Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

Chương 32


Lý Mộ Phong nghe có người hướng về phía mình gọi tên, nhưng hắn vẫn chưa quen với cái tên Hàn Ân này cho lắm, thoáng chốc vẫn chưa phản ứng lại.

Nhưng Hàn Thiệu thì lại không, đột nhiên có người hướng đến phía bọn họ gọi, gọi đúng họ của nhà hắn, vậy tất nhiên không phải là trùng hợp rồi.

Hàn Thiệu lập tức quay người lại, muốn nhìn xem ai mà lại dám to gan gọi bọn họ thân mật như vậy.
Lý Mộ Phong thấy Hàn Thiệu đột nhiên đứng lại, cũng thoáng dừng chân theo sau đó lập tức phản ứng lại.

Bản năng cảnh giác của Lý Mộ Phong rất mạnh, những ngày qua tinh thần hắn đều trong trạng thái căng thẳng, trí não làm việc hết công xuất.

Vì vậy đầu óc cũng trở nên rất linh hoạt, nhớ lại giọng nói nhẹ nhàng như nước sông Thu của nữ nhân kia, Lý Mộ Phong lập tức đoán được thân phận nàng ta.

Lờ đi một giây thoáng chốc kia, hắn lập tức quay đầu lại vờ như bản thân không nghe rõ lắm, từ từ chuyển mắt nhìn sang.
Liễu Hinh Nhi vẫn đẹp như trong ký ức của hắn, một nữ tử tuổi tròn đôi mươi, mang trên mình hơi thở nhẹ nhàng, dịu dàng của người con gái thành Chiết.

Nước da trắng ngần, tóc dài như thác, đôi mắt hạnh tròn đều hơi vênh lên, làm nổi bật sự trong trắng thanh thuần.

Khác với bộ y phục rực đỏ diễm lệ của Hàn Ân, Liễu Hinh Nhi thiên về bạch y, trên đầu cũng đeo rất ít trang sức nhưng không những không khiến cô trở nên nghèo nàn, khó khăn mà lại nổi bậc cái gọi là tiên khí cõi trời.
Đứng bên cạnh nàng là một nam nhân, hắn cũng mặt bạch y, thân cao tám thước dung mạo thoáng qua đã như ngọc.
Nam phấp phới quạt, nữ cầm trâm.

Nhìn như thế nào cũng là một đôi tiên đồng ngọc nữ...!Lý Mộ Phong cảm thán.

Nhưng đến khi hắn nhìn rõ ràng mặt của người nam nhân kia, trong đầu đột nhiên trống rỗng.

Trái tim vốn đang đập bình thường bỗng trở nên loạn nhịp, nhập nhô từng con sóng nhỏ.

Lý Mộ Phong cảm thấy sau gáy hắn đột nhiên nóng lên từng hồi rồi đến cổ đến mặt và cuối cùng là lan ra toàn thân.

Trong lòng hơi nghẹn như có gì đó muốn thoát ra, ánh mắt Hàn Ân trở nên mờ mịt đầy tình ý.
Trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, hắn muốn được lại gần nam nhân kia, muốn được y ôm vào lòng ấp ủ, muốn được cảm nhận độ ấm ẩm của cơ thể y, hơi thở y.

Tựa như hắn có thể từ bỏ tất cả cho dù là tôn nghiêm, lòng tự trọng của một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.

Hắn chẳng cần gì cả, chỉ cần mỗi y mà thôi!
Lý Mộ Phong phát giác có gì đó không đúng, đưa đôi bàn tay hơi run vì kích động ra sau người, cố gắng tìm lại một chút sức lực nhéo mạnh vào tay mình.

Vì sức lực không có, hắn không cảm nhận được cơn đau, cũng không thể đem lại sự tỉnh táo lại cho mình.
Cảm giác hắn giành cho y tựa như một cơn mưa rào đầu xuân, nhẹ nhàng lại triền miên không dứt, lâu lâu lại có tiếng mưa dội lên sàn đá cẩm thạch nặng nề kêu...
Lý Mộ Phong bị nổi lòng rung động của mình doạ cho sợ đến phát hoảng, hắn hít một hơi, trong lòng thầm hận bản thân không thể khống chế được thân thể vừa trơ mắt nhìn mình chạy đến bên cạnh hai người kia.

