Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 65

Cũng không biết qua bao lâu, Kỳ Lương Tần hỏi: “Anh không gọi điện thoại cho mọi người sao?”

“Chờ một chút.” Nghiêm Bách Tông nói.

Sinh ly tử biệt quá mức tàn nhẫn, đại khái thật sự phải chờ tới một khắc cuối cùng, Nghiêm Bách Tông mới có thể gọi cú điện thoại kia cho lão thái thái. Mà hắn không gọi, cũng cho Kỳ Lương Tần một phần hy vọng. Chỉ cần cú điện thoại này không gọi, bọn họ liền cách cái chết còn một khoảng cách.

Đội cứu viện là ba tiếng rưỡi sau mới tới, tài xế phía trước nghe được âm thanh đội cứu viện trước hết, tài xế vốn đã không có tiếng động đột nhiên kéo cổ họng hô to lên, ngay sau đó một luồng ánh sáng liền chiếu lại đây.

Hóa ra phía trước thân xe là một tảng đá lớn, nện ở trên nắp động cơ, nhưng cũng để lại một khe hở không nhỏ. Người bên ngoài hô với bọn họ: “Mấy người bảo vệ tốt mình, chúng tôi muốn dùng cần cẩu dẹp tảng đá ở phía trên!”

Nghiêm Bách Tông nghe vậy liền ôm đầu Kỳ Lương Tần vào trong ngực, Kỳ Lương Tần muốn dùng tay ngăn cản trên đỉnh đầu Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông nói: “Không nên cử động.”

Cũng mệt chiếc xe này để lại đầy đủ không gian sinh tồn cho bọn họ, ánh sáng và tiếng người bên ngoài càng ngày càng rõ ràng, thậm chí có giọt mưa rơi xuống. Cửa xe không cách nào mở ra, đã có người cạy mở trần xe, tài xế phía trước hô: “Tôi bị đè, mau tới cứu tôi!”

“Có bị thương không?” Người cứu viện ở phía trên hỏi: “Mới vừa hỏi có bị thương không, mấy người ai nói bị thương?”

“Tôi tôi tôi, ” tài xế hô: “Chân tôi không động đậy được.”

“Mọi người thì sao?”

Nghiêm Bách Tông phối hợp với nhân viên cứu viện phá ra một cái khe: “Chúng tôi không có việc gì.” Hắn dẫn đầu đi ra ngoài, sau đó vươn tay kéo: “Lương Tần.”

Kỳ Lương Tần lại ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, không động đậy.

“Chân… chân tôi không động đậy được…” Cậu ngửa đầu nhìn Nghiêm Bách Tông. Nửa thân thể Nghiêm Bách Tông đều tiến vào: “Đưa tay cho tôi.”

Kỳ Lương Tần vươn tay ra, ôm lấy cổ Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông liền kéo cả người cậu ra. Kỳ Lương Tần nói: “Chân tôi không có cảm giác.”

Tay chân Nghiêm Bách Tông cũng có chút không linh hoạt, nhưng hắn vẫn cõng Kỳ Lương Tần. Nhân viên cứu viện giúp đỡ bọn họ đi ra, đã sớm có xe cứu thương ở bên cạnh đợi mệnh. Nghiêm Bách Tông đặt Kỳ Lương Tần lên trên xe, nói: “Chân cậu ấy không có tri giác, hình như là do thời gian dài thiếu máu.”

Bị áp bách quá lâu, máu không cách nào lưu thông. Nghiêm Bách Tông rất là khẩn trương, hắn sợ chân Kỳ Lương Tần sẽ xảy ra chuyện. Kỳ thật lúc ở trong xe, hắn đã tận khả năng đem thân thể dịch lên trên một ít, nhưng mà tư thế chống rất hao thể lực, vẫn là có phần lớn thời gian hắn đều đặt ở trên người Kỳ Lương Tần.

