Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

Chương 3


Trong một giang phòng gỗ cổ kính được trang trí một cách quý khí giàu sang, từ bàn trà được làm từ gỗ hiếm đến tách trà bằng bạch ngọc , thảm phòng được lót bằng vải lụa màu đỏ tươi, đến bàn trang sức đựng đầy các loại mĩ phẩm quý giá, đến hộp hay giương đồng đều được làm bằng vàng ròng hoạ tiết tinh xảo.

Trong một giường ngọc rộng hơn ba mét, khăn màng mỏng manh lại mềm mại được thả xuống, trên giường từ chăn mền đến gối đầu, gối ôm, tất cả đều từ một bộ có cũng các loại hoạ tiết tinh xảo, trên góc giường còn có một tảng băng dày phả ra dòng khí mát lạnh.
Lý Mộ Phong từ từ tỉnh dậy, đập vào mắt hắn chính là một thanh gỗ giường được chạm khắc tinh xảo, bên trên đính đầy đá quý, ngọc thạch.

Lý Mộ Phong rất lâu mới từ thanh gỗ quý giá kia mà dời mắt ra, ngờ vực nhìn xung quanh, màng che bằng lụa màu đỏ nhé, chăn bông cũng là màu đỏ đậm yêu diễm.

Lý Mộ Phong có chút không khỏe dời mắt đi nhưng sau đó, rất nhanh hắn đã phát hiện xung quanh đâu đâu cũng là màu đỏ.


Có lẽ vì lúc trước bị đâm, máu chảy quá nhiều nên Lý Mộ Phong có chút không thích màu đỏ, mỗi khi nhìn vào, cảm giác đau đớn lại tuyệt vọng khi máu trong cơ thể dần dần chảy ra, rất khó chịu và đau đớn.
Lý Mộ Phong ngồi dậy, từ từ bước xuống giường, hắn ngờ vực nhìn xung quanh, khung cảnh quá xa lạ, lại cực kỳ cổ kính, điều này làm hắn có cảm giác bất an không thôi.

Lý Mộ Phong đưa tay đến bên lưng, sờ soạng một hồi lâu, không có vết thương?
Kì quái, y học hiện nay có phát triển ra sao thì với vết thương bị dao xoáy kia, sẹo để lại chắc chắn không nhỏ, mà hắn là bệnh nhân, bệnh viện sao có thể dễ dàng để hắn bị đưa đi đến đây được.

Vả lại, các chương trình truyền hình chơi khăm chắc chắn sẽ không lựa một người bệnh mới bị đâm để chơi khăm, trừ khi não bọn họ có vấn đề, muốn bị khán giả tẩy chay, bị đưa ra tòa án kiện cáo.
Huống chi...!Lý Mộ Phong nhìn xuống lòng bàn tay mình, hắn là cô nhi, từ nhỏ phải làm việc nặng nhọc để Kiếm cái ăn, lớn lên đi làm thêm cũng không thiếu công việc tay chân, tuy vết chai của hắn không như những người nông dân làm ruộng nhưng ít nhiều vẫn có.

Mà bàn tay này, non mịn lại trắng trẻo thon gầy, sạch sẽ cùng cực, đây chẳng phải là tay của những cậu ấm cô chiêu ít khi lao động chân tay sao? Lý Mộ Phong trong lòng dâng trào một loại khả năng, tim hắn một lần nữa trong ngày chịu đựng thử thách, bắt đầu đập mạnh một cách bất thường.

Lý Mộ Phong nhìn xuống y phục mình, là y phục cổ trang màu đỏ đậm, trông chẳng khác nào là giá y, có khi còn tinh xảo quý giá hơn nhiều.

Lý Mộ Phong áp chế tâm tình kích động, đưa tay giật giật tóc mình, đau!!!.

Mái tóc dày đến eo, đen mượt lại thoang thoảng hương hoa thơm ngát, Lý Mộ Phong bấy giờ mới chú ý, thể hình hắn vậy mà xảy ra biến đổi, không chỉ lùn hơn mà thậm chí còn trở nên ốm yếu theo tỉ lệ, vừa thon vừa gầy, không dư không thiếu, ngay cả vòng eo cũng là một vòng tay ôm trọn.

Lý Mộ Phong tâm run rẩy chắc chắn, hắn đã xuyên không, còn xuyên vào cổ đại...ni mã aaaaaa help me.


Nuốt nước miếng lấy lại chút bình tĩnh, Lý Mộ Phong bước đến bên bàn trang điểm, cúi xuống nhìn vào gương.

Gương mặt anh tuấn soái khí giống hắn đến 7 lần nhưng lại thiếu đi chút cương nghị, cứng rắn mà nhiều thêm chút thanh thuần kiêu ngạo.

Nhìn từ trên xuống dưới như thế nào cũng cho người ta cảm giác hoàng khố thư sinh, yếu nhớt ! Ngược lại làn da cũng có chút giống nhưng cũng có chút khác, làn da của Lý Mộ Phong tuy rất trắng nhưng đó là màu trắng bệnh tật ít khi ra đường, ít khi tắm nắng để hấp thụ vitamin d.

Mà làn da thân thể này, chính là trắng mịn không tì vết, như trời sinh đã có, được bảo dưỡng rất tốt, còn thêm mấy phần linh khí nữa.

Nhìn đâu đâu cũng thấy đẹp, nhưng lại cho người ta cảm giác, chữ đẹp này, thiên về từ điển của nữ giới nhiều hơn.
Chưa đợi Lý Mộ Phong tiếp tục đánh giá bản thân, một dòng kí ức như một cuộn phim cuồng cuộn đưa vào tâm trí hắn, khiến hắn bị bức ép phải xem.


Nhưng trong quá trình xem này, một chút cũng không dịu dàng hay từ tốn gì cả, nó diễn ra nhanh và đau đớn vạn phần, khiến Lý Mộ Phong đau đến chảy mồ hôi lạnh, đầu như muốn nứt toác ra.

Lý Mộ Phong muốn hét lên để với đi nỗi đau nhưng hắn không dám, hắn từ từ ngồi xuống, cầm lấy vạt quần mà đưa vào miệng, dùng làm khăn bịt mà cắn chặt, tránh cho bản thân vì quá đau không kìm chế nổi mà phát ra tiếng động hay cắn trúng lưỡi.
Từng dòng kí ức cuồng cuộn trôi, từ khi thụ thai, bầu thai phát triển, sinh ra, lớn lên, năm một tuổi đến hai tuổi, rồi ba tuổi, bốn tuổi, năm tuổi, cho đến cuối cùng là sinh nhật năm thứ mười hai tuổi.
Mãi cho đến khi Lý Mộ Phong tiếp thu hết thảy thì tất cả mới dừng lại, Lý Mộ Phong mệt lả người, chật vật nằm trên mặt đất.

Y muốn nghỉ ngơi một chút nhưng chưa đợi y thở ra được mấy hơi thì một loạt tiếng bước chân hướng tới phòng y mà tiếng lại, Lý Mộ Phong hoảng hốt, lập tức bật dậy, lấy hết sức bình sinh mà phi một hơi lên gường nằm, trùm kín chăn lại che luôn cả đầu mình.

Không tiếng động mà hít thở nhẹ đi vài lực....

Bình Luận (0)
Comment