Rụt rè lại kiên quyết đầy tính chiếm hữu ôm lấy tay người nam nhân mặc bạch y kia, còn có xu thế muốn tựa đầu vào lòng hắn.
Nam nhân kia có lẽ cũng không ngờ tới hôm nay hắn lại bạo dạng như vậy, trước mặt thanh thiên bạch nhật lại dám bám lên người hắn.


Lập tức cứng đờ muốn tránh đi.

Mà Liễu Hinh Nhi bị Hàn Ân vô tình đẩy ra cũng bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng vén mái tóc may sau cổ, hành động vô tình nhưng lại quyến rũ người khác trong vô thức.
Hành động đột ngột của Hàn Ân khiến mọi người xung quanh đều sững sờ.

Bởi vì đây mới chỉ là tầng một, mọi người ở đây hầu hết đều là dân đen hoặc tán tu vì vậy sự hiểu biết của bọn họ đối với các công tử, tiểu thư thế gia hoàn toàn chỉ dựa vào lời đồn mà phán đoán ra.

Chứ thực chất ở đây rất ít người biết được thân phận của Hàn Ân hay Bạch Nghị.

Nhưng bọn họ đã ở đây một lúc lâu rồi, tất nhiên cũng nhìn ra được hai người nam nữ mặc bạch y kia là một đôi.

Phải nói rằng hay người xác thật dung mạo rất đẹp, mới vừa thầm than một câu yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu thi Hàn Ân lại nhảy ra.

Ngang nhiên chia cắt lứa đôi, đả bổng đánh uyên ương, nếu nói hắn đẹp thì thôi đi, vấn đề là dung mạo của Hàn Ân chỉ ở mức trên trung bình một chút.

Quả thật rất giống vai phụ độc ác ỷ vào gia thế mà chia rẽ lứa đôi trong thoại bản.

Lập tức có khá nhiều người nhướng mày, khinh thường nhìn Hàn Ân.
Mà Hàn Thiệu vẫn đứng như trời trồng ở tại chỗ, nhưng ánh mắt lại đỏ ửng lên vì tức giận và kinh ngạc.


Hắn biết bình thường ca thích tên mặt trắng Bạch Nghị kia nhưng ca hắn bình thường vẫn luôn biết tiếc chế, sao hôm nay lại có thể trước bàn dân thiên hạ không chút quy củ nào mà tiếp cận thân mật với nam nhân khác? Nhìn tình ý nồng đậm trong mắt của Hàn Ân kia, Hàn Thiệu rất nhanh phát hiện được hành vi muốn lãn tránh trong vô thức của Bạch Nghị.

Trong lòng lửa giận bùng lên như muốn thiêu đốt tất cả.

Hắn cắn răng bước đến, dùng thân thể nhỏ nhắn của mình che chắn đi một số ánh nhìn tìm tòi nghiên cứu của mọi người xung quanh, hung hăng trừng mắt oán độc cảnh cáo liếc quanh một vòng rồi mới quay đầu mở miệng dẫn đi sự chú ý:
" Trùng hợp thật, hôm nay hai người cũng đến Linh Bảo Các chơi à, đi cùng nhau?"
Liễu Hinh Nhi trước sau như một, dịu dàng nói:
" Tất nhiên là không phải rồi, trên đường đi vào trùng hợp gặp.

Có chút quen biết nên ta và Bạch công tử mới kết bạn cùng nhau đi vào."
Nói rồi Liễu Hinh Nhi liếc nhìn sang Hàn Ân, ánh mắt như chất chứa sự tò mò hỏi:
" Còn các ngươi, hôm nay đến đây mua đồ à, sao ta lại không thấy các ngươi ở trên kia."
Chưa đợi Hàn Thiệu mở miệng đáp lại, Hàn Ân đã nói:" Đúng vậy, hôm nay có chút nhàm chán, ta lười lên lầu dạo.

Đồ trên đó ta đều nhìn đến chán rồi, không có chút gì mới mẻ cả."
Hàn Ân vẫn ôm cánh tay Bạch Nghị không bỏ nhưng cũng không tiếp tục dựa đầu vào người y, ánh mắt cũng trong suốt hơn, với đi bớt phần nào tình ý.
Có lẽ là vẫn còn biết xấu hổ, Bạch Nghị nhìn Hàn Ân đứng bên cạnh mình, trong lòng châm chọc nghĩ.
Bọn họ chủ đề nói chuyện rất nhanh dời đến Linh Bảo Các, Liễu Hinh Nhi nói rằng dạo gần đây Bảo Các mới nhập về một lô hàng mới, trông có vẻ có rất nhiều thứ thú vị đặc sắc.

