Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

Chương 5


Quả nhiên, không ngoài sự suy đoán của Lý Mộ Phong, Châu nhi rất chi là nhanh nhẹn bước vào, a dua lại nịnh hót mà bước đến chải tóc cho Lý Mộ Phong, vừa chải vừa thông báo tin tức cho Lý Mộ Phong nghe.

Mà Lý Mộ Phong trời sinh không cha không mẹ, là một cô nhi, hắn rất nghèo, nghèo đến độ keo kiệt tiền ký túc xá thì sao có thể có cơ hội được người hầu hạ.

Châu nhi chủ động như vậy, thoáng làm Lý Mộ Phong không kịp thích ứng, hắn nhịn đi cảm giác bày xích, cố gắng bắt chước giống nhất vẻ mặt của Hàn Ân, kiêu ngạo hất cằm ngắm nhìn bản thân trong gương.
Hàn Ân là đại thiếu gia Hàn gia, cho dù gương mặt không đẹp thì vẫn có cả khối người theo đuổi, thề sống thề chết đi theo, lại thêm thiên phú hơn người, tất nhiên phải có vốn luyến để kiêu ngạo.

Phải biết rằng, song linh căn chính là thiên tài a, tuy song linh căn đứng sao thiên linh căn, nhưng thiên linh căn trong một vạn người mới có một, mấy năm nay rất ít xuất hiện, tất nhiên song Linh căn đã vươn lên dẫn đầu, trở thành thiên tài trong mắt bao người.

Châu nhi bên cạnh Hàn Ân cũng tròn năm năm, sớm đã quen thuộc bộ dáng này của hắn, cũng không nghĩ nhiều mà mềm giọng chúc mừng: " Thiếu gia, chúc mừng người, Mạc gia tiểu tử kia vậy mà bị trọng thương đến bò dậy cũng không nổi, đến bây giờ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.

Gia chủ Mạc gia đang cùng lão gia thưa lượng, bằng lòng giúp hai người thối hôn.


Thiếu gia có thể quang minh chính đại theo đuổi Bạch công tử rồi, chúc mừng thiếu gia, chúc mừng thiếu gia..."
" Hửm, chuyện tốt như vậy mà lại đến tay ta, quả thật là trời giúp ta ha hả.

Bạch Nghị sớm muộn gì cũng sẽ là người của ta, mất đi tảng đá chắn đường Mạc Viễn, ta và Bạch Nghị ca ca, sớm muộn cũng song túc song hỉ, một đời bên nhau..." Lý Mộ Phong cười tươi kiêu căng, bộ dáng thật ác nghiệt mà nói.
Châu nhi thấy Hàn Ân vui vẻ như vậy, lập tức vút mông ngựa, sáp lại gần Hàn Ân, trên mặt đầy vẻ hỉ dương dương:
" Chúc mừng thiếu gia hồng phúc tề thiên, thiếu gia sớm được ý nguyện, cùng Bạch công tử kết thành phu thê, Bạch công tử với thiếu gia mới là trời sinh một đôi, Mạc Viễn tiểu tử kia là cái thá gì, sao có thể để bông hoa nhài cắm bãi phân trâu."
Lý Mộ Phong học theo Hàn Ân, một bộ vui sướng khi được vút mông ngựa, một bộ ăn chơi trác táng, không để ý mà cầm một cây trâm vàng, vứt ra ngoài sau, thưởng cho Châu nhi.

Châu nhi được thưởng, mắt sáng rực nhìn cây trâm, trên mặt không nhịn được nở rộ nụ cười tươi rói, nhan sắc thanh tú diệu dàng như hoa như ngọc mà kích động không thôi.

Lý Mộ Phong thông qua giương nhìn thấy biểu cảm của Châu nhi, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, xem ra là chưa bị phát hiện điều gì khác thường.

Chiếu theo tính cách nguyên chủ, vừa nhận được tin tốt như vậy, tất nhiên sẽ không nhịn được mà lập tức xông ra ngoài, đến gặp phụ thân là gia chủ Hàn gia mà nghe ngóng tin tức.

Nhưng mà, Lý Mộ Phong thầm cắn răng trong lòng, hắn mới xuyên qua, cho dù dựa vào kí ức có thể lừa, qua mặt Châu nhi.

Nhưng muốn qua mặt Hàn gia chủ, phụ thân nguyên chủ, khó càng thêm khó.

