mèo có một loại khí tràng thần bí.

Nghiêm Tùng Vĩ bên cạnh nghe thấy liền hỏi: “Vậy em sợ chó không?”

Kỳ Lương Tần gật đầu: “Chó nhỏ không sợ, chó lớn sợ, khi tôi còn bé từng bị chó săn cắn, nhìn thấy chó lớn chân liền mềm.”

“Em thật đúng là nhiều tai nạn, ” Nghiêm Tùng Vĩ vươn tay ôm cổ cậu, bộ dạng thực thân thiết: “Nhà chúng ta nuôi mấy con chó, ở trại ngựa bên kia, anh cả có hai con chó Dobermann, một con trong đó tôi đã sớm coi trọng, vốn đang muốn nương theo em mà lấy cớ xin anh cả chứ.”

“Cậu xem trọng con nào của anh?” Nghiêm Bách Tông hỏi.

“Đương nhiên là con đực rồi, đủ hung dữ.”

Nghiêm Tùng Vĩ chưa nói thật, kỳ thật là hắn được bạn nhờ vả. Hắn có một người bạn, thường đến trại ngựa nhà bọn họ, đặc biệt thích con chó Dobermann Đức Nghiêm Bách Tông nuôi, thể trạng cường tráng tuyệt đẹp. Nhà người bạn này có một con Dobermann cái, gần đây động dục, muốn phối giống.

Nhưng mà Nghiêm Bách Tông rất thương hai con chó của hắn, không chịu dễ dàng đưa ra phối giống, nhưng mà Nghiêm Tùng Vĩ cảm thấy không có gì, trở về phòng, nói đến chuyện mèo chó với Kỳ Lương Tần, còn nhắc tới với cậu.

“Nếu anh đã biết anh ấy không đồng ý, làm chi còn muốn đáp ứng bạn anh?”

“Tôi là không hiểu anh cả nghĩ như thế nào thôi, chính mình cấm dục, làm chi cũng muốn liên lụy chó của mình cấm dục, đực mà, dù kéo ra ngoài phối giống, chúng ta cũng không thiệt.”

Như thế điển hình cho cái nhìn khác biệt của hai anh em Nghiêm gia, hợp tình hợp lý.

Kỳ Lương Tần lấy chăn ra, trải trên mặt đất, Nghiêm Tùng Vĩ lại nói: “Không phải cậu bị bệnh sao, thôi, dù sao đều là nam nhân, cậu lên giường ngủ đi, giường này cũng lớn, ngủ đủ.”

Kỳ Lương Tần lại lắc đầu: “Tôi quen ngủ một mình.”

Cậu nói xong liền trải chăn đệm ổn thỏa, cởi giày đi lên, ai biết Nghiêm Tùng Vĩ hít một hơi, nói: “Thôi thôi, cậu tới ngủ trên giường đi, tôi nằm dưới đất.”

Kỳ Lương Tần ngẩng đầu: “Được sao?”

“Có cái gì không được.”

Kỳ Lương Tần lập tức nhảy lên trên giường, giường mềm, cậu không đứng vững, ngã xuống, Nghiêm Tùng Vĩ cười cười, nói: “Cậu đã sớm muốn đổi với tôi đi?”

“Giường lớn này thật sự là thoải mái, không biết phải tốn bao nhiêu tiền.”

“Cậu chỉ có thể ngủ một đêm, chờ thân thể cậu khỏe hẳn, còn phải đổi lại với tôi đó. Cũng may mắn cậu và tôi đều không có bệnh sạch sẽ, nếu đổi thành anh cả, thì cậu không có phúc khí tốt như vậy đâu.”

Kỳ Lương Tần nghe được chuyện về Nghiêm Bách Tông liền tinh thần tỉnh táo, làm bộ như vô ý hỏi: “Anh cả có bệnh sạch sẽ sao?”

“Bình thường không sao, nhưng giường hắn, luôn không cho ai chạm vào. Ngay cả mẹ tôi cũng nói đó là một tính cách cổ quái.” Nghiêm Tùng Vĩ nằm xuống, gối lên cánh tay, có vài phần giọng điệu vui đùa: “Cho nên lúc trước hắn và chị dâu kết hôn, chúng tôi còn nói, chung quy không đến mức không cho chị dâu dính giường của hắn, ha ha ha ha.”

Tâm tình Kỳ Lương Tần thực không bình tĩnh, cậu không bình tĩnh là bởi vì cậu biết nội dung đã đến một điểm mấu chốt. Đây là cao trào thứ nhất của «Phan Kim Liên phiên bản nam». Cậu sắp bị Nghiêm Bách Tông triệt để nhìn thấu “bề ngoài thanh thuần che đậy trái tim Phan Kim Liên” của cậu.

Màn diễn này, bắt đầu ở trại ngựa.

«Phan Kim Liên phiên bản nam» ngay từ đầu liền bỏ ra một đoạn thực dài để giới thiệu về tài phú Nghiêm gia, thoạt nhìn vô cùng khoa trương, mà trong tài phú Nghiêm gia, liền bao gồm một cái trang trại ngựa như vậy.