Bác sĩ đè đùi Kỳ Lương Tần, hỏi: “Có tri giác không?”

Kỳ Lương Tần vội gật đầu không ngừng: “Có có có, có một chút.”

“Nơi này thì sao?”

Bác sĩ lại nhéo nhéo cẳng chân cậu, nhìn ra được sức lực nắm rất lớn, nhưng mà Kỳ Lương Tần chỉ cảm nhận được một chút, nhưng vầy đã đủ cho cậu vui mừng: “Cũng có một chút.”

“May mắn, do máu không lưu thông, xoa xoa liền không có việc gì.”

Nghiêm Bách Tông liền nửa quỳ xuống xoa chân cho Kỳ Lương Tần, tri giác dần dần trở lại, Kỳ Lương Tần nói với Nghiêm Bách Tông nói: “Vừa rồi một chút cảm giác cũng không có, hiện tại lại có rồi…” Cậu có chút quẫn bách, cảm thấy mình vừa rồi giống như rất chuyện bé xé ra to, có vẻ giống như quá quý giá.

Nghiêm Bách Tông nói: “Cậu động đậy xem.”

Kỳ Lương Tần liền giật giật hai chân, nhìn thấy chân cậu vặn vẹo, lúc này Nghiêm Bách Tông mới bật cười, trên mặt bẩn bẩn, đại khái là lúc bò ra tro bụi trên mặt gặp mưa, trên người cũng rất bẩn, áo sơ mi trắng đều thành đen, cúc cũng rớt một cái, lộ ra lồng ngực, trên cổ có vết trầy rất nhỏ.

Kỳ Lương Tần đột nhiên nghĩ đến vết thương trên lưng Nghiêm Bách Tông, nói với bác sĩ bên cạnh: “Trên lưng anh ấy bị thương, phiền toái bác sĩ xem cho anh ấy.”

Nghiêm Bách Tông liền cởi áo sơmi, bác sĩ dùng đèn chiếu chiếu phía sau lưng hắn, quả nhiên thấy có vài vết thương, chỉ là máu đã ngừng chảy. Bác sĩ nói: “Tôi xử lý cho cậu một chút, bôi chút thuốc.”

“Cậu có bị thương không?” Nghiêm Bách Tông hỏi Kỳ Lương Tần.

Kỳ Lương Tần lắc đầu, nói: “Không có.” Cậu nện chân nói: “Anh để bác sĩ xử lý cho anh đi, đừng để nhiễm trùng.”

Bên ngoài bác sĩ đã băng bó cho tài xế được cứu ra. Trên chân anh trai tài xế có vết thương, nhưng mà cũng không tính là nghiêm trọng, có điều người trên mấy chiếc xe khác lại không có may mắn như vậy, có vài người bị thương rất nặng. Có người hô: “Bác sĩ, bác sĩ, đến xem cái này!”

Bác sĩ cũng không kịp quản ba người bọn họ, nhanh chóng từ trên xe cứu thương đi xuống dưới. Kỳ Lương Tần đứng lên, quỳ trên mặt đất, cầm lấy nước thuốc nói: “Tôi bôi thuốc cho anh.”

Nghiêm Bách Tông gật gật đầu, ngồi đưa lưng về phía cậu. Lưng Nghiêm Bách Tông thật rộng, Kỳ Lương Tần thật cẩn thận lau vết máu đi, có vài miệng vết thương cậu cũng không dám đụng vào, sợ Nghiêm Bách Tông đau.

Mỗi lần Kỳ Lương Tần nhìn thấy Nghiêm Bách Tông không mặc quần áo, đều cảm thán hắn khỏe mạnh hơn so với mình tưởng tượng rất nhiều, ngày thường lúc hắn mặc quần áo cao cao gầy gầy, cởi quần áo lại cơ bắp cân xứng dày rộng. Chờ nơi nơi xử lý xong, Nghiêm Bách Tông mặc áo sơmi vào, hỏi: “Chân cậu thế nào?”