Nguyên chủ với phụ mẫu tình cảm khắng khít, con cái có chút biểu hiện khác lạ, Lý Mộ Phong tin chắc rằng, với đầu óc khôn ngoan của Hàn gia chủ, một lão đầu hồ ly sống mấy trăm năm đầy mưu mô tranh đấu, rất nhanh sẽ nhận ra được, thậm chí, có khi còn suy đoán đến việc đoạt xá cũng nên.


Phải biết rằng, đây là tu chân giới, việc đoạt xá tuy rất ít khi diễn ra nhưng không phải là không có, nếu ở địa phương lạc hậu vắng vẻ thì không nói, nhưng Hàn gia lại sâu không lường, có thể đứng vững trong vị trí tam đại gia tộc, Hàn gia một chút điều này, tất nhiên sẽ biết được.

Nhưng nếu không đi, tất nhiên cũng sẽ rước lấy sự nghi hoặc trong lòng Hàn gia chủ, tuy rằng nghi hoặc này rất nhỏ, không tới mức sẽ bị đoán ra ngay lập tức, nhưng mà, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, chút xíu nghi hoặc nhưng nếu xảy ra nhiều thì cũng thập phần nguy hiểm, bây giờ hắn ở thế giới xa lạ này, mỗi bước đi đều như đi trên lớp băng mỏng, sơ sẩy một chút, lập tức vạn kiếp bất phục.
Lý Mộ Phong trong đầu thoáng nghĩ hồi lâu, phân tích lợi, hại một lúc, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Hắn hất hất mái tóc, vẫn một bộ dáng kiêu ngạo bất tuân, sai sử Châu nhi:
" Châu nhi, ngươi đi đến y phục phòng, tìm cho ta một bộ y phục đẹp nhất ra đây, ta phải đi gặp phụ thân, nhất định phải hảo hảo an bày."
Châu nhi nghe hắn nói vậy, lập tức vâng lời hành lễ, nhanh chân lẹ bước chạy ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên giúp Hàn Ân nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Mà Lý Mộ Phong thấy Châu nhi đã đi, cơ thể căng cứng vì diễn trò lập tức thả lỏng, trong lòng phiền ý không ngừng lay động.

Hắn cũng không tiếp tục làm mắt thời gian, lập tức xoay người đối mặt với gương, nghiêm túc hồi tưởng các loại biểu cảm, dáng vẻ của nguyên chủ, chật vật bắt chước theo.

Cũng may, cũng may lúc nãy tuy hoảng hốt nhưng không đến nỗi mất tỉnh táo, hắn vẫn có thể suy nghĩ đến việc chạy lại ngồi trước gương.


Nếu phải mặt đối mặt với Châu nhi, trong tình huống đó, cho dù ảnh hậu ảnh đế cũng khó lòng mà diễn đạt, huống chi là một người nghiệp dư như hắn.

Ngồi trước gương, không chỉ khống chế được tình hình, có thể quan sát mà điều chỉnh biểu cảm còn có thể thông qua đó mà quan sát Châu nhi, tránh cho tiểu tử đó nhận ra vấn đề.

Rất thuận lợi cho hắn nhiều việc...!Nhưng thời gian Châu nhi để lại cho Lý Mộ Phong cũng không phải nhiều, thoáng cái một khắc sau, Châu nhi đã lại xuất hiện trong phòng, kính cẩn dâng y phục.
Bình thường Hàn Ân rất ít khi để người khác giúp hắn thay nội ý, tất nhiên là không phải vì ngại ngùng câu nệ, mà là tên này cảm thấy bọn nha hoàng tùy tùng quá mức bẩn thỉu thấp hèn, để bọn họ đụng vào cơ thể, chẳng khác nào làm bẩn thân thể ngọc ngà của hắn.

Tuy suy nghĩ và thói quen này của Hàn Ân rất đáng ghét, nhưng nó cũng giúp ích cho Lý Mộ Phong bao nhiêu là việc, ít nhất, hắn không cần phải vừa diễn vừa chịu đựng cảm giác kì lạ của việc bị hầu hạ làm cho nổi hết cả da gà.

Lý Mộ Phong cầm y phục, xoay người đuổi Châu nhi ra ngoài, lập tức mặc y phục vào.
Lý Mộ Phong cứ tưởng y phục cổ đại rất khó mặc, không ngờ cũng chẳng khó bao nhiêu, thông minh một chút liền có thể hiểu ngay, cũng may đầu tóc tinh xảo đã được Châu nhi giúp buộc lại, nếu không, hắn chắc chắn sẽ bại ở bước này..

Bình Luận (0)
Comment