Nói là trang trại ngựa, kỳ thật còn nuôi động vật khác, ví dụ như chó, đối diện chuồng ngựa Nghiêm gia, cái một cái ổ chó, đều chuyên môn mời hai người thầy đến nuôi dưỡng và huấn luyện. Đối với người có tiền như bọn họ mà nói, chơi ngựa và săn bắn thuộc về loại sở thích nhàn hạ, bọn họ cũng sẽ không nuôi chó ở bên người, mỗi ngày mang theo nó đi dạo quanh. Bọn họ nuôi chó săn và ngựa tốt, đều là để hưởng thụ cảm giác chinh phục, cùng với điểm tô mặt mũi. Mỗi tầng lớp xã hội đều có loại giải trí hưu nhàn của tầng lớp đó, có đôi khi giải trí không chỉ là giải trí bản thân, mà còn có quan hệ lớn lao với việc làm ăn. Cái đó và gôn là cùng một đạo lý, có đôi khi không chỉ là bởi vì nhiệt tình yêu thương.

Chẳng hạn như người bạn trong miệng Nghiêm Tùng Vĩ, càng xác thực mà nói, là một người bạn làm ăn cũng xuất thân phú nhị đại giống hắn. Cũng đại khái là bởi vì đối phương có liên lụy trên việc làm ăn, Nghiêm Bách Tông đáp ứng thỉnh cầu của em trai, cuối tuần, liền tính toán cùng Nghiêm Tùng Vĩ đến trại ngựa. Bởi vì đây là một đoạn có sẵn trong nội dung truyện, thậm chí cũng không cần Kỳ Lương Tần mở miệng yêu cầu, Nghiêm Tùng Vĩ liền tự nhiên mà dẫn theo cậu. Kỳ thật Nghiêm Tùng Vĩ có lòng muốn làm tốt quan hệ với cậu, loại hợp đồng hôn nhân này, nếu xảy ra mâu thuẫn sẽ vô cùng phiền toái.

“Chúng con sẽ ở bên trại ngựa một ngày, cuối tuần không thể chơi mạt chược với mẹ.” Nghiêm Tùng Vĩ nói với Nghiêm lão thái thái.

“Chủ nhật nhớ rõ trở về sớm một chút, sinh nhật chú Vương của con, làm cái tiệc tối, mời chúng ta đi, cũng không thể vắng mặt.”

“Biết ạ.”

Kỳ Lương Tần bắt đầu thu dọn đồ đạc, kỳ thật chỉ đi một ngày rưỡi, không cần mang gì cả, cậu chỉ mang theo quần áo tắm rửa cho mình và Nghiêm Tùng Vĩ. Suy xét đến việc đây là màn diễn của cậu, cậu cũng mặc cái quần chữ T vào.

Thật sự là lần đầu tiên trong đời mặc loại quần lót này, cậu cảm thấy vô cùng không thoải mái, quả nhiên bị Nghiêm Bách Tông nói chuẩn, mặc rất khó chịu.

Hơn nữa chủ yếu là cậu không qua được một cửa tâm lý của mình, cậu luôn cảm thấy xấu hổ, đi đường cũng có chút không được tự nhiên. Sửa soạn một cái túi, cậu xách trên vai, liền cùng hai anh em Nghiêm gia chạy xe tới trại ngựa. Đến trại ngựa phải ra khỏi thành, lái xe hơn ba giờ, dọc theo đường đi Kỳ Lương Tần chịu đựng đủ, ngón tay luôn luôn gõ ghế ngồi, rung chân. Lúc này đây so sánh với mấy lần trước cậu khiêu khích càng lớn gan, càng rõ ràng hơn, cậu phải trực tiếp đi sờ cái thứ kia của Nghiêm Bách Tông, kinh hãi vì lúc còn mềm cũng đã thô như vậy, dài như vậy.

Kỳ Lương Tần mở cửa sổ xe ra, bên ngoài làn gió ấm áp thổi vào gương mặt nóng bỏng của cậu. Cậu như trụy lạc trong giấc mộng, trước mắt là bóng sáng không ngừng biến hóa, từ lầu cao chọc trời đến bóng cây ngã tư đường, từ ngựa xe như nước đến mênh mông vô bờ. Một ngày một đêm kế tiếp, đối với nhân vật Kỳ Lương Tần này mà nói, là sự kiện quan trọng trong cuộc đời cậu.

Trong đầu cậu lại một lần nữa hiện ra một cảnh tượng, trong phòng tắm nóng hôi hổi, cậu bị nước ấm xối không hô hấp được, không mở mắt ra được, miệng còn vong tình mà hô: “Em yêu anh, Nghiêm Bách Tông, trên đời em yêu anh nhất!” Nước ấm theo khóe miệng cậu chảy xuống, có một ít thậm chí bị cậu nuốt vào trong cổ họng, thế giới sụp đổ ầm ầm, trong lòng chỉ có ái dục.

Em yêu anh nhất, trên đời em yêu anh nhất, em chỉ yêu anh, không có anh em không thể sống, sao em lại yêu anh như vậy, em chính là biến thái, anh thương hại thương hại em.

Những cái này là lời thoại thông thường của Kỳ Lương Tần. Đột nhiên nhìn thấy sẽ có chút đột ngột xấu hổ, hòa vào nội dung truyện thì nghĩ đến nhiệt huyết sôi trào, rút thân ra thờ ơ lạnh nhạt, lại cảm thấy trong lòng vạn phần xót xa.

Nghiêm Bách Tông là kiếp nạn định mệnh của Kỳ Lương Tần.

Mà Kỳ Lương Tần ở trong mắt Nghiêm Bách Tông lại là cái gì.

Đại khái như là một con chó Dobermann động dục.

Hoặc là Poodle…
Bình Luận (0)
Comment