Nàng ngỏ lời hỏi bọn hắn có muốn cũng đi không.
Nếu là bình thường, khi nghe được âm tuyến nhẹ nhàng tựa mật ngọt này của Liễu Hinh Nhi, chắc chắn Lý Mộ Phong sẽ cảm thán không thôi về sự ước mơ của mình, ước mơ về một người vợ đẹp dịu dàng với giọng nói ngọt đến nao lòng như này.

Phải nói rằng, Liễu Hinh Nhi chính là mẫu người trong lý tưởng của Lý Mộ Phong.

Nhưng bây giờ hắn nào còn tâm sức nghĩ đến những chuyện vớ vẩn vấn vơ đó nữa.


Ngoài mặt mọi người chỉ thấy được, "Hàn Ân" kích động không kìm được tình ý nên nhào vào Bạch Nghị, sau đó mới phản ứng lại mà biết xấu hổ thu liễm đi đôi chút nhưng bọn họ đâu biết rằng, Lý Mộ Phong đang phải gồng mình đến như thế nào mới có thể kiểm soát được ý thức của mình.
Ngón tay hắn ghim chặt vào lòng bàn tay, dùng hết sức lực kiên cường tàn nhẫn bấm ra cả máu.

Móng tay ghim vào da thịt, cảm giác rang rát, ương ướt nhớp nháp của máu tràn ngập lòng bàn tay.

Lý Mộ Phong dùng sự đau đớn để kiểm soát lí trí mình, cứ hễ lơ đãng một chút là hắn lại muốn sáp lại gần Bạch Nghị, muốn hơi thở lẫn da thịt bọn họ hoà chặt vào nhau.

Cứ mỗi lần như vậy thì hắn lại phải cố ý rục rịch ngón tay, móng tay theo đó mà cà sát vào vết thương, sự đau đớn kích thích làm hắn tỉnh táo lại ngay lập tức.
Lý Mộ Phong khép hờ mắt lại, che giấu sự phức tạp nơi đáy mắt, hắn không ngờ trước đó hắn còn lo lắng không biết phải giả bộ yêu Bạch Nghị như thế nào thì bây giờ thân thể đã giúp hắn lo liệu hết.

Chẳng qua Lý Mộ Phong lại không cảm thấy vui mừng chút nào...!hắn không biết rằng, liệu đây có phải là do cốt truyện phát huy hay không.
Cốt truyện không cần biết hắn có phải là Hàn Ân thật hay không, nó chỉ cần có một con rối diễn tròn vai trò trách nhiệm của mình là được!
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Mộ Phong lạnh toát, nhớ đến kết cục của nguyên chủ, hắn không cam tâm chút nào, hắn suy nghĩ một chút quyết định tấn công trước...
Hàn Ân hơi nhíu mày, hắn nhẹ nhàng hỏi:
" Bạch Nghị dạo gần đây huynh đã đi đâu vậy, tại sao ta không thấy huynh, huynh cố ý tránh mặt ta à?" Âm thanh thiếu niên nhẹ nhàng trông có vẻ kiêu ngạo nhưng thực chất lại như mèo con, vừa nhẹ vừa thơm mùi sữa.
Bạch Nghị đột nhiên bị Hàn Ân tựa trách móc tựa nũng nịu dò hỏi thì thoáng sững sờ.

Âm thanh ngọt nhẹ đầy yếu thế của một song nhi làm hắn thoáng tê rần trong lòng, ngước mắt nhìn sang khuân mặt nửa nạc nửa mỡ của Hàn Ân, sự rung động trước đó với đi hơn phân nửa.

Bạch Nghị trong lòng thầm than, nếu như Hàn Ân cũng đẹp như giọng nói, thanh âm của y thì tốt biết mấy.

Chắc hẳn hắn sẽ không nhẫn tâm đến mức lợi dụng xong rồi vứt y đi, có khi hắn còn có thể nể mặt gia tộc mà thú y về làm thê cũng nên.

Bình Luận (0)
Comment