“Tốt hơn nhiều, ” Kỳ Lương Tần nói xong liền muốn đứng lên, nhưng mà chân vẫn luôn phát run. Nghiêm Bách Tông nhảy xuống xe, đem cậu từ trên xe thả xuống đất: “Cậu thử hoạt động một chút xem.”

Bên ngoài vẫn đổ mưa, nhưng mà không lớn. Nghiêm Bách Tông đi qua giúp đỡ cứu viện những người khác, Kỳ Lương Tần đỡ xe ở nơi đó hoạt động hai chân. Có người lại đây cho cậu một cái áo mưa, nói: “Nơi này không thể ở, các cậu theo xe chúng tôi rời khỏi đây.”

Kỳ Lương Tần liền hô: “Anh cả!”

“Cậu đi với bọn họ trước đi, ” Nghiêm Bách Tông nói.

“Tôi chờ anh.”

“Cậu đi trước, tôi chờ lát liền qua.”

Nghiêm Bách Tông nói xong, thở hồng hộc nhìn Kỳ Lương Tần. Đèn xe chiếu vào Kỳ Lương Tần, mặc một cái áo mưa rộng thùng thình không hợp thân, nhìn hắn.

Tốc độ cứu viện rất nhanh, rất nhanh tất cả người bị nạn đều cứu ra, may mắn chính là chỉ có hai người thương thế hơi nặng, còn lại đều là vết thương nhẹ mà thôi. Bọn họ đi theo mấy quan binh vũ cảnh đó lên một chiếc xe tải, đến thôn trấn gần nhất. Thôn trấn này chịu đủ động đất nguy hại, phòng ốc hư hao nghiêm trọng, chính phủ vô cùng đúng lúc mà cho cứu viện, dựng rất nhiều lều trại trên một bãi đất trống trong thôn. Dư chấn có lẽ vẫn còn, không ai dám về nhà ở.

Tay Nghiêm Bách Tông bị thương lúc tham dự cứu viện, móng giữa tay phải đều nứt ra. Kỳ Lương Tần cũng không dám nhìn. Đây là lúc cứu viện một chiếc xe cuối cùng bị tổn thương. Chiếc xe kia bị hao tổn nghiêm trọng, người cứu viện không dám dùng tới máy móc, tất cả đều là dùng tay cào, bị thương cũng không chỉ một mình Nghiêm Bách Tông, có vài người đeo bao tay, bao tay đều mòn rách.

“Anh cũng đòi bọn họ một cặp bao tay chứ, ” Kỳ Lương Tần oán giận.

Nghiêm Bách Tông ngượng ngùng cười cười, hai bàn tay quấn đầy băng vải nói: “Lúc ấy thật sự là một chút cảm giác cũng không có, một chút cũng không cảm thấy đau, vẫn là sau khi người cứu ra rồi, tôi nghe thấy một quan binh vũ cảnh nói tay hắn đều rách, cúi đầu nhìn mình, mới biết bị thương còn nghiêm trọng hơn hắn… Cậu không cần quấn cho tôi nhiều như vậy.”

Kỳ Lương Tần vẫn là dùng hết băng vải. Ngón tay và bàn tay Nghiêm Bách Tông đều có vết thương mức độ khác nhau, phải bao chặt hết cậu mới an tâm: “Bác sĩ nói phải đúng hạn đổi thuốc đổi băng vải, còn phải uống thuốc.”

Nghiêm Bách Tông vươn tay đi lấy ly nước, Kỳ Lương Tần đã cầm ở trong tay, thuốc cũng chuẩn bị tốt cho hắn: “Há mồm.”

“Để tự tôi làm.”

Kỳ Lương Tần liền đặt thuốc ở trong lòng bàn tay hắn, nhưng mà ly nước lại chưa cho hắn. Nghiêm Bách Tông cúi đầu nhìn nhìn thuốc trong tay, trên mặt lại hiện ra một chút quẫn bách.

