Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

Chương 30


Linh Bảo Các cái tên nói lên tất cả, đây chính thương nghiệp lớn nhất trong Xích Quỷ quốc.

Gồm rất nhiều cơ sở rải rác khắp nơi, chủ yếu thiên về buôn bán các loại vũ khí, trang sức,...!Mà trụ sở chính của nó là tại Chiêu Minh thành.
Cái đặc biệt của Linh Bảo Các không phải ở số lượng trụ sở nhiều, tiếp cận với mọi người mọi nhà mà thứ làm nó nổi bật, vượt lên hoàng loạt các cộng hội thương nghiệp khác là ở chỗ.

Linh Bảo các có buôn bán các loại vũ khí đều từ cấp linh trở xuống, hơn nữa còn rất chịu chi khi bán ra nhiều loại linh khí nổi danh một thời.

Phải biết rằng, linh khí chính là vũ khí dành cho hoá thần, nguyên anh tu sĩ đó...!mà trong Xích Quỷ quốc này có mấy nguyên anh? số lượng chỉ đếm được trên hai đầu ngón tay thôi huống chi là hoá thần.
Phải nói rằng, trong cái thế giới tu chân này, thứ quan trọng nhất chính là sức mạnh.

Mà tu vi là nguồn gốc của sức mạnh, nhưng thứ khống chế nó lại là thiên phú.

Nhưng trên đời này có mấy ai may mắn lại có được thiên phú tốt? Vì vậy lối tắc đã được ra đời, đó chính là đan dược, công pháp và vũ khí.

Đây đều là những vật ngoài thân nhưng lại có tác dụng lớn lao kinh khủng.

Nếu ta thiên phú không tốt, không thể hấp thụ được nhiều linh khí tu luyện vậy thì dùng một công pháp đỉnh cấp, tốc độ tu luyện một bước lên cao.

Nếu như ta nhiều nắm không thể đột phá, vách tường ngăn cách quá lớn, vậy thì một viên đan dược cấp cao liệu đủ không? Nếu như sức công phá của ta không đủ, nếu như lực sát thương của ta bị người đời khinh thường...!vậy, một vũ khí sắt bén sẽ cắt đứt được nhiều ít cái đầu?
Nói đơn giản hơn, đây là cách tu lấy tiền đè người...
Mà cách tu này vừa hay lại là thứ những người như Hàn Thiệu thích nhất.

Vì vậy Linh Bảo Các rất được hoang nghênh trong cái giới tu luyện vén tắt này.
Lý Mộ Phong ngồi trên giường, hai chân xếp bằng nhẩm tính một chút, nếu hắn đoán không nhầm thì cỡ vài ngày tới Hàn Thiệu sẽ đến bám víu lấy hắn, sau đó lôi kéo hắn đến Linh Bảo Các mua đồ.


Tất nhiên, sau đó hắn sẽ "trùng hợp" gặp được Liễu Hinh Nhi, khuê mật của"hắn ".
Nhắc đến Liễu Hinh Nhi, Lý Mộ Phong liền nhớ ra...!trong cốt truyện cô nàng này cũng có xuất hiện đôi chút, cũng không biết là vì tài năng gì mà nàng ta lại có thể bám vào và thành công trở thành khuê mật của một tên kiêu ngạo như Hàn Ân.

Nhưng trong cái sự việc Hàn gia sụp đổ nàng ta lại giúp không ít sức lực, nàng chính là công thần trong việc lật đổ thế gia khổng lồ như Hàn gia đó.
Lý Mộ Phong híp híp mắt, bây giờ hắn là Hàn Ân, là một thành viên của Hàn gia, hơn thế nữa còn là thiếu chủ được gia chủ yêu thương nhất.

Nếu như Hàn gia thật sự sụp đổ thì hắn cũng không thể có ngày sống yên bình được ...Nắm chặt tay, Lý Mộ Phong thầm nghĩ:
Hàn gia bây giờ vẫn không thể sụp đổ được, ít nhất là trước khi hắn trưởng thành.

Hàn gia nhất định phải tồn tại thật tốt, thật vững vàng.
Nhớ đến khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ của Liễu Hinh Nhi, rõ ràng là một nữ tử xinh đẹp như vậy, tại sao lòng dạ lại thâm sâu, khó đoán.

Thật sự là uổng cho một gương mặt đẹp...!Lý Mộ Phong tiếc nuối nghĩ.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại có thêm một phiền não, hắn không biết xử lý cô nàng này như thế nào.