Kỳ Lương Tần đang buồn bực, chợt nghe Nghiêm Bách Tông ngẩng đầu cười nói: “Thuốc này, không uống cũng không sao chứ, tôi thấy miệng vết thương đã xử lý rất tốt rồi.”

Kỳ Lương Tần cũng không tiện cưỡng ép hắn, chỉ nói: “Bác sĩ nói phải uống thuốc mà.”

“Bác sĩ nói như vậy cũng là để bảo đảm thôi.” Nghiêm Bách Tông nói xong liền đặt thuốc ở trên bàn. Đó là một cái bàn giản dị, bên trên đặt một cái đèn pin. Bên ngoài đột nhiên có một người đi vào, là một người phụ nữ ăn mặc dân tộc Tạng, đại khái hơn bốn mươi tuổi, ôm một bộ chăn, mở miệng lại là tiếng Hán lưu loát, nói: “Tôi thấy bên đó chỉ phát một bộ chăn quân dụng cho các cậu, nơi này buổi tối lạnh, đổ mưa liền lạnh hơn, cái này cho các cậu đắp này.”

Kỳ Lương Tần nhanh chóng cảm ơn đón lấy, người phụ nữ kia cười nói: “Được rồi, các cậu nghỉ ngơi đi, tôi ngay ở trong lều cách vách các cậu, các cậu có gì cần hỗ trợ, tôi có năng lực giúp đỡ, cứ việc mở miệng.”

“Cám ơn chị.”

Tiễn bước chị gái nhiệt tình, Kỳ Lương Tần buông chăn xuống. Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, Kỳ Lương Tần nói: “Trên điện thoại di động dự báo thời tiết nói không có mưa mà.”

“Bên này có tín hiệu sao?”

“Tôi là trên đường tới xem thời tiết, ” Kỳ Lương Tần nói xong cầm lấy di động nhìn nhìn: “Không có tín hiệu.”

“Ngọn núi bên này tín hiệu không tốt, lúc thời tiết kém tín hiệu lại càng kém.” Nghiêm Bách Tông nói xong mặc áo mưa: “Tôi ra bên ngoài nhìn xem, có khả năng tín hiệu tốt hơn một chút, phải gọi điện thoại cho đám người Viện Viện mới được, lâu như vậy không có tin tức, họ khẳng định sốt ruột.”

Nghiêm Bách Tông nói xong liền đi ra ngoài. Kỳ Lương Tần ngồi xuống, bên ngoài còn thực ồn ào, người bên này phần lớn đều nói tiếng Tạng, cậu cũng không thể nghe hiểu. Cậu trải giường xong, đợi một hồi lâu, cũng không thấy Nghiêm Bách Tông trở về, mình liền nằm xuống trước.

Ngày hôm nay thật sự là mạo hiểm, sau khi nằm xuống mới có cảm khái đại nạn không chết. Sau khi đi ra thì vẫn luôn bận rộn, cậu cũng quên ở trong xe hôn môi với Nghiêm Bách Tông. Hiện giờ một lần nữa nhớ tới, trên mặt liền có chút nóng lên, kích động.

Cậu lăn một cái, giống như muộn màng phát hiện, vui sướng được hôn môi đến hiện tại mới dũng mãnh trào ra. Cậu nhắm mắt lại hồi vị cái hôn kia, mặc dù là hôn môi trong sáng, không vươn lưỡi, nhưng đã đủ cho cậu hồi vị.

Cũng không biết sau khi bọn họ được cứu, cái hôn này coi như không tính là gì hết, Nghiêm Bách Tông còn thừa nhận hay không. Có lẽ đây chỉ là Nghiêm Bách Tông thấy cậu sắp chết, thương hại cậu yêu đau khổ, nên cho cậu một cái hôn an ủi, chưa chắc là thật lòng muốn hôn cậu.