Hắn cũng không thể đánh phụ nữ đi? Nhưng cho dù dùng lời nói công kích thì hắn cũng rất khó xử.

Dù sao Liễu Hinh Nhi có thể thành công hãm hại Hàn gia được cũng là nhờ có cây cầu bắt nối lại Hàn Ân a.

Lý Mộ Phong đảo mắt một chút, quyết định nếu ngày mai thực sự gặp được nàng ta, hắn sẽ xa cách Liễu Hinh Nhi, còn những chuyện khác thì cứ để Hàn Thiệu xử lí.

Còn việc của Hàn gia thì để Hàn Quốc Kiên lo liệu, hắn chỉ cần hướng ông ta về phía những tên muốn hãm hại Hàn gia là được.


Nếu Hàn Quốc Kiên mà còn không xử lý được thì Hàn gia một là đổi chủ, hai là sớm muộn gì cũng phải tiêu đời thôi.
Những ngày sau đó, quả nhiên Hàn Thiệu lại theo lịch cũ mà chạy đến rủ rê hắn đi dạo, Lý Mộ Phong đã vài tháng ru rú trong phòng tu luyện vốn đã ngán lắm rồi vì vậy cũng thuận thế đáp ứng.

Chỉ có một điều làm hắn tiếc nuối là Hàn Quốc Kiên đến bây giờ vẫn chưa trở về.

Tất nhiên sự tiếc nuối này chỉ là do hắn diễn ra thôi chứ thực chất hắn cũng không muốn bị vị phụ thân này kiểm tra thân thể.

Dù sao Lý Mộ Phong hắn cũng là xuyên qua, hơn nữa nguyên chủ cũng không phải chết, hắn nghi ngờ không biết mình có phải đã vô tình đoạt xá không.

Hàn Quốc Kiên chính là lão tổ nguyên anh ký đó, hắn lại đối với nguyên chủ vừa đau vừa thương, chắc chắn sẽ kiểm tra đặc biệt cẩn thận, lỡ như hắn thật sự kiểm tra ra cái gì thì Lý Mộ Phong chỉ có thể tiêu đời thôi.
Lý Mộ Phong từ trong tu luyện tỉnh dậy, đứng lên duổi mình một cái, sau đó đi thay y phục.

Trong tủ y phục của Hàn Ân hầu hết đều là huyết y đỏ thẫm, tuy rất đẹp nhưng đối với Lý Mộ Phong mà nó, nó thật chói mắt.

Nhưng trừ huyết y ra thì chỉ còn lại hồng y, Lý Mộ Phong lưỡng lự một chút rồi quyết định vẫn mặt huyết y.

Thật ra Lý Mộ Phong cũng không phải kỳ thị màu hồng hay gì bởi so với màu đỏ, hắn thấy màu hồng vẫn tốt chán.

Chẳng qua với cái dung mạo bất nữ bất nam này của nguyên chủ, mặt hồng y quả thật có hơi thảm họa, ít nhất huyết y còn có thể làm nổi bật lên sự cao quý ngạo mạn của hăn.
Lý Mộ Phong bước ra khỏi phòng, lần này hắn không để Ngọc nhi hay Châu nhi vấn tóc giúp mình mà tự thân vận động.

Dù sao hắn xuyên qua đây cũng đã được hơn ba tháng rồi, chút việc như cột tóc này vẫn có thể nhanh chóng học được.


Chứ cứ để người khác ngày qua ngày đều chạm vào đầu hắn, Lý Mộ Phong cảm thấy cứ rờn rợn muốn nổi cả da gà.
Hôm nay hắn cột một kiểu tóc khá đơn giản, phác quan đội đầu cũng theo đó mà mộc mạc.

Khiến cho Hàn Thiệu đứng ở ngoài cửa nhìn thấy cảm thấy rất kỳ quái.

Hàn Thiệu đã đến được một lúc rồi, nghe Ngọc nhi nói Hàn Ân đang tu luyện thì ngoan ngoãn đứng yên một chỗ để đợi, nếu như là người khác, chắc chắn sẽ không được hưởng cái loại đãi ngộ đặc biệt này vì Hàn Thiệu sẽ trực tiếp xông vào.
Hàn Thiệu chạy đến ôm tay Hàn Ân, đôi mắt tròn xoe của hắn trông chốc chốc lại nhìn lên đầu Hàn Ân.

Hàn Ân bị hắn nhìn như vậy thì trong lòng tim thoáng đập hụt một nhịp, Hàn Thiệu thật sự rất đáng yêu.

Hàn Thiệu hôm nay cũng mặt một bộ y phục màu đỏ đen, trông có vẻ như cố ý chọn giống với Hàn Ân.

Chẳng qua Hàn Ân khi mặc màu đỏ thì trở nên diễm lệ cao ngạo, mà Hàn Thiệu mặc vào lại toát lên sự lười biếng, cao sang độc đáo của một tên hoàng khố giàu sang.

Lý Mộ Phong đánh giá qua, Hàn Thiệu bây giờ chẳng khác gì một tiểu hầu gia được cưng chiều của quý tộc phong kiến vậy.
Trông bất giác, Hàn Ân đưa tay lên xoa mái tóc đen mượt của Hàn Thiệu.

Cảm giác rất mềm mượt, cứ như đang xoa đầu một con cún con vậy.

Mà Hàn Thiệu đột nhiên được yêu thương thì trợn tròn mắt, cầm lấy tay Hàn Ân, cười ngây ngô mà kéo hắn ý.
Không chút nghi ngờ, quả thật con nít chính là giống loài ngây thơ đáng yêu nhất.

Hàn Ân nhìn chằm chằm Hàn Thiệu đang kéo hắn đi thầm nghĩ.
Xe ngựa Hàn gia có dấu ấn đặc biệt vì vậy hầu hết mọi người sẽ tránh đường cho bọn hắn.

Khoảng chừng một khắc sau xe ngựa đã dừng trước Linh Bảo Các, Hàn Thiệu nhanh chóng nhảy xuống sau đó quay đầu dìu Hàn Ân bước xuống.

So với Hàn Ân, Hàn Thiệu chính là khuôn mặt quen thuộc đối với các tiếp dẫn viên của Linh Bảo Các.


Vì thế, bọn họ còn chưa bước vào đã có người chạy ra tiếp.
Hàn Thiệu nhìn một chút rồi chọn đại một thiếu niên trẻ tuổi, người này thấy bản thân được chọn thì vui ra trông thấy, thậm chí trên đường đi vào còn liên tiếp hướng Hàn Thiệu nịnh nọt.
Hàn Ân đứng bên cạnh cũng nghe đến bùi bùi tay, miệng người này cứ như bôi đường hay ngâm trong mật.

Câu từ nhẹ nhàng, rành mạch có liên kết, vuốt mông ngựa nhưng lại chẳng gây được chút phản cảm nào.
Hàn Ân nhìn khuôn mặt cười tươi rói của Hàn Thiệu một cái, trong lòng thở dài rồi mới kín đáo quan sát xung quanh.

Linh Bảo Các được thiết kế hơi mang hơi hướng hiện đại, đều là tầng tầng lớp lớp các trụ gỗ to vừa phải, cao tựa eo người.

Bên trên đặt vật phẩm cần bán, bên ngoài lồng một cái lồng bằng thủy tinh trong xuất.

Nếu không phải kiến trúc nơi đây đều từ gỗ chắc Lý Mộ Phong đã hiểu lầm rằng mình đã quay lại hiện đại rồi.
Linh Bảo các chia làm bốn tầng, tầng đầu tiên là dành cho Vũ khí- thương thì chỉ có luyện khí kỳ các tu chân giả mua sắp.

Tần hai là pháp khí cho trúc cơ kỳ, tầng ba là cho nguyên anh cùng kim đan kỳ tu sĩ.

Tầng bốn là cho nguyên anh và hoá thần tiến hành trao đổi mua bán.

Nhưng cũng có ngoại lệ, đó chính là các tạp bạch, hồng, kim sắc cho các tu sĩ không đủ tu vi nhưng giàu có đi vào.
Hàn Ân cũng có một cái hồng tạp, là do Liễu Tịch Vân cho hắn, Hàn Thiệu cũng có, nhưng là do hắn mua quá nhiều nên được tặng cho làm quà khách quen.

Vì vậy bọn họ vốn có thể đi lên trên tầng trên, chẳng qua Hàn Ân đã có quá nhiều pháp khí quý báo vượt cấp.

Tuy quý thì có quý nhưng công dụng lại không đủ, hắn không muốn động một chút là phải nạp linh thạch vào, như vậy thật sự rất phiền toái.

Vì vậy, Hàn Ân quyết định dạo lầu một rồi chọn mua cái gì đó phù hợp với mình hơn.

Bình Luận (0)
Comment