Nghĩ đến đây, Kỳ Lương Tần lại lo sợ bất an, trằn trọc.

Cũng không biết hai tay Nghiêm Bách Tông đều quấn băng vải, gọi điện thoại có tiện hay không.

Cậu miên man suy nghĩ thật lâu, cũng không thấy Nghiêm Bách Tông trở về. Người mệt mỏi không chịu được, chống đỡ hồi lâu, mơ mơ màng màng cảm thấy Nghiêm Bách Tông trở lại. Cậu híp mắt nhìn thấy Nghiêm Bách Tông cởi áo mưa, đại khái là bởi vì mơ hồ đi, thế mà cũng quên trằn trọc trước khi ngủ, nói: “Điện thoại gọi được không?”

“Được.”

“Vậy bên Tùng Vĩ thì sao?”

“Còn chưa.”

Kỳ Lương Tần hơi hơi nhắm mắt lại, nói: “Đi ngủ sớm một chút đi.”

“Ừ.”

Kỳ Lương Tần trong lúc buồn ngủ hôn mê, cảm thấy Nghiêm Bách Tông cởi quần áo, xốc chăn lên nằm xuống. Cậu bỗng nhiên giật mình một chút, nhất thời tỉnh táo, ngay sau đó liền bị Nghiêm Bách Tông ôm thắt lưng.

Cằm Nghiêm Bách Tông đặt trên đầu cậu, cánh tay ôm thắt lưng cậu, tay khoát lên bụng cậu.

Kỳ Lương Tần thở mạnh cũng không dám, cũng không dám nói lời nào, lại càng không dám nhúc nhích, cứ duy trì tư thế nằm nghiêng đưa lưng về phía Nghiêm Bách Tông.

Nghiêm Bách Tông đây là chấp nhận tình cảm với cậu sao. Như vầy không phải nói rõ hết thảy ở trong xe, không chỉ là Nghiêm Bách Tông thương hại cậu, an ủi cậu. Nếu nói chuyện lúc ấy có nguyên nhân, vậy hiện giờ thoát ly hiểm cảnh, Nghiêm Bách Tông còn đuổi theo ôm cậu, có phải nói lên rằng hắn cũng thích cậu không?

Ấm áp phía sau lưng truyền vào ngũ tạng lục phủ của cậu, ấm áp trái tim cậu. Kỳ Lương Tần cũng không biết dũng khí đến từ nơi đâu, xoay người lại, mặt đối mặt mà chui vào trong ngực Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông hơi có chút cứng ngắc, nhưng vẫn một lần nữa ôm lấy cậu, miệng đặt trên trán cậu, nói: “Ngủ đi.”

Đây đại khái là giấc ngủ đẹp nhất từ lúc chào đời tới nay của Kỳ Lương Tần. Cậu ngửi được hơi thở ấm áp trên người Nghiêm Bách Tông, trong đầu trống rỗng, trong lòng nóng nóng âm ấm, ấm áp trái tim cậu, nhưng cũng không có đánh thức thân thể cậu. Cùng người mình yêu ôm nhau ngủ, hóa ra là như vậy.

Bắt đầu từ thật lâu thật lâu trước kia, trong tình yêu tốt đẹp mà cậu ảo tưởng, đã có cái chuyện cùng người mình yêu trong ngày mưa ôm nhau ngủ thế này. Hiện giờ giọt mưa gõ vang lều trại, ở thời khắc không ngờ được nhất, cậu thực hiện được nguyện vọng của mình.

Nhưng cậu còn có rất nhiều nguyện vọng chờ đợi được thực hiện, cậu và Nghiêm Bách Tông cùng xuống địa ngục, cùng vào thiên đường, cùng nhảy vào biển, cùng xông vào lửa, cùng chết đi sống lại, cùng làm bạn đến già, không quay đầu lại.
Bình Luận (0)
Comment